Tuy so sánh bản thân giống như đá kê chân cho Lương Phi Phàm, nhưng Diệp Lân vẫn cảm thấy rất đáng giá.
“Anh biết bản thân mình muốn gì.” Lương Phi Phàm đứng dậy nhìn về phía Diệp Lân: “Anh rất cảm ơn những năm này em luôn giúp đỡ anh, anh cũng biết rõ, trước đây em đi Anh mấy năm cũng chỉ vì muốn làm trợ thủ đắc lực cho anh, nhưng Diệp Lân, mỗi người đều có việc mà bản thân mình muốn làm, em không cần phải tập trung hết tinh thần vào anh. Anh muốn gì, tự bản thân anh biết rất rõ ràng, em cũng phải nghĩ cho kĩ, thứ em muốn rốt cuộc là gì...”
Em muốn anh!
Thứ em muốn nhất chính là anh! Lương Phi Phàm!
Trong lòng Diệp Lân lớn tiếng gào thét, nhưng dường như cổ họng cô có một cục đá chặn ngang, cô không có dũng khí để nói ra thành lời.
“Anh còn có chuyện quan trọng.” Lương Phi Phàm đưa cổ tay lên, nhìn đồng hồ, rõ ràng là hạ lệnh đuổi khách: “Thời gian không sớm nữa, em còn chuyện gì không?”
Diệp Lân cắn môi, cố gắng kìm chế, cô lên tiếng lần nữa: “Phi Phàm, em không muốn nói vòng vo với anh, hiện giờ em chỉ muốn hỏi anh một câu, có phải nguyên nhân quan trọng nhất chính là vì đứa trẻ trong bụng Bạch Lộ, anh muốn cưới cô ta đúng không?”
Lương Phi Phàm cũng không ngạc nhiên khi cô biết chuyện này, bởi vì quan hệ giữa cô và Lương Tịnh Tiêu không tệ, dựa vào tính cách của Lương Tịnh Tiêu thì hẳn là đã sớm nói chuyện này cho cô rồi.
Nhưng cô biết cũng tốt, anh đỡ lãng phí thời gian giải thích nhiều.
“Đúng vậy.” Anh trả lời ngắn gọn: “Con của anh, anh không thể để nó làm một đứa con rơi được.”
Một câu đã nói ra lập trường của mình.
Trái tim Diệp Lân giống như chìm xuống vực sâu vô tận, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, vừa thất vọng, vừa đau lòng, cô không nhịn được, lên tiếng nói với anh: “Anh chắc canh đứa con trong bụng người phụ nữ kia là của anh sao?”
“Tịnh Tiêu đã nói gì với em?” Lương Phi Phàm có chút không vui, anh nhíu mày lại, giọng điệu thâm trầm: “Anh biết, trước đây trưởng bối hai nhà đều nhận định hôn sự của chúng ta, nhưng Diệp Lân, đó dù sao cũng chỉ là ý nghĩ của trưởng bối, Lương Phi Phàm anh trước giờ không phải người dám làm không dám chịu. Anh thừa nhận anh đã khiến em chịu thua thiệt, anh có lỗi với em, nhưng mấy năm nay anh không hề có ý nghĩ gì khác, đều là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Nhưng quan hệ giữa hai chúng ta chỉ là lời nói miệng của trưởng bối, huống chi, đó cũng là mối liên hôn giữa hai doanh nghiệp. Em và anh đều rất rõ ràng, chúng ta chưa từng công bố tin tức đính hôn gì ra ngoài, hiện giờ mọi chuyện thay đổi, anh càng không thể có gì đó với em, cho nên em không cần lãng phí thời gian trên người anh.” Nhìn sắc mặt Diệp Lân càng lúc càng khó coi, dường như cô đang muốn cắn nát môi mình, Lương Phi Phàm có chút không đành lòng, anh khẽ thở dài một hơi, giọng cũng dịu đi một chút: “Diệp Lân, em rất tốt, nhưng em xứng đáng tìm được một người đàn ông tốt hơn anh. Xin lỗi, có lẽ lời nói của anh sẽ khiến em tổn thương, coi như đây là anh nợ em, về sau em muốn cái gì anh sẽ dùng hết sức mình để bù đắp cho em, miễn là điều đó anh có thể làm được, dù sao giữa chúng ta vẫn còn có tình bạn...”
Tình bạn?
Thật nực cười!
Diệp Lân cô bỏ ra nhiều năm tháng thanh xuân vì Lương Phi Phàm như vậy, chẳng lẽ chỉ đạt được cái gọi là “tình bạn” thôi sao?
Không! Cô không muốn tình bạn, thứ cô muốn chính là tình yêu của anh! Cho dù tình yêu của anh không thể cho cô, thì cô cũng phải trở thành người phụ nữ ở bên cạnh anh!
Lương Phi Phàm cầm áo khoác lên, Diệp Lân nhìn anh một cái, cô vội vã lên tiếng: “Lương Phi Phàm, chúng ta quen nhau từ nhỏ, cho dù giữa hai chúng ta có tình cảm gì đi chăng nữa thì vẫn được coi là thanh mai trúc mã. Anh có thể không tin lời của em, nhưng em vẫn muốn nói, anh không thể cứ tin tưởng Bạch Lộ kia như vậy được! Có một số việc, dù anh tận mắt nhìn thấy cũng chưa chắc là thật, hi vọng anh đừng hối hận!”
