Người Vợ Thay Thế

Chương 47




Hoài nghi

Trong phòng ăn cao cấp của khách sạn.

“Tư Dĩnh, em tìm chị có việc gì sao?” Đới Tư Giai vừa ăn cơm, vừa hỏi.

“Chị, em muốn đến Mỹ một thời gian.” Đới Tư Dĩnh cười nói.

“Đi Mỹ, em đi làm gì?” Đới Tư Giai ngạc nhiên hỏi lại, sao em gái đột nhiên lại muốn đi Mỹ.

“Chuyện là thế này, cha mẹ tôi ở Mỹ đột nhiên gọi điện thoại nói, sức khỏe của mẹ tôi không tốt, muốn tôi sang đó, nhưng tôi hiện tại không thể đi được, công ty đang có một thương vụ lớn, cho nên tôi muốn để Tư Dĩnh qua đó trước.” Hàn Cảnh Hiên thay Tư Dĩnh giải thích

“Ah, hóa ra là vậy, thế thì Tư Dĩnh, em phải qua đó thôi.” Đới Tư Dĩnh nói.

“Vâng, chị, chị phải giữ gìn sức khỏe, mai em đi rồi, chị không cần phải tiễn em đâu.” Đới Tư Dĩnh dặn dò .

“Để tôi đưa cô ấy đi, chị Tư Giai, chị không cần lo đâu.” Hàn Cảnh Hiên thân thiết ôm thắt lưng Đới Tư Dĩnh.

“Được, tôi không đi vậy. Tư Dĩnh, lên đường bình an, sớm trở về nha.” Đới Tư Giai nhìn bọn họ, gật gật đầu, cô cũng không muốn đi làm kỳ đà cản mũi.

“Vâng , chị, ăn cơm đi.” Đới Tư Dĩnh vừa nói, vừa gắp thức ăn cho cô.

……………………

Tại sân bay.

“Cảnh Hiên, anh về đi, em vào trong đây.” Đới Tư Dĩnh quay bước vào trong phòng cách ly.

“Tư Dĩnh, bảo trọng.” Hàn Cảnh Hiên vẫn không nhịn được đi lên ôm lấy cô.

“Bảo trọng.” Đới Tư Dĩnh cũng nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Em sẽ về sớm thôi.”

Hai người buông nhau ra, Đới Tư Dĩnh đi đến chỗ kiểm vé, đột nhiên quay đầu lại, mỉm cười vẫy tay, sau đó nhẹ nhàng đi vào.

Đới Tư Dĩnh vừa đi đã được hơn một tháng.

Đới Tư Giai dù đã vô cùng cố gắng những cô vẫn chưa có thai, thật ra, cô không biết rằng đây đều là ý của Long Ngạo Phỉ, đối với sự quan tâm của anh, cô đã suy nghĩ lại kỹ càng, mang thai là chuyện nên thuận theo tự nhiên, nếu có cô sẽ vui sướng mà giữ lại, nếu không thì cô cũng không cưỡng cầu nữa, cô biết Tư Dĩnh nói đúng, sinh con cho Phỉ cốt yếu là khiến anh hạnh phúc.

Ở Mỹ một tháng, Đới Tư Dĩnh cũng hiểu rõ mọi điều, cô không muốn mình tiếp tục bị bóng ma tâm lý đè nặng nữa, cô muốn có một cuộc sống của chính mình, nhưng cô vẫn do dự không biết người đó có nên là Hàn Cảnh Hiên không?

Long Ngạo Phỉ hàng ngày đều phải chịu đựng sự dày vò, anh luôn đối xử ngọt ngào với Tư Giai, nhưng tận sâu trong đáy lòng anh lại có một hình bóng khác, anh biết Tư Dĩnh có tình trốn tránh anh, nhưng anh lại không thể nào trốn tránh.

Trong một tháng Tư Dĩnh đi, Hàn Cảnh Hiên lại càng xác định rõ một điều, anh yêu Tư Dĩnh, thật sự rất yêu cô.

Nhưng tất cả bọn họ đều không ngờ được rằng, cuộc sống cứ bình lặng như vậy, đôi khi chính là điềm báo của một cơn giông bão đang kéo đến, mỗi người đều đang thống khổ lựa chọn, nhưng chính họ lại đang làm tổn thương bản thân và tổn thương những người khác………………

Đới Tư Giai bước ra từ phòng khám, tâm trạng vô cùng vui vẻ, cô vừa đi khám định kỳ hàng tháng, Bạch Vân Phi nói rằng sức khỏe cô đang bình phục nhanh chóng.

