Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1282: Vạn Thành Phong chấp mê bất ngộ




Cậu Vạn bất đắc dĩ quay đầu, nhìn về phía Vạn Thành Phong: “Chú hai, hay là... Vạn Thành Phong trực tiếp xua tay: “Muốn chú xin lỗi á, không có chuyến đó đâu! Chủ nói cho cháu biết, cho dù chú có chết cũng sẽ không đi xin lỗi cái loại giang hồ lừa đảo này! Cậu ta cơ bản không phải là thần y gì cả, cậu ta cũng sẽ không có khả năng chữa khỏi cho ông cụ. Cậu ta là đang lừa gạt, muốn người nhà họ Vạn chúng ta phải cúi đầu với cậu ta! Chú nói cho cháu biết, cho dù chú có chết cũng sẽ không xin lỗi cậu ta đâu!”

Cậu Vạn lập tức bó tay rồi, Vạn Thành Phong này... đến lúc này mà sao ông ta vẫn còn chấp mê bất ngộ như vậy kia chứ?

Nhưng mà, thái độ của Lâm Mạc Huy bên này cũng rất kiên định.

Nếu như Vạn Thành Phong không chịu xin lỗi, chẳng phải là ông cụ sẽ chết chắc rồi sao?

Đúng lúc này, giọng nói lo lắng từ trong điện thoại truyền tới: “Ông cụ sắp không xong rồi, ông... ông mau bảo bọn họ nghĩ cách đi chứ!”

Bên kia điện thoại đã loạn thành một đoàn, có thể nhìn ra được tình huống của ông cụ Vạn thật sự rất nguy cấp.

Vạn Thành Phong cứng cổ, đứng ngay tại chỗ ngẩng đầu, chỉ vào anh rống to: “Tên họ Lâm kia, nếu như bố của tôi có gì bất trắc, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

Anh bắt đầu buồn cười, chuyện sống chết của ông cụ từ lúc nào lại liên quan đến anh vậy?

Thái Tử mở miệng ra chửi: “Tên họ Vạn kia, ông là chó đó à? Chỗ nào cũng cần bậy! Chuyện này thì có liên quan gì tới Lâm Mạc Huy đâu chứ? Mẹ nó! Ông có được tính là người không vậy?"

Vạn Thành Phong: “Chính là cậu ta làm nhiễu loạn suy nghĩ của thần y Trạch Nam, cho nên thần y Trạch Nam mới không thể cứu được bố tôi!”

Tất cả mọi người ở hiện trường đều không còn gì để nói nữa, Vạn Thành Phong này đúng là đủ càn quấy.

Cậu Vạn cắn răng, trong lòng anh ta hết sức lo lắng, nhưng mà anh ta lại không có cách nào bắt buộc anh đi cứu người.

Ngay tại thời khắc mấu chốt này, Vạn Phúc Hòa đột nhiên từ trong đám người bước ra.

Ông ta đi tới trước mặt của anh, chắp tay lễ bái: “Cậu Mạc Huy, ông cụ Vạn có ân với tôi. Tôi cả gan muốn cầu xin cậu cứu ông cụ Vạn một lần. Chỉ cần cậu Mạc Huy có thể ra tay nghĩa hiệp, phần ân tình này, tôi chắc chắn sẽ khắc cốt ghi tâm. Ngày sau, hễ là những chuyện mà cậu Mạc Huy phân phó, bất kể là núi đạo hay là biển lửa, tôi đây cho dù có chết cũng không từ chối! Cầu xin cậu Mạc Huy cứu mạng!”

Ông ta nói xong, rõ ràng còn quỷ hai gối xuống đất, muốn dập đầu với anh.

Trong lòng anh rất chấn động, anh biết Vạn Phúc Hòa có quan hệ với nhà họ Vạn, nhưng lại không ngờ ông ta coi trọng ông cụ Vạn như vậy.

Anh vội vàng đỡ ông ta dậy, cười nói: "Tổng giám đốc Phúc Hoà, ông nói như vậy đúng là quá khách sáo rồi. Lúc trước đám người Viên Hữu Đức và công ty dược phẩm Hưng Thịnh hủy bỏ hiệp ước, trong lúc công ty dược phẩm Hưng Thịnh khó khăn nhất vẫn là nhờ có ông tin tưởng công ty dược phẩm Hưng Thịnh chúng tôi, lúc đó cũng không có ở khắp nơi bỏ đá xuống giếng. Тr*цуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh nhất

Lại nói tiếp, chính là tổng giám đốc Phúc Hoà ông có ấn với công ty dược phẩm Hưng Thịnh chúng tôi. Người như Lâm Mạc Huy tôi có thù tất sẽ bảo, nhưng có ân cũng tất sẽ trả! Ông đã từng giúp tôi, cho nên cũng là bạn bè của Lâm Mạc Huy tôi. Chuyện của ông cũng chính là chuyện của tôi. Nếu như ông đã lên tiếng, sao tôi có thể khoanh tay mặc kệ không giúp được chứ?”

Vạn Phúc Hòa hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu. Người như ông ta tương đối ổn trọng, không thích nói nhiều, nhưng mà những gì ông ta biểu lộ cũng đã đủ nói rõ hết thảy.

Anh nhìn về phía Cậu Vạn: "Bảo bọn họ trước hết cho ông cụ ngậm một cục nước đá trong miệng, kèm theo hai trái ớt, càng cay càng tốt, có thể tạm thời giữ lại tính mạng cho ông ấy.

Toàn bộ mọi người ở hiện trường đều sững sờ, Vạn Thành Phong ngay lập tức hét ầm lên: “Cậu có bệnh à? Bố tôi vừa mới hộc máu, bệnh tình nghiêm trọng như vậy, cậu lại còn bảo ông ấy đi ngậm nước đá và ớt, có phải cậu muốn lấy mạng của bố tôi hay không?”

Mọi người ở hiện trường cũng xi xào bàn tán, cho dù là người bình thường ăn như vậy cũng không chịu nổi, huống chỉ lại là một người sắp chết.

Cậu Vạn cũng không để ý, anh ta trực tiếp cầm điện thoại lên, truyền đạt lại lời dặn của anh.

Người nhà họ Vạn ở bên kia cũng có chút nghi ngờ, Cậu Vạn vội vàng la lên: “Các người nhanh lên đi, đừng có làm lỡ thời gian! Bất kể xảy ra chuyện gì, tôi đều sẽ chịu trách nhiệm!”