Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1200: Quy xuống




**********

Chương 1200: Quy xuống

Sắc mặt Trần Lâm Vũ tái nhợt, hành động của Tiết Minh Thư, khiến anh ta hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

Vốn dĩ anh ta còn ôm chút ảo tưởng với người yêu thanh mai trúc mã này, bây giờ anh ta mới biết, mọi thứ Tiết Minh Thư đối với anh ta đều là giả.

Anh coi cô ta thành nữ thần mà cung phụng, mà cô ta lại chưa từng đối xử thật tâm với anh ta.

Trần Lâm Vũ đột nhiên nghiến răng, hét lên: “Tôi dựa vào cái gì mà phải xin lỗi?” “Là cô ta Tiết Minh Thư phải xin lỗi tôi trước, tôi không làm sai cái gì, tại sao tôi phải xin lỗi?” “Người nên xin lỗi, là cô Tiết Minh Thư.

Trần Lâm Vũ vừa hét lên, vừa liều mạng giấy dụa, muốn giãy ra khỏi tay Tiền Tử Thiên.

Nhưng sức lực của anh ta lại thua xa Tiền Tử Thiên. Bị Tiền Tử Thiên nắm chặt cổ tay, anh ta hoàn toàn không thể nào giãy ra được.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Lâm Vũ, trên mặt Tiết

Minh Thư tràn đầy chán ghét.

Tiền Tử Thiên cười lạnh một tiếng: “Cậu Trần, tôi biết gần đây nhà họ Trần xảy ra biến cổ, khiến cậu chịu phải đả kích không nhỏ. "Nhưng tôi thật sự không ngờ, cậu vậy mà lại bị đả kích thành thế này, đến tinh thần cũng loạn rồi." "Ai, thật sự đáng thương mà

Mọi người xung quanh lập tức bật cười, lời nói này của Tiên Tử Thiên, chính là nói Trần Lâm Vũ bị điên.

Trần Lâm Vũ tức giận: “Mày mới tinh thần tán loạn.

Trong mắt Tiền Tử Thiên lóe lên tia sắc bén, tay tăng thêm sức lực, vặt cổ tay Trần Lâm Vũ kêu răng rắc.

Trần Lâm Vũ vô cùng đau đớn, cơ thể cúi xuống từng chút một.

Tiền Tử Thiên không ngừng tăng thêm sức lực, trong mắt xẹt qua tia sáng, nói loén: “Qùy xuống cho tao

Nói xong, Tiền Tử Thiên đột nhiên tăng sức, vặn mạnh cổ tay Trần Lâm Vũ, muốn ép anh ta quỳ xuống đất.

Nhưng bây giờ Trần Lâm Vũ nghiến chặt răng, cố gắng chống đỡ, chính là không quỳ xuống.

Tiền Tử Thiên không khỏi tức giận, anh ta dùng hết sức vặn xuống.

Lúc này, Trần Lâm Vũ không quỳ, cánh ta anh sẽ bị văn gãy.

Trần Lâm Vũ cũng là một người đàn ông, chịu phải đau đớn như vậy, anh ta vậy mà nhất định không quỳ xuống.

Chỉ nghe thấy rằng rắc một tiếng, cánh tay Trần Lâm Vũ trực tiếp bị trật khớp.

Trần Lâm Vũ chỉ thấy đau đớn nỗi gương mặt méo mó, nhưng anh ta vẫn đứng, chết cũng không quỳ.

Tiên Tử Thiên không khỏi càng thêm tức giận.

Theo như anh ta thấy, Trần Lâm Vũ bây giờ chính là một tên phế vật mà thôi.

Trần Lâm Vũ chết cũng không quỳ xuống như vậy, khiến anh ta rất mất mặt “Mẹ nó, xương cốt mày khá cứng đấy. “Tao xem mày có thể cứng được đến lúc nào.

Tiên Tử Thiên đạp vào đầu gối Trần Lâm Vũ, lại tức giận hét lên: “Quy xuống cho tao Cái chân này của Trần Lâm Vũ gần như bị gãy, nhưng anh ta vẫn chống vào chiếc bàn bên cạnh, tiếp tục chống đỡ.

Tiền Tử Thiên đột nhiên tức giận: “Trần Lâm Vũ, mẹ nó thật cứng đầu mà "Không quỳ xuống đúng không?” "Được, ông đây có thời gian chơi với mày “Hôm nay, mày mẹ nó không quỳ xuống cho ông, ông đây sẽ không tên là Tiền Tử Thiên nữa.

Nói xong, Tiền Tử Thiên cầm một chai rượu trên bàn đập thẳng vào đầu Trần Lâm Vũ, tức giận nói: “Qùy xuống cho tạo.

Trần Lâm Vũ bị đập chảy máu đầu, nhưng anh ta vẫn sống chết không quỳ xuống. Lúc này, Tiết Minh Thư cũng lấy cái ghế bên cạnh, đập mạnh vào chân Trần Lâm Vũ: “Chồng tao bảo mày quỳ xuống, mày điếc sao?” Lúc này, Trần Lâm Vũ bị đập loạng choạng, suýt chút nữa quỳ xuống.

Nhưng, anh ta vẫn sống chết ôm lấy bàn, chống đỡ đứng lên.

Anh ta nhìn Tiết Minh Thư, ánh mắt trở lên gớm ghiếc. Tôi thật sự không ngờ, cô vậy mà lại trở thành như vậy "Tiết Minh Thư, bắt đầu từ hôm nay, giữa tôi và cô, không có bất cứ dính dáng gì nữa." Trần Lâm Vũ nghiến răng nói.

Tiết Minh Thư trực tiếp bật cười: "Trần Lâm Vũ, đầu mày có bệnh à?” "Mày cho rằng tao muốn có quan hệ gì với mày sao? Là máy vẫn luôn bám dính lấy tao được không?" “Tao nói cho mày biết, bố mày đáng chết. Mày cũng đáng đời khi rơi đến bước này.” "Ông trời thật sự có mặt, để tạo có thể thoát khỏi mày, mới có thể tìm được một người chồng tốt như Tử Thiên, mày có hiểu không?"