Đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học phổ thông, Thỏ thỉnh thoảng sẽ đến nhà trọ Diệp Tử nghỉ ngơi chốc lát. Ngày đó chạng vạng, hai người dùng cơm nước xong, sóng vai nhau đứng trên ban công thưởng thức phong cảnh thành phố. Chuông cửa đột nhiên vang lên, Diệp Tử đi mở, là mẹ.
Hàn Dao đứng ngay cửa, nhìn chằm chằm vào bóng dáng cao gầy đứng ở ban công, hai mắt trợn to.
Diệp Tử vội vã giới thiệu: “Mẹ, cậu ấy là…”
Còn chưa nói hết, liền bị Hàn Dao kinh sợ ngắt lời: “Cậu… Cậu là Thành Tịch sao?”
Thỏ gật gật đầu: “Tôi là Thành Tịch, dì Dao.”
Hàn Dao rõ ràng rất ngạc nhiên, đi qua sờ sờ đầu hắn: “Đã cao như vậy rồi, thời gian trôi qua thật nhanh. Học đại học hả?”
“Lớp 12, sắp tốt nghiệp rồi.”
“Muốn thi lên đại học sao, có lòng tin chứ?”
“A Tử giúp tôi rất nhiều, có lòng tin.” Thỏ cười nói.
Nhân lúc mẹ đi vào nhà bếp, Diệp Tử đem đồ lót vứt trên ghế sofa giấu vào nhà vệ sinh. Thỏ nhìn anh, ý tứ xấu xa cười trêu, bắt lấy tay anh, ở sau gáy anh hôn trộm một cái. Diệp Tử đẩy anh ra, dùng ánh mắt cảnh cáo đối phương không được có voi đòi tiên, sau đó còn cài cúc áo lên cao, sợ bị mẹ phát hiện dấu hôn đỏ đỏ trên xương quai xanh.
Buổi tối, một mình Diệp Tử đưa mẹ đến nhà ga.
Dọc đường đi, vẻ mặt Hàn Dao có chút nghiêm nghị. Diệp Tử hỏi rất nhiều chuyện liên quan đến em gái Yên nhi, còn nói đã đặt một con búp bê cực lớn cho em trên mạng, bà cũng không đáp lời.
Qua một lúc, bà mới đột nhiên nói lên một câu: “Quả nhiên hai đứa lại gặp mặt.”
“Hả?”
“Thành Tịch giờ sống tốt không? Mẹ hắn sao rồi?”
“Cậu ấy sống một mình, mẹ cậu ấy không được tốt lắm, nghe bảo thân thể không tốt. Mẹ, khi con còn nhỏ, quan hệ với cậu ấy như thế nào?”
Hàn Dao nhìn đèn đường xa xa, nói: “Quan hệ của hai đứa mẹ không nói được, con đại khái không quá thích nó. Thế nhưng đứa trẻ đó lại rất dính con, từ nhỏ đã yêu thích con. Ngày ấy mang con đi, hắn mới sáu tuổi đã khóc rất thảm thương, từ trên lầu hai chạy xuống, vẫn đứng ở cửa nhà đóng chặt cùng cửa sổ, gọi to tên của con, mẹ nhìn mà còn xót.”
“… Mẹ nói vậy, con hình như có nhớ ra chút chút.”
“A, A Tử…”
Hàn Dao nhìn Diệp Tử muốn nói lại thôi.
Diệp Tử nghi hoặc hỏi bà: “Gì vậy?”
Vào lúc này xe bus đến rồi, Hàn Dao lắc lắc đầu, cùng Diệp Tử nói lời tạm biệt, lên xe rời đi.
※ ※ ※
Hai người từ sau khi tốt nghiệp, liền bắt đầu sống chung, tại trong biệt thự của Thỏ.
Hai người ở chung, Thỏ làm cơm, dọn dẹp, Diệp Tử thỉnh thoảng phụ giúp.
Sau khi tốt nghiệp là nghỉ hè, cho nên hai ngươi đều có thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày sống chung một chỗ, có thể nói tương đối (?) hạnh phúc.
Một lần nào đó, Diệp Tử nhìn thấy Thỏ trải một lớp nilong mỏng lên giường, liền hỏi: “Lót cái này làm gì?”
Đương nhiên anh vừa hỏi liền hối hận. Bởi vì giây sau anh đã hiểu ra.
