Người Vợ Thay Thế

Chương 27




Hai người nằm trên giường, đều mang tâm sự.

Long Ngạo Phỉ nhìn Đới Tư Dĩnh đang nằm bên cạnh, chậm rãi vươn tay ra, ôm cô vào lồng ngực, tại sao lúc này anh mới phát hiện anh yêu cô. Nhưng mà đã quá muộn, cuối cùng anh cũng trả giá lớn cho hành vi của mình, anh không biết lòng mình có thể buông xuống không.

Đới Tư Dĩnh nhích thân người mềm mại của mình dựa sát vào anh, muốn lưu lại mùi hương trên người anh, về sau mùi hương này không thuộc về cô nữa, cô chỉ có thể đem mùi này giữ lại thật sâu trong trí óc, trong lòng đột nhiên giật mình, một lần cuối cùng, để cho cô phóng túng với anh một lần.

Tay cô chậm rãi nhẹ nhàng đặt trên bụng dưới của anh xoa nắn vuốt ve…

Long Ngạo Phỉ đột nhiên cảm thấy thân thể bị căng ra, rung động lan tỏa. Tại sao cô làm như vậy, muốn hấp dẫn anh phải không? Không hận anh đúng không? Hay nghĩ muốn kết thúc một đêm cuối cùng, hơi thở từ từ trở nên dồn dập, bàn tay to của anh đã nắm lấy nơi mềm mại trước ngực cô, chậm rãi di chuyển xuống tới vùng đất mẫn cảm của cô.

Xoay người một cái, Long Ngạo Phỉ đem cô đặt ở dưới người . Ánh mắt đầy dục vọng của anh chạm vào ánh mắt đẹp tình cảm đang nhìn lên của cô “ Tư Dĩnh, đừng đi được không?” Anh lập tức thốt ra những lời này.

Đới Tư Dĩnh đột nhiên mỉm cười, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, ghé sát vào tai anh nhẹ giọng nói “Phỉ, như vậy là đủ rồi.” Sau đó chủ động hôn lên môi anh, đầu lưỡi linh hoạt ở trong miệng anh thăm dò, cùng anh dây dưa.

Tiếng rên rỉ không chút kiêng kỵ của phụ nữ và tiếng gầm nhẹ của người đàn ông phóng túng giằng co suốt đêm.

Sáng sớm, Long Ngạo Phỉ mở mắt ra, nhìn Đới Tư Dĩnh đang bị anh ôm trong ngực, cả người ửng hồng, chứng tỏ tình dục còn chưa hoàn toàn thối lui, ánh mắt dịu dàng trở nên phức tạp, cô thật sự phải rời khỏi anh sao? Vì sao tâm tư của anh không tha như vậy, lưu luyến như vậy.

“Tư Dĩnh, anh có thể để em đi, nhưng mà chỉ để em đi cho em bình tĩnh một chút, anh sẽ dùng sự thành tâm để khiến em trở lại bên người anh.” Trong lòng Long Ngạo Phỉ nói xong câu nói thâm tình, hôn lên trán cô một chút, mới nhẹ nhàng thong thả bước xuống giường.

Đới Tư Dĩnh nghe được tiếng anh đóng cửa, xác định là anh đã đi rồi mới mở mắt thật to, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve chổ trán bị anh hôn, trong lòng đau nhói tới cực điểm, cô thật sự phải rời đi, nhưng trái tim lại khổ sở, đau đớn…

Nhìn chung quanh căn phòng, lưu luyến nhìn lại chiếc giường cô và anh đã ân ái cùng nhau. Hít một hơi thật sâu, cô tự nói với mình không được khóc, đây là quyết định của cô, trong tay mang theo hành lý, chậm rãi thong thả bước ra khỏi phòng, thật sự phải rời đi.

“Thiếu phu nhân muốn đi đâu?” chị Trương nhìn cô mang theo hành lý nhịn không được hỏi.

“Chị Trương , tôi phải ra nước ngoài một thời gian, chị hãy chăm sóc thiếu gia thật tốt.” Đới Tư Dĩnh không thể không nói dối, lúc bước ra khỏi cửa cô quay đầu lại nói “Cám ơn.”

Chị Trương cứ như vậy nhìn cô khuất khỏi tầm mắt, mới tỉnh mộng, thiếu phu nhân phải xuất ngoại? Thiếu gia biết không? Chị có cảm giác không đúng, nhưng chuyện của chủ không tới phiên chị hỏi, Haiii, chị không nhịn được thở dài, xem ra những ngày tháng sau này của các chị không dễ chịu lắm.

—-

Gặp nhau ở trung tâm mua sắm

“Cái gì? Các người chia tay, Tư Dĩnh bỏ đi, ông trời ơi! Để cho tớ tiêu hóa một chút, sự tình vượt ra ngoài dự kiến của tớ.” Trong văn phòng rộng lớn, Từ Tây Bác kinh hãi kêu lên, không thể tin được chuyện anh vừa nghe là sự thật.

