Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 101: Tống lan ngọc






Bốn người trong nhà đều sửng sốt, một người phụ nữ xinh đẹp như vậy sao có thể tới tìm Lâm Mạc Huy được?

Ngay cả Hửa Đình Hùng ánh mắt cũng nhìn chăm chủ.

Hoàng Kiến Đình lộ vẻ ngạc nhiên: “Cô.. cô tìm

Lâm Mạc Huy làm gì?"

Người phụ nữ khẽ cười: "Ô, anh Lâm Mạc Huy đã giúp tôi rất nhiều, tôi muốn đich thân tới cảm ơn anh ấy!"

"Anh ta đang giúp cô?" Phương Như Nguyệt nói ngay: "Cái tên bỏ đi đẩy, làm sao có thể giúp gì cho cô chứ?"

"Có phải cô tìm nhắm người không?"

Người phụ nữ khẽ cau mày nhìn Phương Như Nguyệt bất mãn: "Mong bà nói chuyện tôn trọng một chut.""Tối hôm kia, tôi gặp tai nạn xe hơi."

"Chính anh Lâm Mạc Huy đã giúp tôi giải cứu con gái mình, sau đó đưa con gái tôi đến bệnh viên, cấp cứu kịp thời, mởi giữ được một mạng."

May người bất ngờ nhận ra đó chính là người phụ nữ bị tai nạn ô tô vào đêm hôm trước.

Nhìn thấy ánh mắt của Hứa Đình Hùng và Hoàng Kiến Đình nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, Phưong Như Nguyệt không khỏi ghen tị.

"Thì ra là cô."

"Hừ, cô dựa vào cái gì mà bắt tôi nói chuyện tôn trọng chút?"

"Tôi muốn nói chuyện như thế nào là việc của tôi, cố quản được sao?"

Người phụ nữ cau mày, ta không biết Phương Như Nguyệt làm sao mà tức giận như vậy


"Anh Lâm Mạc Huy, khi nào sẽ tới?"

Người phụ nữ hỏi.

Phương Như Nguyệt: "Cô tìm cậu ta có chuyện gi?"

Người phụ nữ: "Anh Lâm Mạc Huy đã cứu con gái tôi, lúc đó quá vội, tôi chưa kịp cảm ơn anh ấy.""Hôm nay tôi nghe nói anh ấy sẽ đến đây ăn tối, nên tôi đến đây để cảm ơn anh Lâm Mạc Huy!"

Phương Như Nguyệt cong môi: "Cảm ơn thì thôi

"Lâm Mạc Huy không tới đầu, cô có thể đi."

Người phụ nữ ngạc nhiên: "Tôi nghe nói anh Lâm Mac Huy đã đến rồi."

"Anh ấy không ở đây sao?"

"Hay là, mọi người gọi điện thoại cho anh ấy, mời anh ấy đến đây một chút?"

Phương Như Nguyệt tức giận nói: "Cô nghe không hiểu lời tôi nói sao?"

"Tôi đã nói cậu ta sẽ không đến."

"Chúng tôi cũng sẽ không gọi điện cho cậu ta, chúng tôi không quen cậu ta!" Người phụ nữ ngẩn ra: "Mọi người.. mọi người không quen?"

"Bà không phải là mẹ vợ của anh ấy sao?"

Phương Như Nguyệt nói ngay: "Cô nghe ai nói vậy?"

"Lâm Mạc Huy sắp ly hôn với con gái tôi rồi, tôi không phải là mẹ vợ của anh ta nữa!" di.""Chủng tôi không có một chút quan hệ gì cả!"

Người phụ nữ cau mày nhìn Phương Như Nguyệt thật lâu: "Nếu như mọi người không quen, vậy thì thôi di."

"Tôi vốn dĩ còn muốn nhờ mọi người đưa tấm thẻ này cho anh Huy."

"Xem ra tôi chi có thể tự mình đi tìm anh Huy." Người phụ nữ cắm thẻ ngân hàng trong tay.

Phương Như Nguyệt hai mắt sáng lên: "Cái thẻ này, cô là có ý gì?"

Người phụ nữ: "Anh Huy đã cứu con gái tôi, bên trong này có một khoản tiền nhỏ, coi như là chút tấm lòng của tôi!"