Thỏ liếc mắt nhìn anh, gò má ửng đỏ: “Mỗi lần đều có rất nhiều… Có lúc còn… Ừm, tẩy rửa không sạch được, cho nên… Ừm…”
Má Diệp Tử sắp bốc cháy, nhăn mặt nói: “Là tôi sai à…”
Thỏ cười đến hôn lên má anh: “Là em sai.”
Diệp Tử hừ một tiếng: “Biết là tốt.”
Một buổi tối nào đó, Diệp Tử thân thể trần trụi nhìn chính mình trong gương, mặt khó chịu nói với Thỏ: “Sau này, không được mút chỗ này của tôi!”
Thỏ mới vừa tắm xong mặc một thân đồ ngủ đi đến, đứng sau lưng anh, nghi ngờ hỏi: “Nơi nào?”
Diệp Tử đỏ mặt chỉ chỉ đầu v*: “Nhìn tên khốn cậu đã làm gì với tôi này?”
Trong gương, hai đầu v* Diệp Tử vừa hồng vừa sưng, màu sắc đỏ sậm, so với nam nhân bình thường to hơn không ít, phía bên trái quầng vú còn có một dấu răng nho nhỏ.
Thỏ nghiêng đầu nhìn anh, bàn tay từ bụng anh trượt dần xuống, để ngay bụng anh, mặt đầy hạnh phúc: “Nếu như nơi này cũng nhô lên, coi như là anh đang mang thai nhỉ.”
“Con mẹ nó cậu mới mang thai… Này! … Không phải mới vừa làm sao?”
Cổ họng Thỏ trở nên khô rát, hắn mò lên vạt áo tắm, dùng vật cứng rắn ma sát cái mông Diệp Tử: “Vẫn muốn làm.”
Thân thể mẫn cảm của Diệp Tử lập tức có phản ứng, khi mông thịt bị đẩy ra, lối vào đỏ bừng nhanh chóng co giãn, từng giọt bạch dịch còn sót lại thuận theo thẳng tắp chảy xuống hai chân, đó là chất lỏng nửa giờ trước Thỏ mới bắn vào.
Anh rõ ràng muốn tránh né, nhưng thân thể lại nghênh tiếp hưởng ứng, anh run rẩy buồn bực nói: “Đồ vô lại! Cậu đến cùng đã làm gì với tôi… Thật kỳ quái.. Cơ thể tôi lại bị cậu cải tạo!”
Thỏ hạ mi mắt, khóe mắt ửng đỏ, thời điểm hắn tiến vào Diệp Tử, ngón tay nhào nặn đầu v* sưng đỏ của anh, giọng nói trầm khàn gợi cảm: “Đúng đấy, anh đã bị em cải tạo rồi, là người của em rồi.”
“A ~ Tôi đã nói không được bóp chỗ đó…”
“A Tử, chỗ này sẽ có sữa sao?”
“Đồ vô lại! Nói thêm câu nữa tôi lập tức thiến cậu… A ~ Ừm… A…ha…”
…. Lúc ấy, hai người có bao nhiêu hạnh phúc, đều có thể tưởng tượng ra được.
Đương nhiên, hai người cũng không thể ngày ngày đêm đêm ngốc trên giường được, thực ra, bọn họ phóng túng nửa tháng, sau đó sinh hoạt lại theo quy luật. Buổi sáng cùng nhau đi mua thức ăn, ăn điểm tâm, Thỏ nấu ăn, làm việc nhà, Diệp Tử đôi lúc vào hỗ trợ. Giống một đôi chồng-chồng trẻ, sinh hoạt hạnh phúc, yên ả. Vào lúc này, Diệp Tử đã không còn nhìn thấy những ảo giác kỳ quái kia nữa, cũng không bị ù tai choáng đầu.
Nếu như có thể tiếp tục an yên trải qua như vậy, thật tốt. Mỗi ngày bình thản trôi qua, hưởng thụ sự lãng mạn thuộc về riêng hai người, thật là tốt.
Thế nhưng, lại phát sinh ra một chuyện, như một tảng đá ngầm va vào mặt nước yên tĩnh, đánh vỡ yên ổn của hai người, trở thành mầm họa khó có thể tiêu trừ.
Ngày ấy, tâm tình Diệp Tử không tệ, một mình trong biệt thự quét dọn vệ sinh. Anh dự định quét tước mỗi góc nhà, bao gồm cả gầm giường, nhất định phải đem từng con gián một ra đuổi tận giết tuyệt.
Anh ở dưới gầm giường, phát hiện ra một cái rương lớn, có đặt mật mã.