“Binh” Do không để ý, cô vô tình đụng phải một người đang đi tới.

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi.” Hai người đồng thời nói.

“Chào Long phu nhân, chúng ta thật là có duyên, giờ lại gặp được cô, Cô khỏe chứ.” Mị Nhi mỉm cười nói .

Đới Tư Giai nghi hoặc nhìn người đối diện, quả thật là một cô gái vô cùng gợi cảm, xinh đẹp, đột nhiên hiểu rằng, cô ấy nhầm cô với Tư Dĩnh, vôi chào lại: “Chào cô.”

“Long phu nhân, dạo này trông cô hơi gầy đấy, Ngạo Phỉ đối xử với cô không tốt sao?” Mị nhi nói, trong lời nói có chút châm biếm.

“Sao thế được? Anh ấy đối với tôi tốt lắm.” Đới Tư Giai mỉm cười, cô muốn giải thích, nhưng cô vẫn chưa rõ người phụ nữ này có quan hệ thế nào với Tư Dĩnh.

“Haha, tôi đùa thôi , Ngạo Phỉ yêu cô như vậy sao có thể đối xử không tốt với cô được?” Mị Nhi cười cười .

Đới Tư Giai cũng nở nụ cười, không muốn tiếp nói chuyện với cô, vôi nói: “Cô hẳn có việc, tôi không quấy rầy nữa, lần sau gặp lại nha.”

“Được, lần sau gặp lại.” Mị Nhi cũng là một người thông minh, biết Tư Giai không muốn nói chuyện, cô ấy lại vừa đi ra từ bệnh viện, đột nhiên nhớ ra điều gì, lại quay lại nói: “Long phu nhân, cô từ từ đã.”

Đới Tư Giai dừng bước, quay lại hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Ah, mấy hôm trước, tôi nghe nói người ta đã thụ tinh nhân tạo thành công ở bên Mỹ đó, tôi thấy cô nên cùng với Ngạo Phỉ đến đó, biết đâu sau này hai người có thể có đứa con của chính mình.” Mị Nhi gật gật đầu,nhìn cô, ra vẻ nghiêm túc nói.

“Thụ tinh nhân tạo?” Đới Tư Giai giật mình lặp lại câu nói vừa rồi. Cô ta nói vậy là có ý gì??

“Phải, thụ tinh nhân tạo trong ống nghiệm hẳn là sự lựa chọn tuyệt vời với cô đấy, thôi, tôi đang vội lắm, tôi đi trước đây. Chào cô.” Mị Nhi nói xong, lại nhìn đồng hồ, không đợi Tư Giai trả lời liền bước đi .

Đới Tư Giai vẫn còn ngơ ngác đứng tại chỗ, thụ tinh trong ống nghiệm? Con của chính mình? Cô ta nói vậy là có ý gì? Cô ta là ai? Chẳng lẽ Tư Dĩnh và Phỉ……. Không, không thể , cô vội lắc đầu phủ nhận ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu mình, đến lúc cô hoàn hồn lại, muốn hỏi lại rõ ràng mọi chuyện thì đã không thấy bóng dáng Mị Nhi đâu.

Đi bộ dọc theo con đường về nhà, Đới Tư Giai không khỏi suy nghĩ về những điều mà người phụ nữ đó nói. Về đến nhà, cô nhốt mình trong phòng, những lời nói của người phụ nữ đó cứ như một cái rễ cây, len lỏi trong lòng cô, không thể tiêu tan, cô tự bắt mình không được hoài nghĩ, không được tiếp tục suy nghĩ, nhưng càng làm như vậy, cô lại càng muốn tìm hiểu rõ ràng.

Nhưng cô vô cùng lo sợ, nếu mọi chuyện giống như cô nghĩ thì cô phải làm thế nào? Quên đi, coi như mình chưa biết điều gì cả, rồi cô lại lấy tay tự vỗ nhẹ vào đầu, cô đã biết thì làm sao có thể giả vờ như không biết gì hết?

Khi đã bình tâm lại, Đới Tư Giai hạ quyết tâm, cho dù sự thật có tàn khốc thế nào,cô vẫn muốn biết mọi chuyện, đồng thời, cô cũng tin tưởng, em gái cô và người đàn ông mà cô yêu nhất sẽ không phản bội cô.

