Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1317: “Cả cái sân này chỉ có chỗ này là trốn được thôi”




Bây giờ không có nhiều người ở sân trong, theo như thường lệ, mỗi khi có việc gì lớn thì trước tiên phải cúng tổ tiên ở bên ngoài. Bên trong sân có rất nhiều đồ cổ, đây là những thứ mà ông cụ Vạn yêu thích nhất. 

Cậu Vạn dẫn Lâm Mạc Huy đến một góc có bày một chiếc tủ gỗ cũ. Cái tủ gỗ này rất to mà lại rỗng bên trong. 

“Lúc còn nhỏ tôi thường chơi trốn tìm ở đây, đây cũng là chỗ trốn yêu thích của tôi” 

“Cả cái sân này chỉ có chỗ này là trốn được thôi” 

“Anh Mạc Huy, lát nữa đành để anh chịu khổ rồi, chúng ta cứ trốn ở đây trước đã nhé” 

Cậu Vạn nói. 

Lâm Mạc Huy gật đầu: “Không sao? 

Lâm Mạc Huy chui vào tủ gỗ trước, Cậu Vạn cũng theo sát phía sau chui vào đó. Cái tủ gỗ này tuy là rất to nhưng hai người lớn trốn trong đó thì có vẻ hơi chật chội. Lâm Mạc Huy và Cậu Vạn phải dựa sát vào nhau để đóng cửa tủ gỗ lại. Cậu Vạn dựa vào người Lâm Mạc Huy, cơ thể đột nhiên lại có chút nhũn ra, trong lòng bối rối lập tức quên mất mình đang định 

làm gì. Lâm Mạc Huy ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Cậu Vạn cũng bỗng dưng thấy có chút không bình thường. Nhưng rất nhanh anh đã kiềm chế lại suy nghĩ của mình, âm thầm thi triển Tạo Hóa Quyết để người mình cuộn tròn lại, tâm tư đã bình lặng trở lại, không hề suy nghĩ gì lung tung. 

Hơn mười mấy phút sau, âm thanh bên ngoài vang lên, các thành viên chủ chốt nhà họ Vạn đã đến. Tuy tất cả thành viên của nhà họ Vạn đều đến tham dự hội nghị của gia tộc, nhưng kỳ thực chỉ có hai mươi đến ba mươi người có thể vào được sân trong để bàn bạc đại sự mà thôi, còn những người khác đành phải đợi bên ngoài nghe ngóng tình hình. 

Trên tủ gỗ có vài kẽ hở, qua đó Lâm Mạc Huy có thể quan sát rõ tình hình bên ngoài. Vạn Thành Phong cũng nằm trong số đó, bản thân là em trai ruột của gia chủ Vạn Vĩnh Quân, địa vị của ông ta ở nhà họ Vạn cũng khá cao. Sau khi tất cả ổn định ngồi xuống bên trong sân, chủ tọa Vạn Vĩnh Quân nhanh chóng đứng dậy. Sắc mặc ông ta trầm xuống, hai mắt đỏ hoe vô cùng buồn bã. Rõ ràng, cái chết của con gái ông đã gây ra đả kích vô cùng lớn. 

“Mọi người.” Vạn Vĩnh Quân vừa nói được hai chữ đã nghẹn ngào, không nói nên lời nữa. 

Tóc bạc, người hơi khom lại, lúc này ông ta đã mất đi dáng vẻ uy phong hô mưa gọi gió của một người đứng đầu nhà họ Vạn, giờ chỉ là một người đàn ông trung niên mất đi con gái mà thôi.