Tuy lòng của gia chủ nhà họ Trần không vui, nhưng cũng không dám phản kháng.
Suy cho cùng, bây giờ địa vị của nhà họ Trần cũng vẫn còn bất tiện.
Ông ta đi xuống lầu, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Hóa ra là Thái Tử đã đến rồi. Không đến nghênh đón từ xa được, thực sự ngại quá. Sức khỏe của Tử Thiên có chút không tốt, nên hôm nay cậu ấy không đến. Thái Tử, hay là để tôi yêu cầu người khác giúp ngài đậu xe nhé?”
Thái Tử khinh thường liếc nhìn ông ta: “Ông là cái gì, ông có tư cách gì để nói những lời như vậy với tôi?”
Sắc mặt của gia chủ nhà họ Trần thay đổi, vẻ mặt tỏ ra sự lạnh lùng, nghiêm nghị nói: “Tôi là gia chủ nhà họ Trần, Trần Quân Cảnh!”
Thái Tử nhếch miệng nói: “Không quen biết. Cút sang một bên!” Gia chủ nhà họ Trần giận dữ: “Thái Tử, cậu đừng có mà quá đáng! Ở đây vẫn là Tô Vân, cậu... Thái Tử liền ngắt lời: “Vậy thì sao? Tôi thích vậy đó, ông có thể làm gì tôi?” “Đi, yêu cầu Tiền Tử Thiên đi đỗ xe cho tôi. Nếu không thì ông có tin tôi sẽ phá nát cái sảnh này luôn không?”
Gia chủ nhà họ Trần tức giận: “Buổi công bố sản phẩm lần này là do mười gia tộc hàng đầu ở Tô Vân hợp tác tổ chức. Thái Tử, cậu định trở thành kẻ thù với mười gia tộc ở Tô Vân sao?”
Thái Tử chế nhạo: "Đây là những lời mà ông muốn nói hả! Sao nào? Chỉ bằng mười đại gia tộc ở Tô Vân mà muốn ức hiếp tôi? Ồ, hay là hôm nay chúng ta khoa tay múa chân một chút đi?”
Gia chủ nhà họ Trần cau mày, suy cho cùng ông ta cũng là một gia chủ mới nhậm chức, cũng không thể tự quyết định như vậy được.
Đúng lúc này, trên lầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Thằng nhãi con miệng còn hội sữa, lũ chuột nhắt vô tri, dám ở đây láo xược à?”
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy toàn bộ mười đại gia tộc ở Tô Vân đều ra mặt. Người dẫn đầu là Triệu Nhạc Huân.
Vẻ mặt của ông ta vô cùng tức giận, lạnh lùng nói: “Tôi đếm đến ba, bây giờ cậu lập tức cút đi thì chuyện này tôi có thể coi như chưa từng xảy ra. Nếu không thì..
Thái Tử liền ngắt lời của anh ta: “Không cần đếm đâu. Tôi nói cho ông biết, hôm nay tôi đã đến rồi thì chắc chắn phải đem người thừa kế của mười đại gia tộc giẫm dưới chân!” “Họ Triệu kia, Tiền Tử Thiên không đến đậu xe cho tôi thì hãy để con trai của ông làm đi.”
Sắc mặt của Triệu Nhạc Huân thay đổi, đây đúng là làm ông ta mất thể diện trước mọi người!
Triệu Nhạc Huân là cao thủ hàng đầu ở Tô Vân, nhưng lại bị một tên tiểu bối sỉ nhục như vậy, ông ta làm sao có thể nuốt được cơn giận này! “Cậu muốn tìm cái chết sao!”
Triệu Nhạc Huân nổi giận gầm lên một tiếng, người của mười đại gia tộc lao ra vây quanh tứ phía của Thái Tử.
Ở phía xa xa, Lâm Mạc Huy khẽ cau mày. Anh thật sự không thể hiểu nổi tại sao Thái Tử lại làm ầm lên như vậy.
Ở trước mặt nhiều người như vậy lại xung đột với mười đại gia tộc? Anh ta dẫn theo những vệ sĩ này thì làm sao có thể đánh bại được mười đại gia tộc chứ?
Nhìn thấy người của mười đại gia tộc chuẩn bị ra tay, ngoài cửa có một người đàn ông dáng người không cao không thấp bước vào. “Gia chủ Triệu, Vân Dĩnh chỉ là một đứa nhỏ thôi, ông phải so đo với thằng bé làm gì chứ?” Người đàn ông mỉm cười nói.
Âm thanh không lớn nhưng đủ để truyền đến tại của mọi người có mặt ở đại sảnh.
Nhìn thấy người này, đột nhiên con người của Lâm Mạc Huy co rút lại. Người đàn ông này không phải người khác, chính là
Hỏa Hoa, người đã từng giao thủ với anh!
Thảo nào Thái Tử lại mạnh miệng như vậy! Hóa ra là cậu của anh ta cũng đến đây!
Khi Hỏa Hoa vừa xuất hiện trên sân khấu thì đột nhiên sắc mặt của Triệu Nhạc Huân trở nên tái nhợt.
Ông ta đã từng giao thủ với Hoả Hoa ba lần.
Lần thứ nhất đã đánh năm mươi chiều và bị thất bại.
Lần thứ hai, ông ta chuyên tâm tu luyện hết ba năm và chiến đấu lại lần nữa. Kết quả là đã đánh hai mươi chiêu thì bị thất bại.
Lần thứ ba, ông ta tràn đầy tự tin nhưng lần này ngay cả mười chiêu ông ta cũng không thể đỡ nổi! Kể từ đó, ông ta đã hoàn toàn hiểu rõ. Trên con đường võ đạo, cần nhất là tài năng.
Hỏa Hoa là người có tài năng nhất. Cho dù ông ta tu luyện thế nào thì khoảng cách giữa ông ta và Hỏa Hoa cũng chỉ càng ngày càng lớn hơn!
Vì vậy, bây giờ nhìn thấy Hỏa Hoa, trong lòng của Triệu Nhạc Huân chỉ thấy sợ hãi và hoang mang, thậm chí cơ thể cũng không tự chủ được nữa và bắt đầu run rẩy.