Trước tiên cô sẽ bắt đầu thử Phỉ.



Thử

Long Ngạo Phỉ về nhà, liền thấy Tư Giai nhiệt tình đón anh.

“Phỉ, anh đói bụng rồi phải không? Nhanh lại đây ăn cơm thôi.” Đới Tư Giai kéo tay anh, để anh ngồi xuống trước bàn ăn.

“Anh nếm xem, ngon không? Em tự nấu đấy.” Đới Tư Giai gắp thức ăn vào bát anh.

“Em làm ah? Thế thì anh phải ăn nhiều chút mới được.” Long Ngạo Phỉ nói, thật ra, những món ăn này đều là những món ăn bình thường.

Nghe nói nói vậy,Đới Tư Giai không biết mình có nên cảm thấy vui sướng không, từ nhỏ cô đã không có tố chất nấu ăn, lại nhìn đến Long Ngạo Phỉ đang chuyên chú gắp thức ăn, đột nhiên cô hỏi: “Có phải Tư Dĩnh nấu ăn rất ngon không?”

Long Ngạo Phỉ hơi sửng sốt, không hiểu sao cô lại hỏi chuyện này, liền cười nói :“Tất nhiên là em nấu ăn ngon nhất rồi.”

Đới Tư Giai miễn cưỡng nở một nụ cười, lúc nãy anh tỏ ra sửng sốt, điều này khiến cô cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng trong lòng vẫn tự trách mình đa nghi, câu nói của anh chỉ là một lời nói dối ngọt ngào.

“Phỉ, Tư Dĩnh vừa gọi điện nói sáng mai nó sẽ về.” Đới Tư Giai làm ra vẻ vô ý nói.

“Ừ.” Long Ngạo Phỉ chỉ nhẹ nhàng trả lời.

“Em nghĩ sau lần trở về này, nó sẽ kết hôn với Hàn Cảnh Hiên ” Đới Tư Giai nói xong lại chăm chú nhìn anh

Kết hôn? Tư Dĩnh sẽ kết hôn với Hàn Cảnh Hiên sao, tin này khiến Long Ngạo Phỉ có chút không chuẩn bị kịp tâm lý, cái bát trong tay dường như sắp rơi xuống đất, nhưng ngay sau đó anh lại ổn định lại tâm tình, làm bộ như chúc phúc nói :“Thật không? Tốt quá.”

Tuy động tác của anh rất nhỏ nhưng Đới Tư Giai lại nhận ra rất rõ ràng, tâm trạng như rơi xuống vực sâu, chắc chắn Phỉ và Tư Dĩnh đang có chuyện gì giấu diếm cô.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện khiến cô không kìm lòng được, đột nhiên buông dũa nói:“Phỉ, em no rồi, em lên phòng trước đây.” Nói xong, cô không hề quay đầu lại mà bước thẳng lên lầu .

Long Ngạo Phỉ ngạc nhiên nhìn theo bóng cô, không hiểu vì sao cô dột nhiên lại không vui như vậy? Có lẽ là do cô hơi mệt, anh nghĩ tí nữa sẽ lên hỏi thăm cô.

Sau khi tắm rửa xong xuôi, Long Ngạo Phỉ nằm xuống giường, ôm lấy Đới Tư Giai, khẽ hôn cô, nói: “Sao vậy? Sao đột nhiên lại không vui?”

“Không có gì sao.” Đới Tư Giai nhẹ nhàng nói, nét mặt hiện vẻ ưu sầu, đột nhiên ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm anh hỏi: “Phỉ, anh đã yêu người khác phải không?”

Long Ngạo Phỉ nhìn khuôn mặt buồn bã của cô, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, hôm nay cô sao vậy? Tại sao lại hỏi anh một vấn đề kì quái như vậy? Anh nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, hỏi lại: “Vì sao em lại hỏi như vậy?”

Tâm trạng của Đới Tư Giai lại một lần nữa rơi xuống đáy vực, cô biết anh đang cố tình trốn tránh, việc anh không trả lời cô như đã ngầm thừa nhận anh đang yêu một người khác

Cô liền xoay người lại, đưa lưng về phía anh, nước mắt nhanh chóng thấm ướt áo ngủ, hóa ra tình yêu của anh là như vậy, cô mới chỉ rời xa anh có vài tháng ngắn ngủi?