Cái rương này hoàn toàn khơi dậy lòng hiếu kì của anh, đoán mấy lần mật mã đều thất bại, cuối cùng anh đánh thử ngày tháng sinh nhật của mình, không ngờ rương liền mở ra.
Trong rương bày vài hộp lớn, bên cạnh toàn bộ đều là sản phẩm điện tử.
Vật thể hình vuông màu đen, ngay chính giữa có máy thu hình; điện thoại di động anten kiểu cũ, khá giống với ống nói điện thoại; một hộp nhỏ bên trong hình dạng giống như viên thuốc, đều được làm bằng kim loại…
Đồ gì đây?
Diệp Tử lần lượt mở hết mấy hộp lớn, máu nóng trong người dần dần nguội đi, tim đập thình thịch.
Mở chiếc hộp màu đen ra, bên trong có chứa súng lục, viên đạn, cùng với một loạt các lưỡi dao lớn bé khác nhau, ánh bạc lấp lánh. Diệp Tử nhớ tới lời Khương Văn muốn nói, nhớ đến lời miêu tả tên tội phạm của anh em, nhớ đến Khương Văn hoảng sợ Thỏ thế nào, con ngươi anh co rút lại;
Mở chiếc hộp màu trắng ra, bên trong, toàn bộ, toàn bộ đều là hình của anh. Có cái mờ nhạt không rõ, có cái rõ ràng cực kỳ, đi, đứng, ngồi, cười, khóc, khi còn bé, khi lớn lên, ăn mặc quần áo, cởi quần áo, thanh thuần, dâm loạn,… Không có tấm nào từ chính diện, hay chụp gần, vậy có nghĩa là, hết thảy, đều là chụp trộm.
Mặt Diệp Tử lúc thì đỏ, lúc thì trắng, tay run rẩy.
Anh lấy chiếc hộp dưới đáy laptop, mở nó ra.
Tựa hồ ở nơi xa xôi nào đó, có một nguồn sức mạnh dẫn dắt anh. Tóm lại, anh thuận lợi tìm được một cặp văn kiện, lần lượt mở ra, sau đó, khiếp sợ, buồn nôn đến mức không cách nào dùng từ ngữ diễn tả được.
Trong cặp văn kiện, toàn bộ đều là video cùng bản ghi âm có liên quan đến anh.
Đoạn ghi âm, là cuộc nói chuyện giữa Diệp Tử với người nhà, với bạn bè.
Về video…
Diệp Tử trần truồng tắm rửa trong nhà vệ sinh; Diệp Tử đi toalet; Diệp Tử trần trụi ngồi đờ ra trên giường; Diệp Tử ngồi trước máy tính thủ dâm;
Còn có cả cảnh Nhiếp Hải Hà mặc áo ngủ ngồi trên người Diệp Tử;
Cảnh Diệp Tử mặc bộ đồ dài, mang mũ, che kín mặt, nắm lấy tóc Giang Duy, tay phải cầm dao nhọn, điên cuồng đâm xuyên, máu tươi tung tóe;
Diệp Tử ngồi trên bàn kính, mở rộng hai chân, ôm gáy Thỏ. Thỏ điên cuồng đâm vào anh, hai người quấn quýt hôn môi;
Diệp Tử cả người chi chít dấu hôn nằm trên giường, ngực, bụng, cằm đều là chất lỏng sền sệt, miệng há to thở dốc, vẻ mặt thỏa mãn…
Diệp Tử đột nhiên đứng lên, vọt vào phòng vệ sinh, nôn khan hơn mười phút.
Sau đó anh lần thứ hai có cảm giác cả người mình đều không ổn. Tai anh lại bắt đầu u đi, ù đến lợi hại.
Anh muốn gọi điện thoại cầu cứu bằng hữu, nhưng nghĩ đến điện thoại của anh đã bị nghe lén, làm sao anh có thể hại người khác được chứ. Anh rất muốn khóc, cực kỳ muốn khóc, nhưng trên thực tế, anh một giọt nước mắt cũng không rơi được. Anh mở tất cả đèn lên, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra vị trí camera. Anh tìm thử, chỉ mỗi trong phòng ngủ, đã phát hiện tám cái.
Anh không thu dọn đống đồ đó của Thỏ.
Buổi tối cũng không ăn cơm, cả người ngồi trong phòng khách, không bật đèn, ngồi trong bóng tối suy nghĩ, không phát ra tiếng động nào.
Qua 9 giờ tối, Thỏ mới về.
