Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1154: Tôi có thể cứu em gái cậu




**********

Chương 1154: Tôi có thể cứu em gái cậu

Lâm Mạc Huy không trả lời lão Thử mà lại cười cười nhìn Điềm Điềm. "Điềm Điềm, tôi và anh trai em ra ngoài xử lý chút chuyện, em vào nhà nghỉ ngơi trước đi, được không?" Điềm Điềm ngoan ngoãn gật đầu: "Được ạ, thưa anh" Cô nhóc một mình đi vào trong phòng.

Lâm Mạc Huy liếc mắt nhìn lão Thử đang quỳ trên mặt đất một cái: "Muốn cứu em gái cậu?" "Đi theo tôi một chuyến!" Lão Thử vội vàng bò dậy.

Lâm Mạc Huy lại nhìn về phía bác Lưu: "Bác Lưu, theo tôi thấy thì tên Hoàng Mao kia sẽ còn quay lại bảo thù." "Nếu không thì bác dẫn Điềm Điềm đi trốn ở đâu đó một chút đi?"

Bác Lưu bất đắc dĩ thở dài: "Cũng được." "Hôm nay tôi đóng cửa sớm một chút." "Các cậu cũng phải chú ý an toàn đó!"

Lâm Mạc Huy cười nhạt gật đầu.

Anh dẫn theo lão Thử rời khỏi phòng khám, bác Lưu lập tức đóng cửa lại.

Lão Thử thấp thỏm trong lòng đi theo phía sau Lâm Mạc Huy, không biết rốt cuộc thì Lâm Mạc Huy muốn làm gì.

Đi ra khỏi ngõ nhỏ Lâm Mạc Huy mới dừng lại. Lão Thử đứng ở phía sau cách Lâm Mạc Huy không xa, cúi đầu vân về góc áo, thật sự giống như một đứa bé làm sai chuyện. "Anh à, thật xin lỗi, tôi không nên trộm đồ của anh." "Anh yên tâm, tôi... tôi sẽ mau chóng mang số tiền còn lại..."

Lão Thử run run rẩy rầy nói. Lâm Mạc Huy cười cười, rút ra một điều thuốc thuận tay đưa cho lão Thử.

Anh cũng không định tính sổ với lão Thử.

Từ lúc lão Thử để ví của anh ở gần Cảnh Đình, Lâm Mạc Huy đã biết bản tính người này không xấu.

Nhìn những gì cậu ta đối xử với em gái mình khiến Lâm Mạc Huy không nhịn được nhớ đến bản thân lúc trước.

Lúc ấy anh gần như cũng đã cùng đường rồi nhưng vẫn dùng tất cả mong giữ lại được em gái mình. So với anh của lúc ấy, quả thật lão Thử giống y như đúc!

Cho nên Lâm Mạc Huy không chỉ không phạt cậu ta, ngược lại còn thật sự tính toán giúp cậu ta một tay.

Hơn nữa lần này Lâm Mạc Huy đến huyện Phương Xuyên làm việc cũng là một mình lặng lẽ đến điều tra.

Anh cần một người bản xứ giúp anh dẫn đường, giúp anh điều tra chuyện nơi này.

Lão Thử tên móc túi bản địa này là thích hợp nhất để làm dẫn đường. "Có muốn kiếm chút tiền?"

Lâm Mạc Huy hỏi.

Lão Thử hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Mạc Huy: "Kiếm... kiếm tiền gì?"

Lâm Mạc Huy: "Giúp tôi làm chút chuyện." "Làm xong, số tiền trước đó cậu lấy đi xóa bỏ toàn bộ." "Ngoài ra tôi còn cho cậu thêm một trăm lẻ năm triệu, cộng với chữa bệnh miễn phí cho em gái cậu, thế nào?"

Lão Thử nghe vậy thì mừng đến mức suýt nữa thì kêu ra tiếng.

Cậu ta vội nói: "Anh, anh... anh không cần cho tôi tiền đâu!" "Chỉ cần anh có thể chữa khỏi bệnh cho em gái tôi, mặc kệ là làm chuyện gì, kể cả lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng tuyệt đối không nhíu mày lấy một cái." Lâm Mạc Huy cười khẽ: "Không cần lên núi đao xuống biển lửa, chuyện tôi muốn làm rất đơn giản!" "Tôi là lần đầu đến huyện Phương Xuyên, cần một người dẫn đường, thuận tiện còn có thể giới thiệu cho tôi hoàn cảnh bản địa của huyện Phương Xuyên. "Cậu có bằng lòng làm người dẫn đường cho tôi không?"

Lão Thử không khỏi sửng sốt, cậu ta không ngờ chuyện Lâm Mạc Huy muốn cậu ta làm lại đơn giản đến vậy.

Chỉ là làm một người dẫn đường mà thôi, tùy tiện tìm một người ở Phương Xuyên cũng làm được mà.

Câu ta nghi hoặc nhìn Lâm Mạc Huy, có chút không hiểu, rốt cuộc trong hồ lộ của Lâm Mạc Huy này bán cái gì. Lâm Mạc Huy liếc cậu ta một cái: "Thế nào? Không bằng lòng?"

Lão Thử vội vàng nói: "Bằng... bằng lòng, bằng lòng" "Anh, anh... anh kêu tôi làm gì tôi cũng bằng lòng!"

Lâm Mạc Huy vừa lòng gật đầu: "Rất tốt, đi thôi."

Lão Thử nghi hoặc: "Đi đâu?"

Lâm Mạc Huy: "Tôi đói rồi, tìm chỗ nào ăn gì đi." "Còn nữa, tôi vừa đến nơi này, phải tìm một khách sạn nghỉ lại chứ."

Lão Thử bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nói: "Anh, tôi biết có một khách sạn, rất rẻ, tôi dẫn anh đi..."

Lâm Mạc Huy: "Rẻ thì không cần, dẫn tôi đến khách sạn tốt nhất ở đây"

Lão Thử kinh ngạc nhìn Lâm Mạc Huy một cái, cậu ta không ngờ một người từ bên ngoài ngồi xe khách đến thế nhưng lại là một tên nhà giàu thân tàng bất lộ?