**********
Chương 1136: Chắc chắn là trách nhiệm của em gái anh rồi!
Cô Vương gọi điện thoại rồi nhanh chóng kể hết tình hình của bên này còn tức giận nói: “Lữ Trường Minh, người ta đang giẫm lên đầu nhà họ Lữ chúng ta đây này” “Nếu như anh còn không qua đây, thì chờ mà nhặt xác em đi!” “Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, thì thể diện nhà họ Lữ chúng ta sẽ không còn gì nữa.”
Lữ Trường Minh ở đầu dây bên kia cũng vô cùng phẫn nộ: “Mẹ nó, đứa nào mà to gan như vậy?” “Em bảo anh ta chờ anh, ba phút sau anh tới!” Cô Vương nghe được câu này thì không giấu nổi vẻ đắc ý.
Cô ta tắt điện thoại, kiêu ngạo chỉ vào Lâm Mạc Huy và Hổ Đông An: “Này, mấy người nghe thấy chưa?” “Chồng tôi ba phút nữa sẽ tới đây.” “Nếu không muốn chết thì bây giờ quỳ xuống đất chờ đi, nói không chừng chồng tôi sẽ mềm lòng mà tha cho cái mạng chó của mấy người!”
Lâm Mạc Huy chẳng thèm quan tâm, Hồ Đông An cũng không nói gì.
Còn những người mà Hổ Đông An mang đến lại tỏ vẻ khó chịu, mọi người nhìn chằm chằm cô Vương một cách hung dữ. “Mẹ nó cô nói cái gì cơ?” “Cô dám nói chuyện như vậy với đại ca của chúng tôi sao?” “Có phải muốn chết rồi không?”
Cô Vương đối mặt với một đám người, trong lòng có chút hoảng loạn, nhưng vẫn cứng rắn nói: “Mấy người cũng bớt tự mãn lại giùm tôi!” “Sao, định ý nhiều người để bắt nạt tôi hả?” “Được, có bản lĩnh thì mấy người chờ xem. Chút nữa, chồng tôi đến rồi, để tôi xem mấy người còn dám nói như vậy hay không!”
Cô Vương vừa nói vừa lùi ra bên ngoài căn phòng, cô ta thật sự sợ mấy người này.
Cô giáo Lý đứng ở phía sau, sắc mặt cô ấy hoang mang, thấp giọng nói: “Cậu Lâm, hay là... hay là các cậu đi trước đi?” “Tôi biết, các cậu cũng đều là những người có tiếng. “Nhưng mà, đây chỉ là một chút chuyện nhỏ, không cần thiết phải làm to lên. “Đến lúc đó, tôi sẽ nói chuyện với bọn họ, mọi người giải quyết một cách hòa bình, được không?”
Lâm Mạc lo lắng.
Huy cười nhẹ: “Cô giáo Lý, cô không cần phải “Tôi đã nói rồi, chuyện này tôi nhất định phải giải quyết một cách rõ ràng! “Nếu không, sau này Quế Anh làm sao đi học được? “Anh Hổ, anh đưa cô giáo Lý và Quế Anh ra phía sau nghỉ ngơi đi, đừng để ai quấy rầy bọn họ nữa!”
Hổ Đông An lập tức gật đầu: “Vâng, anh Lâm!” Cô giáo Lý và Lâm Quế Anh bị đưa đi.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến những âm thanh ồn ào, là Lữ Trường Minh mang người đến.
Lữ Trường Minh mặc một bộ vest hàng hiệu, vẻ mặt kiêu ngạo, tính cách y hệt cô Vương kia.
Nhìn thấy anh ta đến, cô Vương ngay lập tức chạy qua, nước mắt ngắn nước mắt dài kể lể với anh ta, nói những chuyện đại loại như Lâm Mạc Huy mang người đến ức hiếp cô ta, lăng mạ nhà họ Lữ.
Lữ Trường Minh nghe xong vô cùng tức giận, đạp tung cửa phòng xông vào chửi bởi: “Là tên khốn nào lại dám ức hiếp vợ của ông đây, xúc phạm nhà họ Lữ, có phải chán sống rồi hay không?” “Nào, đứng ra để ông đây xem nào!”
Trong phòng, Hổ Đông Anh mang theo mấy người đưa cô giáo Lý và Lâm Quế Anh đi rồi.
Chỉ còn lại vài người, Lữ Trường Minh cũng không quen biết, vậy nên anh ta cũng không để mắt đến những người ở trong phòng.
Lâm Mạc Huy bình tĩnh nói: “Lữ Trường Minh, với tư cách là người của nhà họ Lữ, làm chuyện gì cũng là đại diện cho nhà họ Lữ. “Xảy ra chuyện như vậy, lẽ nào anh cũng không nên hỏi rõ ràng nguyên nhân của sự việc rồi mới quyết định sao?”
Lữ Trường Minh khinh thường liếc nhìn Lâm Mạc Huy một cái rồi cười lạnh: “Ông đây còn cần phải hỏi cái gì?” “Lời vợ tao nói còn có thể là giả sao?"
Lâm Mạc Huy: “Vợ của anh nói là em gái tôi làm trầy xước xe của cô ta, nhưng thực tế thì do cô ta lùi xe rồi đâm vào em gái tôi.” "Không những khiến em gái tôi bị thương lại còn phá nát xe đạp của con bé" “Lữ Trường Minh, anh cảm thấy, chuyện này, rốt cuộc là trách nhiệm của ai?"
Lữ Trường Minh lại cười lạnh: "Chuyện này còn phải hỏi sao?" “Chắc chắn là trách nhiệm của em gái mày rồi!” “Chiếc xe này của vợ tao, là tạo vừa bỏ ra hơn 10 tỷ để mua cho cô ấy. “Mày có biết vết trầy này mất bao nhiêu tiền sửa chữa không?” “Tao nói cho mày biết, đừng nói là phá hỏng một chiếc xe đạp, cho dù là đâm chết em gái mày thì cũng là trách nhiệm của các người!"