Hắn mở đèn, nhìn thấy Diệp Tử ngồi yên trên ghế sofa, cau mày: “A Tử, sao không bật đèn lên?”
Diệp Tử không ngẩng đầu, thấp giọng hỏi: “Rốt cục cậu có ý đồ gì?”
Thỏ cười: “Anh sao vậy? Đang nói gì thế? Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì chúng ta cùng ra ngoài ăn ha?”
Diệp Tử lại như không nghe thấy, tiếp tục nói, giọng lạnh lẽo: “Cậu đến cùng là muốn tôi làm sao? Công cụ chơi game của cậu? Vật thí nghiệm trong lồng của cậu? Nhìn thấy bản thân từng bước từng bước hủy diệt tôi như thế, có phải thấy rất thỏa mãn không?”
“A Tử?”
“Chụp trộm coi như không tính, cậu cũng thật là biến thái, ngay cả lúc tôi đi cầu cũng muốn theo dõi, cùng Hải Hà làm tình cũng muốn nhìn, cậu không buông tha tôi, tôi con mẹ nó một chút riêng tư cũng không có. Vả lại, nói tôi biết, rốt cục cậu theo dõi tôi từ lúc nào? Những khẩu súng lúc kia, những con dao găm kia là thế nào? Chém lên miệng Khương Văn, là cậu sao? Súng lục lấy từ chỗ nào? Cậu quay lại cảnh tôi giết Giang Duy, là muốn gì? Hả?”
“A Tử anh…”
Diệp Tử ngẩng đầu, mạch máu trên trán lộ ra, con mắt đỏ lên, quả thật như một con sư tử đang nổi giận, giọng tựa hồ sắp chấn động đến vỡ cửa kính: “Còn giả bộ cái gì? Nói, nói nhanh! Con mẹ nó cậu đến cùng muốn thế nào? Cậu rốt cục muốn gì? Yêu tôi? Cậu lại sắp nói vì yêu tôi? Ha ha ha… Ha ha ha… Ha ha ha ha ha…”
Diệp Tử bỗng nhiên cười không ngừng nghỉ. Tiếng cười rầu rĩ chôn dưới cuống họng, đứt quãng. Anh ngửa đầu cười, nụ cười rất khó coi. Mắt anh căng lên, nước mắt rốt cục vẫn chảy xuống, từng giọt từng giọt chảy xuống áo.
Thỏ sợ đến luống cuống tay chân, bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Diệp Tử, nắm lấy hai tay không ngừng run rẩy của anh, thấp giọng nói: “Xin lỗi… Xin lỗi… Là em sai… Đừng khóc nữa có được hay không? Anh đánh em đi, đánh thế nào cũng được, đừng khóc nữa có được không? Đừng khóc mà… Xin lỗi…”
“Khóc?” Diệp Tử nín bặt, hai mắt trợn lên. Nước mặt vẫn không ngừng chảy trên mặt anh, nhưng anh một chút tự giác cũng không có, cười lạnh, “Ai khóc? Đừng nói nhảm, nói tôi biết, tại sao lại theo dõi mấy cái buồn nôn kia?”
“… Em quá yêu anh, cái gì cũng muốn biết, cho nên…”
“Cho nên đặt máy quay lén tôi? Cho nên mỗi ngày, mỗi giờ mỗi khắc đều chụp trộm tôi?”
“…”
“Cho nên cảnh tôi giết Giang Duy, cũng cẩn thận tỉ mỉ quay lại? Để thưởng thức? Bởi vì yêu tôi, cho nên cắt môi của anh em tôi?”
Thỏ mới vừa gật đầu, Diệp Tử liền tát hắn một cái, má phải Thỏ xuất hiện một vệt máu bầm, cũng trong nháy mắt sưng lên.
Diệp Tử cười nói: “Cậu cho rằng đang lừa tên ngốc sao? Cậu lên kế hoạch mọi thứ, tỷ như, quay lại cảnh tôi giết Giang Duy để làm nhược điểm, dùng để uy hiếp tôi chứ gì? Vậy nói thẳng ra đi, cậu muốn gì? Hoặc, cậu kỳ thực muốn đem cái video này cho cảnh sát? A, hay, cậu chính là gián ngầm của cảnh sát? Thế giới này thật kỳ diệu ha?”
“A Tử!!!”
