Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 1010: Thuật hợp kích




Mấy người thanh niên với khí thế hung hăng vây Lâm Mạc Huy vào giữa, cùng ra tay về phía Lâm Mạc Huy.

Vị trí ra tay của mấy người này vô cùng kỳ quái, bọn họ cùng ra tay vậy mà phong kín hết tất cả đường lui của Lâm Mạc Huy, để cho Lâm Mạc Huy không có cách nào né tránh.

Hơn nữa, chỗ đứng của mấy người này cũng vô cùng đặc biệt. Nhìn như phân tán, trên thực tế, vị trí của mấy người này vô cùng thích hợp để giúp đỡ đồng bạn.

Nếu như Lâm Mạc huy không né tránh, mà ra tay đánh trả một người trong đó, mấy người khác đều có thể ra tay cứu viện kịp thời.

Theo lý thuyết, Lâm Mạc Huy không cách nào né tránh, mà nếu như anh ra tay đánh trả, nhất định phải đánh trả với mấy người này cùng một lúc.

Lâm Mạc Huy không khỏi nhíu mày một cái. Anh nhìn ra được, đây là thuật hợp kích vô cùng thuần thục.

Những người này hẳn là đi qua huấn luyện đặc thù

Thực lực của bản thân bọn họ kỳ thực rất bình thường, nhưng có thuật hợp kích này, mấy người liên thủ có thể đánh với người có thực lực gấp mấy lần bọn họ.

Khó trách những người này không xem Thái Tử vào mắt, dù với thực lực của Thái Tử, e rằng cũng sẽ bị luống cuống tay chân khi đánh với thuật hợp kích của mấy người này.

Nhưng mà, cái này hợp kích chi thuật, đối với Lâm Mạc Huy ý nghĩa nhưng cũng không lớn.

Bởi vì bên trong ngọc bội truyền thừa có không ít ghi chép liên quan đến thuật hợp kích này.

Mà loại thuật hợp kích này chính là một loại cơ sở nhất bên trong ngọc bội truyền thừa, ở trong mắt Lâm Mạc huy, đó căn bản không tính là cái gì.

Trong khi mấy người này lao tới với khí thế hùng hổ, Lâm Mạc Huy tùy ý bước ra trước một bước. Theo sát đó lại bước ra bên trái hai bước, thế mà tránh thoát toàn bộ đòn tấn công của mấy người này.

Toàn bộ quá trình, Lâm Mạc Huy đều chắp hai tay sau lưng từ đầu đến cuối, bộ dạng của anh giống như là đang đi dạo ngắm hoa vậy.

Đằng sau, Thái Tử nhìn trợn mắt hốc mồm, mà trên mặt của Lý Tam Khanh tràn đầy vui sướng. Còn những người này thì hoàn toàn ngơ ngác.

Bọn họ rất rõ ràng sức mạnh của thuật hợp kích này, cho dù là gặp phải người mạnh mẽ, đối phương cũng chỉ có thể cưỡng ép phá vây mà ra ngoài.

Bọn họ còn chưa có gặp phải tình huống như vậy, đối phương chỉ tùy tiện đi mấy bước là có thể đi ra sự vây quanh của bọn họ.

Đây rốt cuộc là tình huống gì?

Mấy người nhìn chăm chú một mắt, xoay người nhào về phía Lâm Mạc Huy lần nữa, dốc hết toàn lực đánh tới.

Lâm Mạc Huy di chuyển ở trong vòng vây của đám người bọn họ, chỉ cần đi vài bước, không cần tránh né hay đánh trả.

Công kích của mấy người này nhìn có vẻ không chế vào đâu được, nhưng mà đối với Lâm Mạc Huy thì căn bản là không có tác dụng.

Qua khoảng ba phút đồng hồ, Lâm Mạc Huy đã thăm dò rõ ràng thuật hợp kích của mấy người bọn họ.

Nhìn như rất mạnh mẽ, trên thực thể thì ngay cả cơ sỞ nhất cũng không đạt được. Cũng không biết là huấn luyện không đúng chỗ, hay là không có bí tịch hoàn chỉnh.

Lâm Mạc Huy cũng sẽ không nói nhảm, trực tiếp ra tay đánh bại toàn bộ mấy người này.

Mặc dù thực lực của mấy người này cũng không kém, nhưng mà đối với bây giờ Lâm Mạc Huy mà nói, thì không được tính là thứ đồ chơi gì.

Sau đó, Lâm Mạc Huy chạy vọt vào phòng khách.

Trong phòng khách, người thanh niên trước đó đang ngồi ở trên ghế sa lon, nhàn nhã uống một ly rượu đỏ.

Mà ở bên cạnh anh ta, có một cô gái bị trói hay tay treo ở trên xà nhà.

Trên người cô gái nhiều vết máu, mặt mũi bầm dập, nhìn dáng vẻ có chút thê thảm.

Vừa rồi trong lúc trên đường tới đây, Lâm Mạc Huy đã dò hỏi ra nguyên nhân vì sao Hứa Thanh Mây bị bắt.

Biết được Hứa Thanh Mây lúc đó là vì cứu một cô bé của một người đàn bà, cho nên cô mới bị những người này bắt đi.

Bây giờ thấy cô bé này, sắc mặt của Lâm Mạc Huy đột ngột thay đổi.

Cô gái này rơi vào kết cục như thế, Hứa Thanh Mây có khả năng cũng bị người đánh như vậy hay không?

Lúc này, người thanh niên trong phòng khách đi tới, tức giận nói: "Các người làm gì?" "Ai cho các người tiến vào?" "Hồ Vọng Nguyệt đã bị chúng tôi bao vây rồi, bất kỳ kẻ nào cũng không được đi vào, các người vào bằng cách nào?" "Người bên ngoài đầu? Không phải để các người trông coi sao?"

Lúc này, một người thanh niên bị thương chạy lảo đảo vào, run giọng nói: "Bọn họ... Bọn họ đã đánh chúng tôi, cố xông vào..."