Sau đó hắn rời khỏi đại sảnh trở về phòng của mình, khi đi gần đến phòng hắn gặp Tiểu Điệp đang đứng đợi hắn.
Hắn nhìn cô hỏi:
- Tiểu Điệp có chuyện gì tại sao lại đứng đây.
Tiểu Điệp nhìn hắn nói:
- Tham kiến Thiên Thiếu, lão gia cùng hai vị thái lão gia có định hôn ước cho người cùng với con gái của Vu Hạ Tiên Tử rồi đấy.
Hắn hỏi nhanh:
- Làm sao mà ngươi biết được chuyện này?.
Tiểu Điệp đáp:
- Là lúc nãy khi bưng trà cho ba vị ta vô tình nghe được.
Hắn gật đầu:
- Ừm ta biết rồi ngươi về phòng đi.
Tiểu Điệp gật đầu khom người đáp:
- Vâng vậy Tiểu Điệp lui trước có chuyện gì Thiên Thiếu cứ nói để Tiểu Điệp đi làm là được rồi.
Hắn mỉm cười gật đâu, rồi sau đó tiếp tục đi trở về phòng sau khi vào phòng hắn lấy ra một chiếc bình sứ trắng y hệt chiếc bình mà hắn cùng bằng hữu của mình uống ở Kim Ô Thành.
Sau khi để chiếc bình lên bàn hắn cười nói:
- Chỉ một tháng mà nhiều sự tình xảy ra a, khi nào mới yên bình đây?.
Sáng hôm sau hắn đưa toàn bộ người đi dạo thành rồi trở về phủ đệ để chuẩn bị cho lễ trưởng thành ngày hôm sau, sau khi dạo xong thì hắn ở trong tiểu viện của mình cả ngày không đi ra ngoài lần nào nữa, đến buổi trưa thì có người đến tìm hắn.
Sau khi mở của ra thì thấy tám nữ nhân đến để đòi hắn chuộc tội.
Hắn cười nói:
- Chào chư vị tỷ muội, để mọi người đợi lâu rồi mời vào.
Sau khi được mời tám nữ nhân lần lượt bước vào, sau khi vào tiểu viện thì một khung cảnh hoang tàn trơ trọi dán valf mắt cả tám người.
Hắn nhìn sắc mặt hoang mang của các nàng thì cười nói:
- Nơi đây chỉ đẹp vào tháng ba đến tháng năm mà thôi vì toàn bộ cây trong tiểu viện này điều là hồng sơn tự sinh trưởng a, còn cái mọi người thấy ở Phù Tang Lâu là được nuôi dưỡng bằng linh khí nên sẽ luôn luôn nở hoa bất diệt bất tử.
Ngân Linh gật đầu:
- Ra là vậy nên trước giờ người mơi không cho người khác vào chứ gì.
Hắn cười nói:
- Ngân Linh tỷ nói không sai a, ta trước giờ ngoại trừ Tiểu Điệp thì chưa bào giờ cho ai vào đây cả, lần này vì tạ tội với mọi người nên ngoại lệ thâm lần nữa.
Sau khi vào tiểu viện và thấy được bên trong thì các cô cũng không ngồi lain quá lâu vì mẫu thân hắn đã cho người đến mời các cô đi dạo thành cùng bà lần nữa nhưng lần này điều chỉ là nữ nhân đi với nhau mà thôi, sau khi tiễn khách hắn liền trở lại bàn ngồi uống trà.
Tiểu Điệp hỏi hắn:
- Thiên Thiếu chuyện hôn ước kia người có dự định như thế nào.
Hắn cười nói:
- Chắc gì Vu Hạ Uyên là nhi nữ của Vu Hạ Tiên Tử kia chứ, mà nếu thất vậy thkf đến đâu tính đến đó mà thôi.
Tiểu Điệp gât đầu rồi tiếp tục châm trà cho hắn, sau khi uống đến chung thứ ba thì hắn cho Tiểu Điệp lui xuống, sau khi xác định không còn i ở phụ cận thì hắn bắt đầu lấy một thanh kiếm dài ba xích rộng một xích toàn thân màu đen ống trên thân là một con ngân long uống lượn.
Hắn nhìn kiếm nói:
- Phần Long à ngươi đi theo ta lâu như vậy rồi, đã giết không ít người rồi giờ đây ngươi nên nghỉ ngơi đi thôi, sắp tới ta linh cảm sẽ có chuyện không hay xảy ra nếu ngươi bị phát hiện thì Nguyệt Long gia cũng sẽ không có lấy ngày trở mình được rồi đưa đi đi.
Sau khi câu nói kết thúc liên có một hắc y nhân khom người hai tay nhận lấy thanh kiếm rời đi, hắn nhìn nơi hắc y nhân biên mất mỉm cười lắc đầu, sau khi đưa kiếm cho hắc y nhân thì hắn ngồi một thêm khoản một nén nhang rồi cũng vào phòng đóng cửa nghỉ ngơi.
Đến buổi cơm tối nha hoàn báo cho Tiểu Điệp gọi hắn dậy vì chỉ có mỗi Tiểu Điệp có thể vào tiểu viện của hắn mà thôi, trong buổi cơm chỉ có các nữ nhân là trò chuyện với nhau chuyện nhiều không thể đếm hết, sau khi hắn ăn xong thì về phòng tiếp tục đọc sách đến hai canh giờ sau thì nghỉ ngơi.