Thỏ gấp đến độ ôm hai chân anh, mặc cho Diệp Tử đấm đá hắn, hắn cũng không buông ra: “Không phải vậy, anh phải tin em! Em không hề muốn đem cái video ấy giao cho cảnh sát… Em lúc đó quay lại, xác thực muốn dùng để uy hiếp anh, uy hiếp anh đến với em… Nhưng sau này sự tình so với tưởng tượng thuận lợi hơn nhiều, em không còn muốn dùng đến nó nữa! Cho đến khi Khương Văn… Vì hắn dám hôn anh…. Anh làm sao có thể để cho người ta thân mật vậy… Anh là của em, rõ ràng anh là của mình em!!”
“Cậu cái kẻ điên này!”
Diệp Tử lại cho Thỏ một cái tát, máu mũi hắn chảy xuống, men theo cằm nhỏ xuống, nhìn thấy mà kinh hãi.
Hắn quỳ trên mặt đất, như một đứa trẻ mắc lỗi, thương tâm, sợ sệt, lo lắng, mắt hắn đỏ lên, khàn giọng nói: “A Tử, em đem hết thảy video cùng đồ vật anh chán ghét xóa đi hết nhé, cho nên tha thứ cho em, có được không anh?”
Diệp Tử không nói gì.
Thỏ liền cho rằng anh đã đồng ý. Hắn lập tức chạy vào phòng ngủ, đem cái rương đẩy ra ngoài, lấy laptop ra, ngay trước mặt Diệp Tử, xóa bỏ hết video, lấy hết mấy thư mục con dự trữ ra xóa hết, đem ném hết mấy cái camera trong phòng vào thùng rác.
Sau đó hắn đi lên sân thượng, lấy một cái thau nhôm ra nhóm một ngọn lửa, đem những tấm hình xấu hổ bỏ vào, chỉ chốc lát sau khói đen bay mù mịt, tàn tro vương vãi, theo gió bay lên xa, rất xa.
Diệp Tử ngồi trong phòng, nhìn ánh lửa trên ban công, như là ngóng nhìn ngọn lửa đến từ Địa Ngục, trong miệng lẩm bẩm, hai mắt thất thần: “Tại sao lại như vậy… Tôi có lỗi với Khương Văn biết bao… Có lỗi với Nhiếp Hải Hà biết bao… Sai rồi… Đã sớm sai rồi… Quá không hợp lí…”
Thỏ làm xong những chuyện này, cũng đã qua 12 giờ đêm.
Diệp Tử nửa tỉnh nửa mê. Anh nằm nghiêng trên ghế sofa, trên mặt còn vương đầy nước mắt.
Thỏ cẩn thận từng chút một đi tới, quỳ gối trước mặt Diệp Tử, đem đầu đặt lên đầu gối Diệp Tử, áp mặt lên mu bàn tay anh, nhẹ nhàng cọ cọ, âm thanh trầm thấp, không ngừng lặp lại: “Em đem hết mấy thứ đó xóa rồi… Em bảo đảm… Sau này sẽ không có lần thứ hai… Vì vậy, đừng chán ghét em, có được không? Đừng chán ghét em… Van anh tha thứ cho em… Em không thể sống thiếu anh…”
Qua rất lâu sau, tựa như đã trôi qua cả vài thế kỷ.
Diệp Tử rốt cục giật giật, nâng thân thể dậy, vuốt ve gò má sưng đỏ của Thỏ, thấp giọng hỏi: “Đau không?”
Thỏ lập tức ngẩng đầu, máu mũi đã sắp đông lại, má phải sưng vù, nước mắt tèm lem, trông rất chật vật. Câu hỏi này của Diệp Tử như là lời của đấng cứu thế, hắn lắc lắc đầu: “Không đau, không đau chút nào, chỉ cần anh có thể hả giận, đánh em thế nào cũng không sao.”
Diệp Tử nhìn một chút ống quần mình, nhìn vết máu trên vạt áo: “Đều đem đồ của tôi bẩn hết rồi.”
“Em giúp anh giặt! Nhất định sẽ làm nó sạch bong…”
Diệp Tử ngồi trên ghế sofa nhìn người đang quỳ dưới mặt đất, hai mắt chìm đắm trong bóng tối, không nhìn ra được nét mặt.
“A Tử?” Thỏ lo âu hỏi.
Diệp Tử thở dài một tiếng, lấy một tờ khăn giấy, giúp Thỏ lau chùi mũi, vẻ mặt phức tạp: “Ừ, cậu nói xem, tôi đến cùng là nên bắt cậu phải làm gì bây giờ?”
“…”