Nguyệt Long Thiên

Chương 42: Đế Viện Khảo Hạch Hồi 2




Còn về hắn sau khi nói xong thì lại quay mặt ra bên ngoài mạng thuyền ung dung ngắm cảnh làm như không nghe thấy lời kia không quang tâm đến sự đời.

Còn nữ tiếp dẫn sứ sau khi nghe lời đo thì nhẹ nhàng ngẩn đầu lên hỏi:

- Là vị sư đệ nào nói ra lời ấy có thể đứng ra được không?.

Qua một lúc vẫn không ai có phản ứng đột nhiên một giọng nữ vang lên:

- Ngũ sư muội có lẽ ta biết là kẻ nào lại dám nói lời đó với sư muội đấy.

Hắn đang ngắm cảnh thì nghe được giọng nói kia mới chợt nhớ đến cái nữ nhân mà hắn cứu trong đợt tìm kiếm vừa qua thầm nói không ổn cái nữ nhân này chẳng phải là đệ tử để viện đi lịch luyện hay sao.

Hắn nói trong miệng:

- Xong rồi, xong thật rồi sao ta lại quên mất nàng ta cũng đi theo cơ chứ, Vu Hạ Uyên, mẫu thân cũng thật là hôm qua sao không nói với ta về việc này haizz, đành tùy cơ vậy.

Vị ngũ sư muôi hỏi:

- Tam sư tỷ biết là ai sao?.

Vu Hạ Uyện gật đầu:

- Ừm, ta có gặp qua hắn trong chuyến lịch luyện lần này.

Vị ngũ sư muội kia hơi ngạc nhiên hỏi:

- Tỷ từng gặp được hắn sao, vậy có thể chỉ cho ta được không?.

Vu Hạ Uyên gật đầu rồi đưa tay lên chỉ về một hướng khi vị ngũ sư muội kia nhìn theo hướng chỉ tay của nang chỉ thấy ở đó có duy nhất một người khoác trên thân một bộ bạch y bằng lụa cao cấp trên bạch y có hoa văn hình những đường uống lượn dọc theo y phục còn tóc hắn có màu xám bạc như kim thiên đôi tay hắn đang đặt ở trên lang can thuyền cặp mắt hướng ra ngoài để nhìn ngắm phong cảnh núi rừng khong biết cố ý hay kinh sợ mà hắn lại hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của mọi người đang hướng phía của hắn nhìn đến.

Còn hắn hiện tại hành động thì cho người ta thấy rằng mình vẫn đang ngắm cảnh còn trong lòng thì đang tìm cách ứng phó với cái tình huống đột ngột phát sinh này.

Hắn quay mặt lại ngạc nhiên hỏi:

- Vu tỷ nha tỷ ở đau mà từ lúc lên Phi Chu ta lại không thấy tỷ nhỉ?.

Nàng mỉn cười hỏi:

- Người đang nói gi vậy ta đi lên cùng với ngươi mà tại ngươi không chú ý thôi, mà này ngươi tại sao lại trêu chọc bất kính vị sư muội đáng yêu này của ta vậy?.

Hắn hơi bất ngờ nói:

- Chắc là ta không để ý, còn chuyện trêu chọc vị sư tỷ này là sao chứ nãy giờ ta vẫn đang ngắm cảnh mà có biết chuyện gì đâu chứ.

Nàng cười nói:

- Vậy tại sao ta nghe giọng nói đó lại giống giọng của ngươi thế kia?.

Hắn hờ hững nói:

- Không biết.

Nàng lại nói:

- Vậy để ta bảo sư muội dùng Thời Gian Chi Kính của muội ấy xem lại nhé, sư muội làm đi nào.

Vị ngũ sư muội kia ứng tiếng:

- Vâng, sư tỷ, Thời Gian Chi Kính xuất!!, thời gian đảo ngược nhìn thấu thị phi.