Phương Như Nguyệt lo lắng nói: "Bao nhiêu tiến?"

"Sửa chiếc xe đó của cô, chắc cũng chỉ hơn trăm triệu. Xe của chúng tôi, cũng phải hơn cả tỷ."

"Số tiền trong đó, đủ sửa xe..."

Hoàng Kiến Đình đột nhiên kéo áo Phương Như Nguyệt nói nhỏ: "Mẹ, trong thẻ này nhất định có rất nhiều tiến."

"Đây là thẻ kim cương, tiến trong đó ít nhất cũng phải 35 tỷ trở lên!"Phương Như Nguyệt trợn to mắt: "Thật.. that sao?"

Hoàng Kiến Đình bất lực gật đầu, có chút kinh ngạc nhìn người phụ nữ.

Có thể cầm được loại thẻ này, chắc chắn không phải người bình thường.

Thân phận người phụ nữ này không đơn giản!

Phương Như Nguyệt ngượng ngùng cười cười: "Cái này, chúng tôi.. chủng tôi có thể giúp cô chuyển."

"Đưa thẻ cho tôi, lát nữa tôi sẽ đưa cho cậu ta."


Người phụ nữ liếc nhìn Phương Như Nguyệt: "Bà không phải là không có quan hệ gì với cậu ta sao?" Phương Như Nguyệt: "Ai nói như vậy, tôi là mẹ vợ của cậu ấy!"

Người phụ nữ chế nhạo: "Anh ấy không phải là định ly hôn với con gái bà sao?"

Phương Như Nguyệt về mặt ngượng ngùng: "Tôi.. tôi chỉ là nói đùa thôi."

Người phụ nữ mặt lạnh: "Xin lỗi, tôi không thích nói đủa!" "Nếu như mọi người và anh Huy đã có quan hệ không quá tốt, vậy tầm thẻ này, tôi sẽ tận tay đưa choanh ấy!"

"Bà, không xứng với tấm thẻ này!"

Phương Như Nguyệt sắc mặt thay đổi, tức giận nói: "Tôi không xứng?"

"Cô có biết tôi là ai không?"

"Con gái tôi là Hứa Thanh Mây, chủ tịch của công ty dược phẩm Hưng Thịnh, dược phẩm Hưng Thịnh chính là nhà của tôi!"

"Cô cho rằng cô là ai? Còn dám nói với tôi chuyện xứng hay không!"

"Theo tôi thấy, cái thẻ của cô nhất định là già, sợ tôi cảm rối vạch trần cô, đúng chứ?"

Người phụ nữ liếc Phương Như Nguyệt một cái thật sâu: "Không phải chỉ là một tấm thẻ kim cương sao, Tông Lan Ngọc tôi còn phải nói dối sao?"

Câu này vừa nói ra, mọi người trong phòng đều bằng hoàng

Hoàng Kiến Đình trợn to hai mắt: "Cô.. cô là Tổng Lan Ngọc!?"

"Chủ tịch tập đoàn Vân Hài?"

"Người kế thừa của nhà Tông, một trong mười đại gia tộc của thành phố Hải Tân?"Tổng Lan Ngọc chế nhạo: "Anh cũng coi như là có chút kiến thức!"

Hoàng Kiến Đình sững sở, không chi có câu ta, mà những người khác trong phòng cũng không khỏi sừng sốt

Tổng Lan Ngọc, ở thành phố Hài Tân, chắc chắn thuộc một trong những người phụ nữ có sức ảnh hường hàng đầu.

Vốn dĩ họ Tổng là gia tộc đứng đấu ở thành phố Hải Tân, đứng đầu trong mười gia tộc đứng đấu. Mà Tổng Lan Ngọc, được biết đến là người đứng đầu của thể hệ trẻ nhà họ Tống.

Một tay sáng lập tập đoàn Vân Hài, tài sản cá nhân, có thể so được với cả nhà họ Tống.

Thế hệ trẻ ở thành phố Hải Tân là người duy nhất có thể ngang hàng với những người đứng đầu trong mười đại gia tộc.

