Vạn Thành Phong vội vàng đứng lên: “Anh cả, mong anh nén bị thương!”
Những người khác cũng nhao nhao lên nói vài câu an ủi Vạn Vĩnh Quân.
Nhìn bố như thế, mắt Cậu Vạn cũng đã đỏ hoe. Từ nhỏ đến lớn, cô ta luôn cảm thấy bố không hề thương yêu gì mình. Nhưng cho đến giờ phút này cô ta mới biết, không phải bố không yêu thương cô ta mà chỉ là ông không biết cách biểu đạt mà thôi.
Vạn Vĩnh Quân xua tay gạt đi nước mắt, nghiến răng nói: “Mọi người, đã xảy ra chuyện gì thì chắc hẳn mọi người cũng đã biết rồi”
“Lão già Trương Viễn Linh đã làm bố tôi bị thương, lại giết con gái tôi, lừa dối nhà họ Vạn chúng ta, quả là vô cùng đáng hận”
“Thù này không thể không báo được!”
“Thù này không báo thì nhà họ Vạn chúng ta cả đời này cũng không yên lòng được!”
“Hôm nay, tôi mời mọi người tập trung lại đây là để chúng ta cùng nghĩ cách làm sao để gi3t chết Trương Viễn Linh, báo thù rửa hận!”.
Toàn bộ những người ở hiện trường đưa mắt nhìn nhau, rất rõ ràng là không ai ủng hộ lời nói của Vạn Vĩnh Quân cả.
Lúc này, một ông lão đứng lên nhẹ nhàng nói: “Vĩnh Quân, tôi biết con gái cậu chết rồi, cậu cũng rất đau lòng”
“Nhưng cho dù đau lòng thì cậu cũng là người đứng đầu nhà họ Van cơ mà”
“Cho dù cậu quyết định như thế nào vẫn phải đứng trên lập trường của nhà họ Vạn chứ không thể bốc đồng quyết định bừa bãi được”
“Đao vương trăm thắng Trương Viễn Linh là một trong sáu vị đế vương trong thiên hạ, là hoàng đế Vân Trung đó”
“Muốn giết ông ta thì nhà họ Vạn chúng ta phải trả cái giá vô cùng đắt mới có thể làm được!”
Tất cả đều gật gù tán thành và tỏ ra không đồng ý với ý kiến của Vạn Vĩnh Quân.
Mặt Vạn Vĩnh Quân đỏ bừng, lần này ông ta tập hợp tất cả ở đây chính là để đưa ra ý kiến để đối phó với Trương Viễn Linh. Kết quả lại là tất cả đều phản đối, điều này khiến ông ta vô cùng xấu hổ. Trong lòng Vạn Vĩnh Quân biết rõ, sau khi ông cụ Vạn bị thương thì quyền lực của ông ta ở nhà họ Vạn đã không giống trước đây nữa rồi.