Mười giờ tối, quốc tế Thiên Hoàng, thành phố Vân An.
Đây chính là một trong những vũ trường xa hoa nhất thành phố Vân An, cũng chính là vũ trường được các con cháu của mười đại gia tộc thích đến nhất.
Một chiếc xe màu đen chạy đến trước cổng quốc tế
Thiên Hoàng, nhưng bị mấy người mặc áo đen trực tiếp ngăn lại. “Xin lỗi, bãi đậu xe bên trong đã kín chỗ rồi, xe bên ngoài cấm được vào bên trong.” Người mặc áo đen đó ngoài cười nhưng trong không cười nói. Một số người khác, cũng đều cười nhìn chiếc xe này.
Những người này, đều quen biết chủ nhân chiếc xe, chính là Trần Lâm Vũ nhà họ Trần.
Sắc mặt Trần Lâm Vũ ngồi trên ghế lái xanh mét. Tất nhiên anh ta biết những người này có ý gì.
Bãi đậu xe ở trong quốc tế Thiên Hoàng rất rộng, hơn nữa, ngày thường cũng chỉ dừng đến nửa xe.
Một nửa vị trí còn lại đều là chỗ khẩn, chỉ yếu là để lại cho những nhân vật lớn dùng.
Hai tháng trước, Trần Lâm Vũ lái xe đến đây, đến cả tổng giám đốc của quốc tế Thiên Hoàng còn đích thân ra đón tiếp, cung kính mời Trần Lâm Vũ vào bãi đậu xe.
Cho dù ở đây không có chỗ đậu xe, quản lý này cũng sẽ nghĩ cách lấy một chỗ đậu xe cho Trần Lâm Vũ.
Nhưng bây giờ không giống trước đây.
Bố Trần Lâm Vũ chết rồi, địa vị của Trần Lâm Vũ ở nhà họ Trần sụt giảm nghiêm trọng, đến cả những bảo vệ ở đây cũng hoàn toàn không đặt Trần Lâm Vũ vào trong mắt.
Thậm chí, còn chặn Trần Lâm Vũ ở cửa, chuyện này thật sự khiến Trần Lâm Vũ cảm nhận được tính người nóng lạnh. Nhưng, Trần Lâm Vũ cũng không dám chống đối với những bảo vệ này.
Anh ta biết rất rõ tình hình bây giờ của mình.
Mặc dù anh ta vẫn mang danh hiệu là người nhà họ Trần, nhưng thật ra, sau khi gia chủ nhà họ Trần thay đổi, nhà họ Trần đã không có ai quan tâm đến anh ta nữa rồi.
Nếu như anh ta gây chuyện với những bảo vệ này, nhà họ Trần cũng sẽ không chống lưng cho anh ta.
Đến cuối cùng, người bị thiệt nhất định là chính anh ta, chuyện này, thậm chí cũng sẽ trở thành trò cười của thành phố Vân An.
Cho nên, anh ta chỉ có thể nuốt cơn tức giận xuống bung. Trần Lâm Vũ mở cửa xe xuống xe, đưa chìa khóa cho người áo đen kia.
Không thể cho xe vào, nhưng có thể để những người này đi đỗ xe cho, khi đi ra chỉ cần cho chút tiền boa là được.
Dù sao, nơi này là vũ trường, là làm phục vụ. Có thể lái xe đến bãi đầu xe, đó là thân phận tượng trưng.
Không lái được vào, ở đây cũng cung cấp dịch vụ đổ xe cho khách, cũng có thể cho khách hưởng thụ dịch vụ tốt nhất.
Tuy nhiên, Trần Lâm Vũ đưa chìa khóa qua, người áo đen kia hoàn toàn không cầm. Anh ta thích thú đánh giá Trần Lâm Vũ một vòng, cười nói: “Vô, đây là cậu Trần sao?” “Cậu Trần, nghe nói cậu ở trong nhà mấy ngày không ra ngoài, sao hôm nay lại có hứng thú chạy đến quốc tế Thiên Hoàng chơi vậy?” “Ai, các anh em, mọi người xem, là cậu Trần này.” “Còn không nhớ sao? Lúc trước cậu Trần đến đây, phải để tổng giám đốc của chúng ta đích thân ra đón đấy.” Những người áo đen này lập tức vây xung anh ta, mồm bảy miệng tám cười nói.
Trông có vẻ như đang chào hỏi Trần Lâm Vũ, nhưng thật ra, những người này hoàn toàn đang chế nhạo Trần Lâm Vũ.
Người này đã từng là cậu chủ đứng đầu Tô Vân, giờ lại rơi đến bước đường này, thật đúng với một câu, hổ rơi vào chốn bình, đến chó cũng có thể bắt nạn.
Sắc mặt Trần Lâm Vũ vô cùng khó nhìn, cuối cùng anh ta không nhịn được nữa, tức giận nói: “Tôi bảo anh đi đỗ xe, không nghe thấy sao?"
Sắc mặt người áo đen dẫn đầu xẹt qua tia cười lạnh: “Yó, cậu Trần, cậu có ý gì vậy?" “Sao vậy? Giở tính khí rồi sao?” “Các anh em cung phụng cậu, chào hỏi với cậu, có chỗ nào không đúng chứ?" "Cậu giở tỉnh khí với chúng tôi, đây là chuyện gì chứ?” "Cho dù cậu là cậu chủ nhà họ Trần, cũng không cần phải bắt nạt người khác như vậy chứ?" “Sao vậy, khinh thường những người làm bảo vệ như chúng tôi sao?”
Những người khác cũng nhìn chằm chằm Trần Lâm Vũ, xem dáng vẻ, nếu như Trần Lâm Vũ nói sai lời nào, nói không chừng bọn họ sẽ tiến lên đánh Trần Lâm Vũ vậy.