Nói cách khác, ở mắt bọn họ bây giờ là một nhân vật to lớn có thể sánh với chủ nhân của mười gia tộc đứng đầu!

Phương Như Nguyệt về mặt kinh hãi, bà ta khi nãy còn lăng mạ Tống Lan Ngọc.

Hứa Đình Hùng nhanh chóng đứng dậy: "CôNgọc, vừa rối. vừa rồi vợ tôi có phần xúc phạm, xin cô thứ lỗi!"

"Chúng tôi có mắt không thấy thái sơn, vẫn mong cô Ngọc đừng tức giận"

"Phương Như Nguyệt, còn không mau xin lỗi cô Ngọc!"

Phương Như Nguyệt lắp bắp: "Ccô... cô Ngọc, thật sự thật sự xin lỗi."

Tổng Lan Ngọc lạnh lùng nói: "Vì anh Huy không có ở đây, vậy thì nơi khác tôi sẽ tới nơi khác tìm anh ấy!"

Hửa Đình Hùng vội vàng nói: "Cô Ngọc, tôi.. tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy ngay!"

“Bỏ đi!" Tổng Lan Ngọc xua tay: “Nhìn các người như thế này, anh Huy có lẽ cũng không muốn gặp các người."

Rốt cuộc, Tổng Lan Ngọc trực tiếp rời đi.


Bốn người trong nhà nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng xấu hổ,

Phương Như Nguyệt không can tâm nói: "Đây.. đây làm sao có thể là Tổng Lan Ngọc?"

"Lâm Mạc Huy rốt cuộc là đã chó ngáp phải ruối cái gì? Lại.. lại có thể cứu được con gái của Tổng LanNgọc?"

Hửa Đình Hùng thờ dài: "Cũng may, cũng may.” "Lâm Mạc Huy đã cứu được con gái cô ta."

"Nếu không, con gái cô ta có bất trắc gì, có chôn sống cả nhà chúng ta, cũng không đủ mà đen!"

Phương Như Nguyệt cũng sợ hãi một lúc, lại gật gật đầu: "Nói không sai, nói không sai"

Hoàng Kiến Đình cong môi: "Hừ, tôi lại cảm thấy,

Lâm Mạc Huy này không có ý tốt."

"Chắc do nhìn thấy người ta xinh đẹp, cho nên mới cướp công giúp người ta cứu con gái."

"Lâm Mạc Huy tâm tư rất thâm sâu, biết chúng ta vẫn luôn muốn cậu ta ly hôn với Thanh Mây, cho nên vội vàng tìm mối khác."

"Tổng Lan Ngọc này, nghe nói là một bà mẹ đơn thân đấy."

"Nhìn thái độ của cô ta đối với Lâm Mạc Huy, tôi đoán cô ta đã bị Lâm Mạc Huy lừa rồi!"

Hửa Đình Hùng sắc mặt thay đổi

Phương Như Nguyệt tức giận nói: "Đúng là thật sự có thể có khả năng này!"

"Lâm Mạc Huy, tên khốn nạn, đầu óc không tốtđẹp gì đâu."

"Làm trai bao cũng thành một thôi quen rối, rõ ràng là muốn kết giao với Tổng Lan Ngọc."

"Nhưng, Tổng Lan Ngọc cũng không phải là không có não, cô ta thực sự bị mắc câu!"

Hứa Đình Hùng xua tay: "Kệ nó đi."

"Nếu bọn họ thực sự thông đống rối, Lâm Mạc Huy sẽ ly hôn với Thanh Mây!"

"Chúng ta cũng không phải lo lắng về chuyện này nữa!"

Phương Như Nguyệt gật đầu: "Cũng đúng!"

Hoàng Kiến Đinh lo lắng nói: "Bố mẹ, chuyện này không thể được!"

"Theo như tính cách của Lâm Mạc Huy, đối với nhà chủng ta không được lợi ich gi đâu." "Nếu để cậu ta câu kết với Tổng Lan Ngọc, vậy thì cậu ta quay đầu không phải là tìm chúng ta báo th sao?"

"Đến lúc đó Tóng Lan Ngọc sẽ nghe lời cậu ta, chúng ta đấu được với Tống Lan Ngọc sao?"