Thuận theo lời của Triệu Nhạc Huân, chín gia chủ khác cũng lần lượt mở miệng tỏ vẻ ủng hộ, nói rằng bọn họ đều biết rõ chuyện này.
Mười đại gia tộc lên tiếng khiến cho mọi người ở hiện trường ồn ào trở lại.
Thậm chí Vạn Thành Phong đang đứng trên sân khấu còn chỉ thẳng vào Lâm Mạc Huy: "Tên họ Lâm kia, bây giờ cậu còn gì để nói không?" "Nhiều người làm chứng như vậy, đây chính là chứng cứ, cậu còn dám tiếp tục ngụy biện ư?"
Một doanh nghiệp đại lý bên cạnh Viên Hữu Đức lớn tiếng nói: "Tuyệt đối không được bỏ qua cho cậu ta!" "Giết nhiều người như vậy, phải để cậu ta nợ máu trả bằng máu!" "Giết cậu ta đi! Giết cậu ta đi!"
Mọi người ồn ào không ngớt, như thể Lâm Mạc Huy thật sự là một kẻ tội ác tày trời vậy.
Mặt mũi Tiền Thạch Nam tràn đầy tươi cười, ông ta lẳng lặng nhìn Lâm Mạc Huy.
Đợi đến khi giọng nói của mọi người nhỏ xuống, ông ta mới nói khẽ: "Lâm Mạc Huy, tôi thấy cậu là người trẻ tuổi, tôi muốn cho cậu một cơ hội. "Cậu nhận sai, sau đó trả lại phương thuốc gia truyền cho chúng tôi thì tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa! Suy cho cùng chuyện này cũng không phải do cậu làm. Hơn nữa cậu cũng không biết chuyện gì, chỉ là một người bị hại mà thôi!"
Nghe vậy, ở hiện trường lập tức có người hét lên: "Thần y Tiền quả là khoan dung độ lượng!" "Tên họ Lâm kia, còn không mau dập đầu cảm ơn thần y Tiền?" "Loại người này thì cho cậu ta cơ hội làm gì? Nên lấy cái mạng chó của cậu ta.." Vẻ mặt Lâm Mạc Huy vẫn bình tĩnh như cũ, anh cất cao giọng nói: "Tiền Thạch Nam, nói tới nói lui thì ông vẫn muốn cách điều chế của Công ty dược phẩm Hứa Thị chúng tôi đúng không?" "A, nhưng mà cho dù câu chuyện ông bịa ra có tốt tới đâu, chủ của mười đại gia tộc có không cần mặt mũi cỡ nào, thì cũng không thể chứng minh rằng phương thuốc gia truyền của tôi là ăn cắp từ chỗ các người!" "Nếu muốn truy cứu trách nhiệm của tôi, ít nhất ông phải đưa ra chứng cứ xác thực mà không phải chỉ dựa vào vở kịch mấy người các người vừa diễn. Nó có thể lừa đám người rác rưởi không có đầu óc, nhưng không thể khiến người tâm phục khẩu phục!"
Lời vừa dứt, toàn trường lại xôn xao thêm lần nữa. Lời nói của Lâm Mạc Huy chẳng khác nào đang mắng mọi người bên dưới.
Tiền Thạch Nam tức giận nói: "Tên họ Lâm kia, đã là lúc nào rồi mà cậu vẫn còn hành động ngu ngốc như vậy?" "Ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết. Tất cả mọi người đều nói cậu đã ăn cắp phương thuốc gia truyền của Công ty dược phẩm Hứa Thị chúng ta. Cậu còn không chịu thừa nhận sao?"
Thái tử không nhịn được nữa, liền chửi: "Nói cái mẹ mày!" "Bây giờ tôi nói ông là con trai của tôi, mọi người xung quanh đều có thể chứng minh, đúng hay không?"
Những người bên cạnh Thái Tử đều phá lên cười: "Không sai!" "Tiền Thạch Nam, mau tới chỗ Thái Tử gọi bố đi!"
Sắc mặt Tiền Thạch Nam tái nhợt, tức giận nói: "Thái Tử, ngài đừng có quá đáng!"
Thái Tử: "Ông đây quá đáng như vậy đấy, sao nào?" "Mẹ nó, ông nói cái gì thì là cái đó sao? Ông nói Lâm Mạc Huy trộm cách điều chế của các người, vậy đưa chứng cứ ra đi! Không có chứng cứ, con mẹ nó ông muốn nói thế nào thì là thể đó!"
Vạn Thành Phong vỗ bàn: "Ồn ào!" "Người đâu, mau ném tên tạp chủng này ra ngoài cho tôi...
Mấy tên cao thủ hộ vừa định ra tay, lúc này ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói quyến rũ: "Ông nói ai là tạp chủng?"
Giọng nói trong trẻo, thậm chí còn có chút lười biếng, nhưng giọng điệu lại mang theo một chút khí lạnh làm người ta sợ hãi.
Mọi người quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy dài màu lửa đỏ, từ cửa chậm rãi đi vào.
Bên cạnh người phụ nữ có hàng chục người đi theo.
Mà ở ngoài cửa, các bảo vệ đều bị đánh gục nằm la liệt trên mặt đất.
Người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp, tuy trên mặt có một vết sẹo dài nhưng lại không làm ảnh hưởng vẻ đẹp của bà ta, ngược lại còn tăng thêm phần tươi đẹp.
Trên cổ bà ta có hoa văn một con nhện đỏ thẫm như máu, kéo dài tới ngực càng tôn lên vẻ đẹp kỳ dị. Trên mắt cá chân trắng nõn của bà ta có buộc bằng một sợi dây màu đỏ vàng.
Trên sợi dây đỏ có một chiếc chuông lục lạc đã cũ, khi đi đường phát ra tiếng đình đinh đang đang, trong trẻo dễ nghe.
Người tới đúng là Độc Tri Chu của thành phố Hải
Phòng!