Sau khi kính xuất ra theo thân chú của nàng trên mặt kính liền xuất hiện hình chiếu lúc trước khi câu trêu chọc kia phát ra vài nhịp hô hấp lúc này hắn đang nhìn nàng miếng thì xuất hiến ý cười nhạt sau đó liền quay mặt đi nhìn vào phía trong rừng sau đó giọng nói kia liền vang lên trên khuôn mặt của hắn lại lần nữa hiện lên ý cười nhạt rồi thôi.

Sau khi nhìn thấy hành động của hắn nàng trong lòng thắc mắt hắn làm như vậy là có ý gì kia chứ chẳng lẽ nhan sắc nàng tệ đến thế sao.

Còn Vu Hạ Uyên ngạc nhiên nói:

- Chuyện này sao có thể đó rõ ràng chình là giọng của hắn kia mà.

Hắn cười nói:

- Vu đại tỷ tỷ, tỷ hài lòng chưa nha?.

Nàng tức giận hỏi:

- Ngươi dùng yêu thuật gì che mắt Thời Gian Chi Kính còn không mau nói.

Hắn ngạc nhiên nói:

- Ơ, ta có dùng yêu thuật gì đâu kia chứ tỷ đừng có vu oan cho người tốt a ở đây mọi người đều có thể nhìn thấy vừa rồi ta rất an phận xem hình chiếu nha hơn nữa trên hình chiếu ta cũng không có nói gì cả a, ta đâu thể làm ra chuyện tự mình làm mình mất mặt như thế chứ mọi người nói xem có đúng hay không?.

Có người đồng tình với lời của hắn nên nói:

- Vị huynh đệ này nói rất đúng a, trên đời này người giống người đâu phải ít huống chi là giọng nói kia chứ nên là ai làm thì mau chống nói ra đi đừng để người khác chịu tội thay như vậy.

Có người đầu ắt sẽ có người thứ hai nên lại có người lên tiếng nói thay cho hắn.

- Đúng a, mà lúc nãy chư vị cũng đã thấy rằng trong kính vị huynh đệ đằng kia hoàn toàn không có mở miệng nói có đúng hay không, vậy nên đâu thể chứng minh đó là lời huynh ấy nói có đúng không?.

Mọi người cũng gật đầu đồng ý.

Hắn thấy vậy liền nói:

- Vu sư tỷ chúng ta điều là người quen tỷ không rõ ràng chân tướng liền muốn vu oan cho người quen là cớ vì sao, tỷ có lợi ích gì trong chuyện này nha?.

Vu Hạ Uyên trầm mặt nàng không hiểu tại sao giọng nói kia chín là giọng của hắn nhưng hắn lại hoàn toàn không mở miệng kia chứ trong đầu nàng tràng ngập dấu hỏi a.

Vị tam sư muội kia thu lại bảo kính rồi nói:

- Mọi người yên lặng, nếu chuyện này đã không có nhân chứng cùng bằng chứng thì cứ bỏ qua đi, dù sao cũng chỉ là lời nói vô hại mà thôi chúng ta điều sắp trở thành đồng môn với nhau cũng đừng vì chuyện này mà tổn hại tình cảm với nhau như vậy chỉ có hại chứ không có lới gi cả.

Mọi người đồng thanh:

- Vâng!, sư tỷ.

sau đó hắn nói:

- Nếu đã là chuyện không liên quan đến ta vậy ta trở về phòng được chứ Vu...sư..tỷ?.

Hắn cố tình nhấn nhá mấy chữ cuối như khiêu khích nàng.

Nàng Nghiến răng nói:

- Đi đi, tránh xa ta một chút cẩn thận coi chừng ta nắm được đuôi của đến lúc đó ta sẽ đem ngươi lên nấu chính a.

Hắn cười híp mắt lại nói:

- Vậy ta đi trước, các vị đạo hữu cáo từ.

Sau khi về phòng hắn thầm hô may mắn do lúc đó đã cẩn thận đề phòng nên đã nén chân khí vào bụng để tạo ra tiếng nói cũng may là Thời Gian Kính không chiếu toàn thân hắn nếu không e là là đã bị phát hiện hành vi dùng linh khí để trêu người này rồi đến lúc đó e là hạ tràng sẽ rất thê thảm hơn bây giờ rất nhiều a.