“Cô ấy nói cô ấy hận mình.” Ngồi ở trên ghế tổng tài, trên tay Long Ngạo Phỉ cầm xì gà thượng đẳng hít một hơi thật sâu.

“Cô ấy có đủ lý do để hận cậu, nhưng tớ không tin cô ấy hận cậu.” Từ Tây Bác nhìn anh nói ra ý nghĩ của mình.

“Tại sao?” Long Ngạo Phỉ tạm dừng một chút.

“Rất đơn giản, chẳng phải vẫn nói người trong cuộc u mê người ngoài cuộc tỉnh táo, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường à, hôm nay tớxem như đã biết Tư Dĩnh thực sự yêu cậu. Ngay cả sinh mệnh cô ấy cũng không để ý, có lẽ là cô rất thiện lương, quá yêu cậu cho nên sau khi biết được chân tướng sự việc muốn rời khỏi cậu để cho cậu hạnh phúc. Ngạo Phỉ, thật ra cậu có yêu cô ấy không? Đây mới thực sự là điểm mấu chốt, nếu cậu không thương cô ấy, vậy thì để cô rời đi đối với cậu, đối với hai người là chuyện tốt. Còn nếu cậu yêu cô ấy….” Từ Tây Bác đơn giản phân tích một chút, nhìn thấy anh cũng không nói gì.

“Nếu tớ yêu cô ấy thì như thế nào?” Long Ngạo Phỉ nhướng mắt, trong ánh mắt lạnh lùng đều là vẻ kiên định.

“Haiz, tớ cũng không biết, chính cậu để cô ấy đi, theo mình cậu cứ làm theo tiếng nói của trái tim mà đi tìm cô ấy, tóm lại cũng không tồi.” Từ Tây Bác bất đắc dĩ thở dài, nói tiếp: “Tớ thấy cậu nên nghĩ kỹ lại đi, tớ đi ra ngoài trước.”

Long Ngạo Phỉ ngồi trên ghế, con ngươi mê hoặc dần dần rõ ràng, đi theo tiếng gọi của trái tim, như vậy thì anh sẽ đi theo tiếng gọi của trái tim.

Đới Tư Dĩnh cuộn mình nằm trên sô pha, hai ngày, rời đi anh đã hai ngày, trong lòng nghĩ đến đều là anh, rời khỏi anh thì ra làm lòng cô đau như vậy?

Leng keng, chuông cửa vang lên. Đới Tư Dĩnh đứng dậy, khẳng định là Vũ Văn đến đây.

“Tư Dĩnh, đi trung tâm mua sắm với mình, mình muốn mua vài thứvật dụng, có điều đi một mình thì rất nhàm chán.” Vũ Văn đứng ở ngoài cửa hỏi, sau đó lôi kéo Tư Dĩnh đi ra ngoài.

“Chờ mình một chút, mình lấy chìa khóa.” Đới Tư Dĩnh biết cô ấy sợ mình ở nhà một mình thương tâm, muốn tìm lý do để phân tán sự chú ý của mình, làm cho tinh thần của mình thoải mái, không thể phụ lòng tốt của cô ấy được.

“Tư Dĩnh thấy quần áo này thế nào?” Trong trung tâm mua sắm, Vũ Văn cầm một bộ quần áo màu đen kết ren hỏi Đới Tư Dĩnh đang ở bên cạnh.

“Không tồi.” Đới Tư Dĩnh đang nghĩ thất thần, chỉ liếc mắt một cái rồi thuận miệng trả lời.

“Tư Dĩnh, làm ơn đi, nhìn một chút được không, hỏi cậu hơn mười lần bộ quần áo nào cậu cũng nói là không tồi.” Trịnh Vũ Văn bất mãn, kiên trì muốn giúp cô nhưng nhìn ánh mắt ưu thương của cô, xem ra muốn cô vui vẻ là rất khó.

“Thật trùng hợp, Long phu nhân chúng ta lại gặp mặt, không biết đề nghị của tôi, cô thấy thế nào?” Mị Nhi không biết khi nào đứng ở đằng sau các cô, vẻ mặt đang mỉm cười nhưng chính là cái mỉm cười kia khiến người ta thoạt nhìn cảm thấy không thoải mái.

Thấy cô ta, thân hình Đới Tư Dĩnh cứng đờ, ánh mắt dừng lại trên cái bụng thực bằng phẳng của cô ta, nhưng trong đó lại đang mang đứa nhỏ của Long Phỉ, sắc mặt cô trong nháy mắt tối sầm lại.

“Cô là ai? Đề nghị gì?” Trịnh Vũ Văn thấy sự biến hóa trên mặt Tư Dĩnh, làm bạn bè nhiều năm cô biết người vừa tới hẳn không phải là người tốt, vì thế liền dùng giọng điệu lạnh lùng hỏi.

“Được rồi, chúng ta đến quán cà phê đối diện ngồi nói rõ ràng đi.” Mị Nhi còn chưa trả lời , Đới Tư Dĩnh trực tiếp nói trước, sau đó thong thả đi đến quán cà phê đối diện.