Sau khi Hỏa Hoa nhắc nhở Lâm Mạc Huy, anh ta lập tức rời đi trước. Anh ta bị thương không nhẹ, trong thời gian ngắn cũng không có cách nào ra tay được nữa.
Chỉ là nhiệm vụ của anh ta lần này là ngăn cản Trương
Tuần Toàn.
Trương Tuấn Toàn cũng bị thương giống như vậy, không có cách nào hành động, nên nhiệm vụ của anh ta cũng coi như hoàn thành rồi.
Sau khi Hỏa Hoa rời đi không lâu, đột nhiên Thái Tử nhận được một tin tức: Độc Tri Chu bị người ta đánh bị thương!
Thái Tử và Lâm Mạc Huy vội vàng chạy qua, phát hiện Độc Tri Chu bị thương cũng không nặng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn thì không có cách nào hoạt động được.
Mà người đánh Độc Tri Chu bị thương chính là Trúc Diệp Kỳ của Vân Trung.
Thái Tử tức giận bừng bừng, kêu gào muốn triệu tập thuộc hạ đi liều mạng với Trúc Diệp Kỳ.
Độc Tri Chu ngăn cản Thái Tử lại, bà ta nhìn về phía Lâm Mạc Huy, nặng nề nói: "Lâm Mạc Huy, tôi muốn về chữa trị ở thành phố Hải Phòng. Cậu có muốn theo tôi về thành phố Hải Phòng luôn không?"
Thái Tử sững sờ nói: "Mẹ, y thuật của Lâm Mạc Huy rất tốt, sao còn cần về thành phố Hải Phòng làm gì? Lâm Mạc Huy vừa giải quyết xong chuyện của Vĩnh Xuân Đường, bên này của cậu ta còn có rất nhiều việc phải làm nữa. Lúc này, cậu ta không thể đi được!"
Độc Tri Chu không trả lời Thái Tử mà chỉ nhìn thẳng vào Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy thở dài, gật đầu nói: "Cảm ơn cô! Chỉ là, bên này của tôi còn rất nhiều chuyện chưa xử lý xong, tạm thời tôi vẫn muốn ở lại nơi này!"
Độc Tri Chu gật đầu, nói nhỏ: "Vậy cậu phải tự mình bảo trọng!" Độc Tri Chu nói xong thì không thèm để ý tới sự phản đối của Thái Tử, mạnh mẽ dẫn theo Thái Tử rời đi.
Thật ra, Thái Tử không rõ ý tứ của Độc Tri Chu, Lâm
Mạc Huy thì lại hiểu rất rõ.
Lần này, Trúc Diệp Kỳ làm Độc Tri Chu bị thương, đây chỉ là một lời cảnh cáo. Trúc Diệp Kỳ đang cảnh cáo Độc Tri Chu, để bà ta rời khỏi thành phố Vân An, không nên xen vào chuyện của Lâm Mạc Huy.
Nếu Độc Tri Chu còn tiếp tục ở lại nơi này, lần tiếp theo Trúc Diệp Kỳ ra tay thì sẽ không nể tình nữa, ngay cả Thái Tử cô ta cũng sẽ thẳng tay giết ch3t!
Hỏa Hoa bị thương rời đi, Độc Tri Chu cũng biết rõ, bà ta không còn cách nào bảo vệ Lâm Mạc Huy.
Cho nên, bà ta nhất định phải dẫn theo Thái Tử về thành phố Hải Phòng, chỉ có như vậy thì ít nhất bà ta cũng giữ được tính mạng của Thái Tử.
Bà ta mời Lâm Mạc Huy về thành phố Hải Phòng, nhưng thật ra là muốn che chở Lâm Mạc Huy trên địa bàn của mình.
Nhưng Lâm Mạc Huy lại không thể đi theo qua đó, bởi vì mục tiêu của Trúc Diệp Kỳ chính là anh.
Nếu như anh đi theo Độc Tri Chu tới thành phố Hải Phòng, vậy anh sẽ dẫn tai họa tới trên người của Độc Tri Chu và cả Thái Tử.
Cho nên, Lâm Mạc Huy nhất định phải ở lại, anh không thể để chuyện này liên lụy tới anh em của mình.
Trở lại khách sạn, vừa tới cửa chính từ xa Lâm Mạc Huy đã nhìn thấy một người, đó chính là Cậu Vạn của nhà họ Vạn! Một mình anh ta đang đứng ở cổng, giống như chờ đợi ở đây đã lâu.
Nét mặt của anh ta vẫn luôn lạnh lùng và cao ngạo như vậy.
Chỉ có lúc nhìn thấy Lâm Mạc Huy, nét mặt của anh ta mới dịu lại một chút, nhưng nhìn qua thì đa phần là xấu hổ. "Anh Mạc Huy.."
Cậu Vạn mở miệng muốn nói chuyện, nhưng lại bị Lâm
Mạc Huy khoát tay ngăn lại. "Tôi biết anh muốn nói cái gì. Tôi sẽ không đi cứu ông cụ nhà anh đâu! Anh có thể đi về được rồi!" Lâm Mạc Huy dứt khoát nói ra.
Sắc mặt của Cậu Vạn đỏ hồng lên, anh ta cắn răng, nặng nề nói: "Chỉ cần anh có thể cứu ông nội của tôi, nhà họ Vạn của tôi sẽ chấp nhận trả bất cứ cái giá nào!”
Lâm Mạc Huy lắc đầu: "Lời này, trước đó anh cũng đã nói qua rồi! Nhưng tôi vẫn là câu nói cũ, tôi sẽ không cứu ông ấy đâu!"
Cậu Vạn gấp gáp: "Vì sao chứ? Anh... Không phải anh tự xưng thầy thuốc có tấm lòng cao cả hay sao? Bây giờ có người cần anh cứu chữa, anh lại thấy chết không cứu sao? Anh... anh như vậy thì coi là thần y cái gì chứ?"
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: "Anh nói không sai, tấm lòng của thầy thuốc giống như là bố mẹ. Nhưng anh cũng đừng quên, thiên hạ này, mỗi ngày đều có rất nhiều người bị tra tấn trong ốm đau. Nhiều người như vậy đều đang đợi tôi tới cứu, thì dựa vào cái gì mà tôi phải cứu cho ông nội của anh trước?"
Cậu Vạn theo bản năng bật thốt lên: "Ông nội của tôi chính là gia chủ của nhà họ Vạn, có thể so sánh ông ấy với những bệnh nhân đó hay sao?"
Lâm Mạc Huy nhìn chằm chằm anh ta một lúc, sau đó lạnh lùng lên tiếng: "Trong mắt của tôi, người trên đời này không phân biệt cao thấp hay giàu nghèo! Gia chủ nhà họ
Vạn thì sao? Trong mắt của tôi, ông ấy chỉ cao quý hơn so với tên ăn mày trên đường thôi!"