Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1114: Vì sao cô ta có thể lái xe vào?




Ngô Lam Ngọc lắc đầu: "Điều kiện nhà cô ấy rất bình thường" "Lúc đi học cô ấy còn từng xin trợ cấp cho sinh viên nghèo nữa." Đường Vũ Tình trắng mắt liếc Ngô Lam Ngọc một cái: "Lam Lam, cậu đừng nói đùa với mình." "Cô ta chắc chắn là cô cả của một đại gia tộc nào đó, đúng không?"

Ngô Lam Ngọc nghiêm túc nói: "Mình thật sự không đùa cậu, điều kiện nhà cô ấy thực sự rất bình thường" "Lúc còn đi học, phí sinh hoạt một tháng của cô ấy còn chưa đến một triệu tám" Đường Vũ Tình không khỏi ngây ngẩn cả người, bây giờ phí sinh hoạt một tháng của cô ta ít nhất cũng ba tỷ rưỡi.

Cô ta thực sự không có cách nào tưởng tượng nổi một tháng chỉ tiêu có một triệu tám rốt cuộc là sống thế nào. Ngô Lam Ngọc nói tiếp: "Lúc ấy bọn mình tham gia một câu lạc bộ ở trường, cho nên mới quen biết nhau" "Lòng dạ cô gái này thật lương thiện, chẳng qua bởi vì gia đình quá khó khăn cho nên thường xuyên cần ra ngoài làm thêm." "Lúc ấy mình còn giới thiệu mấy công việc tử tế cho cô "Nếu không phỏng chừng đến đi học cô ấy cũng khó mà làm được.

Đường Vũ Tình thấy Ngô Lam Ngọc không giống như đang nói dối, không khỏi càng ngốc ra. "Lam Lam, cậu... cậu nói đều là sự thật?"

Ngô Lam Ngọc: "Phí lời, hai ta là quan hệ gì, mình có thể lừa cậu sao?" "Sau khi cô ấy tốt nghiệp đến công việc cũng không dễ tìm, lòng vòng thay đổi mấy công việc rồi." "Công việc cuối cùng của cô ấy vẫn là mình giới thiệu giúp, làm nhân viên bán hàng ở cửa hàng Ferrari 4S của bọn mình kia."

Đường Vũ Tình: "Vậy... vậy sao cô ta có thể lái xe vào?" Nghe thấy câu này, rốt cuộc Ngô Lam Ngọc cũng hiểu ra Đường Vũ Tình có ý gì.

Cô ta cười cười, trên mặt nhiều thêm một tia kiêu ngạo: "Cái này cậu cũng không biết đâu." "Vận may của cô đàn em này của mình rất tốt, gặp được quý nhân" "Hiện tại cô ấy đang giúp ngài Lâm Mạc Huy xử lý công việc trong chuỗi cửa hàng thuốc ở Hải Dương" "Tính ra, cô ấy cũng là người của ngài Huy" "Đừng nói chạy xe thẳng vào Lan Quế phường, cho dù đạp đổ biển hiệu của Lan Quế phường cũng không ai dám cản đâu"

Nghe đến đây, hai mắt Đường Vũ Tình đã trừng lớn đến sắp lòi ra ngoài rồi.

Cô ra có nằm mơ cũng không ngờ đến, một nhân viên dưới tay Lâm Mạc Huy thôi thế nhưng cũng đã có thân phận địa vị như vậy!

Đám ăn chơi trác táng ở Hà Nội kia vẫn còn đang phải đứng bên ngoài kia, thế mà nhân viên dưới tay Lâm Mạc Huy đã có thể lái xe đi vào, chuyện này ai mà tiếp thu nổi đây?

Đồng thời Đường Vũ Tình không nhịn được nhớ đến chuyện ông nội và bố cô ta kêu cô ta đến làm việc tại cửa hàng thuốc của Lâm Mạc Huy.

Lúc đó cô ta cảm thấy đến chỗ Lâm Mạc Huy làm là một sỉ nhục. Bây giờ cô ta mới biết được, đây căn bản không phải sỉ nhục mà là một cơ hội lớn bằng trời đó!

Nếu cô ta có thể đến chỗ Lâm Mạc Huy làm việc, mặc kệ là làm gì, cô ta đều đã là người bên cạnh Lâm Mạc Huy.

Nói không chừng cô ta cũng sẽ giống như Lý Ngọc Lâm này, cùng là người bên cạnh Lâm Mạc Huy, đêm nay sao đến mức bị người cản ở ngoài chứ?

Đến lúc đó đám ăn chơi trác táng ở Hà Nội này còn có ai dám không kính nể cô ta chứ?. Kiếm Hiệp Hay

Nghĩ đến đây ruột gan Đường Vũ Tình cũng sắp thối nát cả rồi.

Hiện tại cô ta hận không thể đâm đầu chết ngay tại đây cho xong. Cơ hội tốt như vậy lại cứ thế bị bản thân từ chối?

Quả nhiên là cô ta phúc mỏng mà!

Lúc này các cô đã tiến vào Lan Quế phường. So với quá khứ, Lan Quế phường của đêm nay quả thực vắng vẻ hơn rất nhiều.

Nếu là lúc trước nơi này đã sớm náo nhiệt kinh người. Nhưng tối nay trong đại sảnh chỉ có loại nhạc nhẹ du dương.

Ngoại trừ nhân viên, trong đại sảnh có khoảng ba bốn mươi người ngồi rải rác.

Đường Vũ Tình nhìn rất rõ ràng, ba bốn mươi người này đều là nhân vật lớn ở Hải Dương.

Trong đó chủ nhân bảy đại gia tộc đều ở đây.

Một số là những đại phú hào trong top mười ở Hải

Dương. Còn lại mấy người là gia chủ của mấy gia tộc ở Hải

Dương.

Những gia tộc này cũng cùng loại với Đường gia, thực lực cũng tương đương Đường gia, cũng muốn nhân cơ hội này tiến vào hàng ngũ mười đại gia tộc.

Nhìn tình hình này, đêm nay những người này hẳn là cũng đến vì Lâm Mạc Huy.