Cô không muốn tin, người phụ nữ đó là Tư Dĩnh, người thân duy nhất của cô .

Long Ngạo Phỉ muốn vươn tay ôm cô vào lòng, nhưng anh lại dừng lại, anh không biết nên đối với cô thế nào, bởi vì trong lòng anh thật sự đã yêu thương người con gái khác

………………………………

“Chị.” Đới Tư Dĩnh vừa ra khỏi phòng cách ly của máy bay, lại nhìn thấy chị cô đang đợi đón cô.

Nhìn Tư Dĩnh, trong lòng Đới Tư Giai không ngừng tự hỏi, người đó chính là em gái mình sao?

“Chị, em nhớ chị quá!!!!!!!!.” Đới Tư Dĩnh chạy lại, ôm cổ cô, có chút làm nũng.

“Thật sao?” Thái độ của Tư Giai có chút lãnh đạm.

“Chị, sao thế?” Đới Tư Dĩnh buông chị ra, nhận thấy được thái độ lãnh đạm của chị, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

“Không sao…” Đới Tư Giai miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn xung quanh hỏi: “Cảnh Hiên không đến đây đón em sao?”

“À, em không báo cho anh ấy. Em muốn để anh ấy bất ngờ.” Đới Tư Dĩnh đã sớm chuẩn bị tư tưởng,vội nói ra lý do, dường như rất hợp lý.

“Chúng ta về nhà thôi.” Trong lòng Đới Tư Giai lại càng thêm lạnh giá. Chẳng lẽ mọi chuyện lại thật sự như vậy sao?

“Chị, thật sự không có chuyện gì chứ?” Đới Tư Dĩnh nhìn thái độ của chị cô đột nhiên thay đổi, lo lắng hỏi.

“Chị làm sao cho chuyện gì được. Hay là em có chuyện gì không thể nói cho chị biết” Ánh mắt sắc bén của Tư Giai nhìn chằm chằm em gái.

Khuôn mặt Tư Dĩnh đột nhiên cứng đờ, chị nói vậy là có ý gì? Cô miễn cưỡng nở nụ cười:“Em có dối gạt chị chuyện gì đâu?”

“Thật không? Vậy thì chị may mắn thật, có một đứa em gái tốt như em.” Giọng nói và vẻ mặt của Đới Tư Giai vẫn lạnh nhạt như cũ.

Đới Tư Dĩnh cảm giác được chị cô nhất định đang có chuyện gì đó, nhưng đó có thể là chuyện gì? Chẳng lẽ chị ấy đã biết chuyện của cô và Phỉ, không đúng, xem ra không giống, cô cũng không dám mở miệng, sợ làm chị tức giận

Dọc đường về, Đới Tư Dĩnh thầm đánh giá chị, thấy ánh mắt buồn bã của chị, không hiểu sao đột nhiên thấy xót xa, lúc cô không ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đới Tư Dĩnh vào nhà, nơm nớp lo sợ chị cô vẫn đang nhìn chằm chằm cô nãy giờ, không khỏi chột dạ cúi đầu.

“Tư Dĩnh, em không có gì muốn nói với chị sao?” Đới Tư Giai sâu sắc nói

Đới Tư Dĩnh hơi ngẩng đầu, nhìn chị, chị cô dường như đang cho cô cơ hội để nhận tội, nhưng không hiểu cơ hội này rốt cuộc là chuyện gì?

“Chị, chị muốn nói gì? Chị muốn em kể chuyện ở Mỹ sao?”

“Tư Dĩnh, em vẫn muốn chị tự mình nói mọi chuyện sao?” Đới Tư Giai nhìn em gái chằm chằm, khuôn mặt không tránh khỏi vẻ bi thương.

“Chị, đừng như vậy, chị cứ như vậy càng khiến em sợ hãi. Chị nói xem, chị muốn em nói chuyện gì?” Đới Tư Dĩnh sợ hãi lui về sau vài bước.

“Em có quan hệ thế nào với Phỉ?” Đới Tư Giai tới gần cô, ánh mắt hung hăng nhìn về phía cô, dường như muốn nhìn thấu cô.

Những lời nói này giống như một quả bom, khiến Đới Tư Dĩnh không kịp phản ứng, đứng im tại chỗ, cứng ngắc nhìn chị.