Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1234: Hình như anh ta ở rể




Sắc mặt người đàn ông trung niên đã thay đổi.

Nếu như người đàn ông đó thật sự làm ra chuyện đề tiện như vậy mới dẫn đến tình huống kia, vậy thì mười đại gia tộc của bọn họ cũng đuối lý.

Hơn nữa, điều quan trọng là chuyện này gây ầm ĩ lớn đến như vậy, những người có mặt ở hiện trường đều nhìn thấy.

Nếu như bọn họ đứng ra làm chứng người đàn ông đó thật sự làm ra động tác đê tiện như vậy thì danh dự của mười đại gia tộc cũng toang luôn rồi.

Hiện tại ông ta cũng sắp tức chết rồi. Khó trách Lâm Mạc Huy tự tin đến vậy, hóa ra là anh đã nắm bằng chứng ở trong tay.

Lần này, ông ta đâm lao thì phải theo lao, nhất thời cũng không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên một tiếng cười vang lên: “Ôi trời, tôi còn tưởng là ai, sao mà lại quen mắt đến vậy, hóa ra là tổng giám đốc Lâm. “Tổng giám đốc Lâm, xin chào, đã lâu không gặp!”

Lâm Mạc Huy xoay đầu lại, nhìn thấy một ông chủ doanh nghiệp đại lý đang mỉm cười bước đến, ông ta tỏ ra rất thân thiết, còn giơ tay chào hỏi với anh.

Lâm Mạc Huy từng gặp ông chủ doanh nghiệp đại lý này, trước đây công ty dược phẩm Hưng Thịnh đã từng hủy hợp đồng với doanh nghiệp đại lý này. Ông ta là đồng bọn với đám người Viên Hữu Đức kia. Lần này ông ta đến tham dự buổi công bố của Vĩnh Xuân Đường chắc là muốn nhân cơ hội này tìm kiếm một số lợi ích.

Viên Hữu Đức đứng ở phía sau, ánh mắt lóe lên một tia sáng, nhìn chăm chăm vào Lâm Mạc Huy.

Vừa nãy, thật ra Viện Hữu Đức đã nhận ra Lâm Mạc

Huy.

Nhưng Viên Hữu Đức là một con cáo già. Chuyện này, ông ta sẽ không tự mình ra mặt, mà sẽ cử một ông chủ doanh nghiệp đại lý đi vạch trần thân phận của Lâm Mạc Huy.

Ông chủ doanh nghiệp đại lý chạy đến bên cạnh Lâm

Mạc Huy, mỉm cười nói: "Các vị, tôi xin giới thiệu một chút.” “Vị này chính là Lâm Mạc Huy, là tổng giám đốc của công ty dược phẩm Hưng Thịnh ở thành phố Hải Tân. “Vợ của anh ta chính là Hứa Thanh Mây, chủ tịch của công ty dược phẩm Hưng Thịnh.

Trên lầu, ánh mắt của cậu Vạn phát ra một tia sáng, Vạn Thành Phong thì siết chặt hai nắm đấm.

Nghe thấy lời này, mọi người xung quan lập tức bàn tán xôn xao.

Một người đàn ông lập tức làm ra hành động kỳ lạ, nói: “Hóa ra là anh ta à. Tôi nghe nói anh ta ở rể đấy!

Người bên cạnh lập tức cười ồ lên: “Ha ha ha, không ngờ đàn ông được gả đi, cũng trở thành tổng giám đốc “Vậy mới nói, chỉ cần cậu vứt bỏ thể diện và dâng người có thể tiết kiệm vài năm phấn đấu đấy. “Tổng giám đốc Lâm đã ở rể nhà người ta, ăn cơm nhà người ta nhưng lại không làm tròn chức trách, lại còn có mối quan hệ không trong sáng với một người phụ nữ ở bên ngoài chứ.

Mọi người liên tục cười ồ lên. Lời nói đều mang nghĩa châm chọc.

Đẳng xa, Thái Tử không nhịn được nữa, nắm chặt tay lại, hét lên một tiếng: “Câm miệng hết cho tôi!” Những người đang ồn ào bỗng bị tiếng hét làm cho giật mình.

Lúc này, trên lầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Thái tử, cho dù cậu không muốn để cho chúng tôi nói chuyện nhưng cậu có chắc sẽ bịt hết miệng người trên thế giới này không?” “Người họ Lâm đó nếu đã làm được loại chuyện này thì không sợ người ta nói ra nói vào. Cậu ngăn cản như vậy có tác dụng sao?”

Người đang nói chuyện chính là Vạn Thành Phong. Mọi người xung quanh đều cười vang lên, bọn họ đều coi thường Thái Tử.

Thái Tử thở hổn hển, muốn phát tiết nhưng lại bị Hỏa Hoa ngăn cản.

Hỏa Hoa rất hiểu những người đang có mặt ở hiện trường. Bọn họ đều đang đứng về phía Vĩnh Xuân Đường. Thái Tử tức giận cũng vô dụng thôi. “Nếu anh Lâm đã chụp được một vài chứng cứ, hay là chúng ta cứ xem thử chứng cứ trước đi.” Hỏa Hoa cất giọng nói.

Lời nói này thu hút sự chú ý của mọi người lên sự việc trước kia.

Sắc mặt những người của mười đại gia tộc có chút khó coi.

Lâm Mạc Huy dám nói như vậy, chắc chắn anh nằm trong tay chứng cứ vô cùng xác thực. Nếu thật tiếp tục truy cứu, chắc chắn mười đại gia tộc sẽ mất mặt.

Lúc này, Tiền Trạch Nam đứng lên, lớn tiếng nói: “Tôi còn đang nghĩ rằng là ai đang làm chỗ dựa cho đám người này. Hóa ra là người của công ty dược phẩm Hưng Thịnh à!" “Cũng khó trách, người cùng ngành đều là oan gia “Nhưng, Lâm thần y, mọi người đều làm cùng ngành, ít nhất cũng phải coi trọng cạnh tranh công bằng. Cậu cử một đám người đến đây, bịa chuyện hãm hại chúng tôi ở buổi công bố, không phải là rất hèn sao?”