Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1153: Thần y




**********

Chương 1153: Thần y

Lâm Mạc Huy bỏ qua lời nói của lão Thử, trực tiếp đặt viên thuốc vào lòng bàn tay Điềm Điềm. “Điềm Điềm à, kẹo này có thể giảm đau!” “Ăn xong cái kẹo này, thân thể sẽ không đau nữa!”

Lão Thử muốn ngăn cản, nhưng lại bị Lâm Mạc Huy giữ chặt, thậm chí không thể nói ra điều gì. Điềm Điềm không rõ chuyện gì đang xảy ra nên cầm lấy viên thuốc, ngoan ngoãn nhét vào miệng.

Sau khi nhai xong, Điềm Điềm lập tức cong môi: “Anh ơi, kẹo này đẳng quá!”

Lâm Mạc Huy cười: “Không sao, ăn vào sẽ ngọt hơn!” Điềm Điềm ngoan ngoãn nuốt viên thuốc. Lâm Mạc Huy lúc này mới buông tha cho lão Thử. Lão Thử vội vàng chạy tới ôm Điềm Điềm vào lòng, vừa giúp cô bé nôn ra viên kẹo đó, vừa lo lắng nói: “Anh...anh cho em gái tôi ăn gì vậy?” “Tại sao anh lại làm như vậy?” “Tôi gây chuyện với anh, anh cứ giải quyết với tôi, tại sao anh lại nhằm vào con nít như vậy?"

Tuy nhiên, lúc này viên thuốc đã bị Điềm Điềm nuốt vào bụng, không thể nôn ra ngoài. Dù có cố gắng đến đâu thì kết quả cũng vô ích. Lão Thử tức giận trừng mắt nhìn Lâm Mạc Huy: “Nói đi, anh cho em gái tôi ăn thứ gì?”

Lâm Mạc Huy cười không trả lời. Đúng lúc này, bác Lưu bất ngờ đập vào đầu lão Thử. Lão Thử bị đánh một lúc mới ngạc nhiên nói: “Bác Lưu, sao ông lại đánh tôi?”

Bác Lưu giận dữ nói: “Tôi đánh anh, vì anh là một tiểu tử không biết điều!”

Lão Thử lúng túng: “Bác Lưu, ông nói gì tôi không hiểu?”

Bác Lưu lên tiếng: “Sao cậu không biết tốt xấu thế?” “Nếu như anh ấy không ra tay cứu giúp Điềm Điềm, có lẽ em gái cậu đã chết rồi!” “Cậu bây giờ còn nghi ngờ anh ta không tốt sao? Nếu thật sự muốn hại em gái cậu, anh ta đã không ra tay cứu giúp cho phí sức!”

Lão Thử không kìm được nước da đỏ bừng, ngầm kỹ mới thấy đúng là như vậy.

Bác Lưu nói tiếp: “Hơn nữa, cậu nên quan sát sự thay đổi của em gái cậu đi!” Lão Thử ngơ ngác nhìn Điềm Điềm, một lúc sau mới mở to mắt kêu lên: “Điềm Điềm..em...mặt em sao lại đỏ như vậy?”

Trước đây vì bị bệnh nên nước da của Điềm Điềm vô cùng nhợt nhạt, hốc hác của người bị bệnh kinh niên. Nhưng bây giờ, trên mặt Điềm Điềm rất hồng hào, nhìn không giống người bị bệnh chút nào. Đừng nói gì đến lão Thử, ngay cả bác Lưu cũng rất sốc.

Điềm Điềm ngày ra “Mặt của em đó lắm à?" “Anh cũng không biết

Bác Lưu liền nói: “Điềm Điềm, cháu còn đau trong người không?” Điềm Điềm lập tức lắc đầu: “Không còn đau nữa

Lão thử ngạc nhiên: “Không... không đau nữa? Có thật là không đau nữa không? ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nh*anh nhất

Bác Lưu hưng phần nhìn Lâm Mạc Huy: “Anh...vừa rồi anh cho cô bé uống loại thần dược gì vậy?” Lão Thử mới nhớ ra lúc nãy Lâm Mạc Huy đưa cho Điềm Điềm một viên thuốc. Sau khi uống viên thuốc đó, cô bé không còn cảm thấy đau đớn nữa. Lúc đó, lão thử còn tưởng rằng Lâm Mạc Huy đang nói dối Điềm Điềm, nhưng không ngờ đó là sự thật

Lâm Mạc Huy cười nhẹ "Không phải thần dược gì cả, chẳng qua là thuốc đặc trị tạm thời áp chế tình trạng bệnh của cô bé”

Bắc Lưu bàng hoàng: “Điềm Điềm đã bị bệnh này ba năm rồi l “Trong ba năm trước, cô bé đã phải phẫu thuật, nhưng thời điểm đó cũng không thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh của cô bé "Ba năm qua, cô liên tục bị đau, ngay cả thuốc giảm đầu cũng không có tác dụng. "Ngay cả bác sĩ nổi tiếng ở ngoài tỉnh cũng không thể giúp cô bé giảm đau." "Thật không ngờ, anh lại có thể giảm đau cho Điểm Điềm chỉ bằng một viên thuốc. "Lão tử tôi cả đời tinh luyện dược phẩm, hôm nay mới được gặp cao nhân như anh!”

Lão Thử vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Mạc Huy, nhìn thấy bệnh tình của Điềm Điềm thay đổi, cậu ta càng thấy bất ngờ.

Lâm Mạc Huy cũng rất bất ngờ. Đột nhiên, lão thử khuỵu xuống, run giọng nói: “Thần y..thần y. Tôi xin anh hãy cứu lấy em gái tôi!”