**********
Chương 1143: Ông dám phản kháng sao?
Lâm Mạc Huy cười lạnh: “350 tỷ sao?”
Hồ), Lữ gia chủ, ông cảm thấy việc làm em gái tôi bị thương chỉ cần đền bù 350 tỷ là đủ sao?” Sắc mặt Lữ gia chủ thay đổi, nói: “Ngài Lâm, tôi không có ý này” “Ngài...ngài cần đền bù bao nhiêu tiền xin cứ nói, nhà họ Lữ chúng tôi sẽ không có chút phàn nàn nào.”
Lâm Mạc Huy cảm khái nói: “Quả nhiên nhà họ Lữ rất giàu có nên không coi mạng người ra gì.” “Nhưng Lâm Mạc Huy tôi không nghèo tới mức có thể tùy ý bị người ta dùng tiền vũ nhục. "Lữ gia chủ, trở về nói với cha của ông. “Tôi cho ông ta ba ngày để đưa tất cả nhà họ Lữ biến khỏi thành phố Hải Tân “Nếu không để đích thân tôi gia tay, nhà họ Lữ không còn nhiều người sống sót thì như thế cũng khó ăn nói."
Lữ gia chủ ngây người, ông ta không ngờ lại náo loạn thành lớn chuyện như thế này.
Nhà họ Lữ truyền đời sống ở thành phố này đã mấy chục năm, vốn liếng đã lớn, bây giờ còn là một trong mười đại gia tộc thành phố, ông ta vẫn cảm thấy nhà họ Lữ đã hoàn toàn phất lên rồi. Nhưng nào ngờ Lâm Mạc Huy còn không thèm để nhà họ vào mắt, chỉ bằng một câu nói mà muốn trục xuất bọn họ ra khỏi thành phố Hải Tân.
Lữ gia chủ hơi không cam lòng nói: "Ngài Lâm, tôi biết chuyện này nhà họ Lữ chúng tôi đã sai. "Nhưng đây cũng chỉ là chuyện nhỏ. “Làm em gái ngài bị thương là Lữ gia chúng tôi không đúng, chúng tôi nhận lỗi và cũng sẵn lòng bồi thường.” "Nhưng chỉ vì chút chuyện này mà trục xuất nhà họ Lữ ra khỏi Hải Tân, việc này...việc này có bá đạo quả không?” "Bá đạo sao?” “Người nhà họ Lữ gây thương tích cho một cô gái nhỏ, lại còn đổ hết lỗi lầm lên người cô ấy. “Lữ gia chủ cho tôi hỏi một chút, đây rốt cuộc là tôi bá đạo hay các người bá đạo đây?”
Sắc mặt Lữ gia chủ hiện lên vẻ khó xử, ngụy biện nói: "Ngài Lâm, chuyện lần này đúng là chúng tôi không đúng.” "Nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi." “Ngài vì chút chuyện nhỏ này mà trục xuất chúng tôi ra khỏi đây, có hơi Âm thanh của
Lâm Mạc Huy vô cùng lạnh lùng “Chuyện nhỏ sao?" “Ồ, vừa rồi lúc tôi tới, vợ của Lữ Trường Minh một mực la hét muốn đánh giết chúng tôi. "Lữ gia chủ, nếu như hôm nay tôi chỉ là một người bình thường thì tôi và em gái có thể sống sót mà ra khỏi đây hôm nay không?"
Lữ gia chủ lập tức nghẹn lời.
Âm thanh Lâm Mạc Huy lạnh nhạt vang lên: “Lữ gia chủ, tôi đã sớm nói, việc trở thành thành viên của mười đại gia tộc chưa hẳn phải có thực lực mạnh, nhưng làm việc phải công bằng rõ ràng. “Nhà họ Lữ mới tiến vào mười gia tộc lớn có mấy ngày thế mà đã dám làm ra chuyện thế này sao?” “Nếu như vẫn để cho các người ở trong mười gia tộc lớn này thì ở Hải Tân không biết sẽ có bao nhiêu người bị các người dẫm đạp dưới chân, gây khó dễ đây?” “Tôi đuổi các người ra khỏi thành phố này đã là quá nhân từ rồi.” “Ông lại còn muốn phản kháng sao?”
Lữ gia chủ cúi gằm mặt xuống, không dám nói thêm câu nào.
Thủ đoạn của Lâm Mạc Huy, hẳn là ông ta đã rất rõ ràng.
Nếu thực sự chọc tức Lâm Mạc Huy thì nhà họ Lữ sẽ không chỉ đơn giản là bị đuổi khỏi thành phố Hải Tân.
Lâm Mạc Huy cũng không thèm để ý bọn họ nữa, xoay người rời đi với đám anh HỔ. Lữ gia chủ chỉ biết ngồi phịch xuống đất đưa mắt nhìn bọn họ đi xa.
Đám người của nhà họ Lữ cũng chỉ biết kêu la.
Phải biết là nhà họ Lữ tổn bao công sức mới có thể trở thành một trong mười đại gia tộc của Hải Tân.
Điều này làm cho bọn họ vô cùng cao hứng, vốn cho rằng nhà họ đã có thể phất lên rồi,
Ai ngờ chuyện xảy ra đã đẩy bọn họ từ thiên đường xuống vực thẳm.
Lữ Tam Trung bằng nhảy dựng lên, cầm lấy cái ghế bên cạnh đập vào người Lữ Trường Minh: “Thắng phá gia chi tử này, mày đã hại chết cả nhà họ
Lữ rồi."