Tiền Trạch Nam vừa hỏi xong, mọi người ở hiện trường đều ồn ào mở miệng tỏ ý người này căn bản không có bệnh.
Đám người Viên Hữu Đức càng ra sức kêu gào nhục mạ Lâm Mạc Huy, nói Lâm Mạc Huy ở chỗ này lòe thiên ha.
Hạ Vũ Tuyết cúi đầu, tâm tình của cô ấy cũng trở nên rất ảm đạm, cô ấy thật sự không nghĩ ra tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Chờ khi giọng nói của mọi người ít dần, Tiền Trạch Nam mới nhìn Lâm Mạc Huy, cười lạnh nói: “Thần y Mạc Huy, vừa rồi cậu nói mỗi bác sĩ nhận định không giống nhau. Tuy nhiên hàng trăm bác sĩ tại đây đã nhất trí xác định rằng anh ta không bị bệnh. Cậu có nghĩ rằng hàng trăm bác sĩ này đều đánh giá sai không?”
Lâm Mạc Huy cười nhạt, nhẹ giọng nói: “Vì sao không?"
Lời này vừa nói ra khiến toàn bộ hiện trường đều ầm ĩ.
Một câu nói này của Lâm Mạc Huy chẳng khác nào đã đắc tội tất cả mọi người!
Những bác sĩ này ồn ào mở miệng giận dữ khiển trách, mà đám người Viên Hữu Đức lại chửi bới nói Lâm Mạc Huy vũ nhục những người học y này.
Lâm Mạc Huy ngược lại vô cùng bình tĩnh, anh khoanh tay đứng nhìn, cao giọng nói: “Các vị ở đây cũng coi như là những bác sĩ nổi tiếng rồi. Các người cũng không cảm thấy sắc mặt bệnh nhân này vàng đi, bên trong mắt còn có tơ đỏ sao?”
Một người đại diện nói thẳng: “Tên họ Lâm kia, cậu đừng nói những lời nhảm nhí nữa! Sắc mặt vàng thì sao, mắt đỏ thì đã sao? Chúng tôi chẩn đoán người đàn ông này bằng cách nhìn vào kết quả kiểm tra của người đàn ông đó, nhìn vào số liệu để nói chuyện chứ không phải nhìn vào khuôn mặt của anh ta để chẩn đoán! Một số người đã bẩm sinh da vàng, mắt đỏ, có gì sai sao?”
Tiền Trạch Nam cũng cười lạnh nói: “Lâm Mạc Huy, cậu có biết tại sao tôi lại tìm anh ta đến đây không? Bởi vì anh ta có màu da vàng và đôi mắt đỏ, anh ta trông giống như một bệnh nhân. Tôi không nghĩ rằng cậu lại vì điều này mà đánh giá anh ta bị bệnh. Ôi, y thuật của cậu thật sự khiến cho người ta cảm thấy buồn cười nhỉ! Rốt cuộc cũng chỉ là một tên lừa đảo mà thôi, có thể cho người ta chẩn đoán như thế nào được chứ?”
Mọi người xung quanh đều cười to, ánh mắt nhìn Lâm Mạc Huy đều tràn ngập khinh bỉ.
Lâm Mạc Huy mỉm cười: “Xem ra các người thật sự không hiểu tình trạng của anh ta rồi! Đã như vậy thì tôi cũng không giấu giếm nữa!”
Sau đó anh đột nhiên di chuyển về phía trước, chỉ vào bệnh nhân quát to: "Tôi hỏi anh, anh có một nốt ruồi đen bên cạnh đầu ngón chân trái đúng không?”
Bệnh nhân ngạc nhiên: “Anh... làm sao anh biết điều đó?"
Mọi người cũng nghi hoặc, một người đại diện trừng mắt nói: “Tên họ Lâm kia có phải anh bị bệnh không?” “Người ta có nốt ruồi đen trên chân mà anh cũng phải quan tâm hay sao?”
Lâm Mạc Huy bỏ qua ông ta rồi tiếp tục hỏi: “Nốt ruồi đen này bắt đầu xuất hiện khi anh được tám tuổi. Ban đầu chỉ có kích thước bé bằng đầu kim, có thể anh sẽ không nhận ra. Tuy nhiên, sau đó nốt ruồi đen này phát triển lớn dần. Đến bây giờ nó gần như lớn bằng hạt đậu nành phải không?”
Đôi mắt của bệnh nhân như sắp rơi ra ngoài: “Anh... Làm sao anh biết điều đó? Tôi... Tôi thực sự có mọc một nốt ruồi đen như vậy, thực sự là khi tôi tám tuổi bắt đầu mọc nó. Tuy nhiên, điều này... chuyện này tôi chưa từng nói với người khác...
Mọi người lập tức xôn xao, Lâm Mạc Huy làm sao biết được chuyện này?
Vạn Thành Phong cười lạnh: "Tên họ Lâm kia, cậu thậm chí ngay cả người nhà của tên nhóc này này cũng mua chuộc hay sao? Nói về quá khứ của người ta để dọa mọi người ở đây à? Ồ, chúng ta đang nói về việc liệu anh ta có bị bệnh hay không chứ không phải bảo cậu bói toán cho anh ta!”
Bệnh nhân gãi đầu: “Điều này... chuyện này ngay cả bố mẹ tôi và vợ tôi cũng không biết”. Bạn đang đọc truyện tại { TRUM truyen. м E }
Mọi người nhất thời xôn xao, Vạn Thành Phong nóng nảy: “Anh... Anh đang nói cái gì vậy? Anh có một nốt ruồi lớn như vậy mà gia đình anh đều không biết?”
Bệnh nhân: “Họ biết tôi có nốt ruồi, nhưng họ không biết rằng tôi bắt đầu mọc nó khi tôi bao nhiêu tuổi. Chỉ có mình tôi biết tôi bắt đầu mọc nốt ruồi này khi tôi tám tuổi thôi!" “Lâm... Thần y Mạc Huy, làm thế nào mà anh biết được chuyện này vậy?".