Trong ánh mắt của Vạn Thành Phong đầy oán hận, muốn nói vài câu đễ vãn hồi tình cảnh, nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng.
Nhưng trong lòng ông ta đã thầm hạ quyết tâm. Chờ chuyện lần này kết thúc, ông ta nhất định sẽ điều động người trong gia tộc đến gi3t chết Độc Tri Chu và Thái Tử.
Những người của mười đại gia tộc ở Tô Vân thấy cảnh này cũng chỉ ngậm miệng làm thinh, không dám một câu gì.
Sắc mặt Tiền Trạch Nam xanh mét, vốn ban đầu có nhà họ Vạn làm chỗ dựa nên ông ta mới có thể vu cáo Lâm Mạc Huy đánh cắp phương thuốc gia truyền của Vĩnh Xuân Đường, nhờ vậy mới cướp được Tái Tạo Hoàn từ công ty dược phẩm Hưng Thịnh.
Không ngờ giữa đường gặp Độc Tri Chu đuổi giết, ngay cả Vạn Thành Phong cũng phải khuất nhục trong tay bà ta.
Bây giờ tình hình thật sự rắc rối, nếu ông ta còn muốn vu hại cho Lâm Mạc Huy, chỉ sợ Độc Tri Chu cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng ông ta cũng rất rõ ràng. Nếu lần này ông ta không thể đánh cắp phương thuốc gia truyền của Tái Tạo Hoàn, sau này địa vị của ông ta trong mười đại gia tộc sẽ xuống dốc không phanh.
Không chỉ có như thế, ngay cả nhà họ Tiền hẳn cũng sẽ không gánh trách nhiệm liên quan.
Đến lúc đó, ông ta sẽ không thể sống yên ổn tại Tô
Vàn này nữa! Cho nên, mặc dù sợ Độc Tri Chu nhưng Tiền Trạch
Nam vẫn kiên quyết nói: "Lâm Mạc Huy, ý của cậu là gì?" "Bị tôi tiết lộ chuyện ăn cắp phương thuốc gia truyền Tại Tạo Hoàn của Vĩnh Xuân Đường nên cậu tìm người tới quấy rồi, cậu muốn chối bỏ hay sao?" "Tôi nói cho cậu biết, cái nhìn của người trong thiên hạ là sáng tỏ nhất. Cho dù cậu có giết tất cả chúng tôi, nhưng cậu có thể ngăn được cái miệng đời sao?" Mọi người xung quanh bỗng nhiên xì xào bàn tán, ảnh mắt mọi người nhìn Lâm Mạc Huy cũng đầy vẻ khinh thường.
Lâm Mạc Huy cau mày, trầm giọng nói: "Tiền Trạch
Nam, vẫn là câu nói kia. Ông nói chúng tôi đánh cắp bài thuốc của Vĩnh Xuân Đường, ông có chứng cớ không?" Tiền Trạch Nam lớn tiếng nói: "Gia chủ của mười đại gia tộc Tô Vân chúng ta đều có thể làm chứng.."
Độc Tri Chu cắt ngang: "Ồ, vậy mấy trăm người phía sau tôi cũng có thể làm chứng cho Lâm Mạc Huy, chứng minh bọn họ không có lấy cắp phương thuốc của Vĩnh Xuân Đường"
Tiền Trạch Nam trầm giọng nói: "Độc Tri Chu, bà vốn đang quấy rối." "Những người này đều là thủ hạ của bà, bọn họ có thể chứng minh được cái gì?"
Độc Tri Chu cười lạnh: "Phải không?" "Mười đại gia tộc này cũng đều là cổ đông của Vĩnh Xuân Đường, vậy bằng chứng của mười đại gia chủ có thể tin được sao?"
Tiền Trạch Nam cứng họng, chợt giận dữ nói: "Độc Tri Chu, cho dù bà không thừa nhận những nhân chứng này, nhưng chúng tôi làm việc hoàn toàn hợp logic. "Còn tên họ Lâm này hoàn toàn không biết bất kỳ kỹ thuật y học nào, cậu ta có năng lực gì để nghiên cứu ra loại thần dược Tái Tạo Hoàn này? Điều này rất phi thực tế. Mọi người ở đây lại bắt đầu thảo luận, lý do mọi người không tin Lâm Mạc Huy cũng là vì mọi người cảm thấy anh còn quá trẻ.
Nếu so sánh với thần y Tiền Trạch Nam thì Lâm Mạc
Huy thật sự không đáng tin lắm. Lâm Mạc Huy nhẹ giọng nói: "Tiền Trạch Nam, dựa theo lời ông nói thì đó hẳn là người có y thuật siêu lắm, vậy thần dược này là do ai nghiên cứu ra?"
Một gia chủ Tô Vân cạnh đó lớn tiếng nói: "Vô nghĩa, điều này còn cần phải nói sao?" "Loại thần dược này, phải là thần y mới có thể nghiên cứu ra được. Thứ rác rưởi cậu cái gì cũng không biết, cậu cho rằng mình có thể nghiên cứu ra được loại thần dược này sao? Cậu hỏi mọi người thử xem, chuyện này có khả năng không?"
Hạ Vũ Tuyết nhịn không được nói: "Ai nói Làm Mạc Huy cái gì cũng không biết?" "Hội nghị giao lưu y học lần trước của sáu tỉnh miền Nam, Lâm Mạc Huy đã giành được toàn thắng, được sau tỉnh miền Nam công nhận là thần y!"
Viên Hữu Đức lạnh lùng nói: "Đối với y học mà nói, vốn là cả quá trình tích lũy qua nhiều năm, không có khả năng đầu cơ trục lợi. Lâm Mạc Huy, tôi không biết cậu đã dùng thủ đoạn gì để chiến thắng ở hội nghị giao lưu y học lần đó, nhưng nếu so về y thuật, tôi cảm thấy thần y Tiền vẫn rất chênh lệch với cậu"
Ý muốn ám chỉ với mọi người, lần trước Lâm Mạc Huy giành được thắng lợi chắc chắc có ẩn tình.