Cô vội vã lên tiếng, hốc mắt ửng hồng, có lẽ là do không kiểm soát được cảm xúc của mình, cho nên cô nói xong, lập tức bước ra khỏi văn phòng.
Lương Phi Phàm không hề thay đổi sắc mặt, bình tĩnh mặc áo vào, cầm tập tài liệu trên bàn lên, chạy đến phía thang máy, đuổi kịp Diệp Lân.
Cô đang lau nước mắt, vừa thấy Lương Phi Phàm đuổi theo thì trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy tập tài liệu anh định đưa cho cô thì trong nháy mắt, cả bầu trời như sụp đổ.
“Mang cái này đi!” Giọng Lương Phi Phàm vô cùng bình tĩnh, trước khi anh tiến vào trong thang máy chuyên dụng, anh đã lấy khăn giấy trong túi mình ra đưa cho Diệp Lân.
Diệp Lân một tay cầm tài liệu, một tay cầm gói khăn giấy, cô trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại, đôi mắt cô đỏ lên vì oán hận...
Cuối cùng, thứ anh có thể cho em cũng chỉ là một gói khăn giấy thôi sao?
Lương Phi Phàm, anh bảo em phải làm sao đây?
Bạch Lộ nhìn thời gian trên điện thoại, cô vẫn đang đếm ngược thời gian, lúc này, con số vừa vặn nhảy đến mười ba giờ ba mươi phút, không hề có ý định dừng lại.
Cô vô thức nhìn qua, sau đó tiếp tục cúi đầu, bên trên tập sách dày có để một tờ giấy trắng. Cô tìm một chiếc bút chì, vẽ loạn trên tờ giấy trắng đó.
Trong lúc hỗn loạn, cô đành dùng phương pháp cực đoan nhất để giúp bản thân bình tĩnh lại, đó chính là phác thảo bản thiết kế của mình.
Giờ phút này, trên tờ giấy kia đã hiện ra vài đường nét, đây là lần đầu tiên cô cảm thấy phương pháp này rất khả thi.
Hôm nay là thứ hai, hai ngày nữa cô phải gửi bản vẽ cho Buck, lần này liên quan tới giải thi đấu thiết kế lớn, Buck cũng nói trong điện thoại rằng anh ta đã báo danh cho cô, thời gian cũng không còn nhiều nữa. Hiện giờ cô nên tập trung toàn bộ tinh thần để tham gia giải thi đấu thiết kế kia, dù sao thì cơ hội như vậy cũng rất hiếm gặp.
Cửa xe đột nhiên bị người khác kéo ra, Bạch Lộ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lương Phi Phàm đã đứng ở bên ngoài, xoay người ngồi vào vị trí lái.
“Em vẽ sao?” Bạch Lộ còn chưa kịp thu lại bản vẽ của mình thì Lương Phi Phàm đã nhìn thấy, anh trực tiếp cầm lên nhìn, khóe miệng hơi nhếch lên: “Chỉ trong mười lăm phút mà có thể vẽ được như vậy, người phụ nữ của anh đúng là rất có thiên phú!”
Nếu đổi lại là bình thường, khi nghe anh nói đến “người phụ nữ của anh” thì Bạch Lộ sẽ mất tự nhiên, hai má ửng hồng, tức giận phản bác lại rằng cô không phải người phụ nữ của anh.
Nhưng bây giờ, cô lại vô cùng bình tĩnh.
Lương Phi Phàm là người rất tinh tế, người phụ nữ này có tâm tư gì đều không giấu được anh, bởi vì tâm tư của cô đều hiện rõ ràng lên mặt, anh liếc mắt một cái cũng đã có thể nhìn ra.
Anh đặt bản vẽ xuống, đúng lúc nhìn thấy điện thoại của cô đang bấm giờ, thời gian vừa đúng lúc nhảy sang mười lăm phút.
Khóe miệng Lương Phi Phàm khẽ nhếch lên, đưa tay ra muốn cầm điện thoại, Bạch Lộ lại nhanh hơn một bước, cô nhào cả người tới, giấu điện thoại di động đi, khẽ giải thích: “Em...em chỉ bấm thời gian để vẽ bản thiết kế mà thôi.”
Dừng lại một chút, cô yếu ớt bổ sung: “Thời gian này không phải là mười lăm phút, em cài đặt là hai mươi phút, còn...”
Lương Phi Phàm nhìn người phụ nữ tựa trong ngực mình, một tay cô cầm điện thoại di động, biểu cảm vô cùng miễn cưỡng, khiến lòng anh vô cùng vui mừng. Bạch Lộ ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt của anh như có ý cười, cô lại hận không thể đào một cái động để chui vào.
Mất mặt, mất mặt, quá mất mặt!
Bạch Lộ, rốt cuộc mày đang nói hươu nói vượn cái gì? Càng che giấu càng lộ, đúng là giấu đầu lòi đuôi...
Cô vô thức phát hiện ra mình đã dựa sát vào người anh, cô đang định ngồi thẳng dậy thì Lương Phi Phàm lại đột nhiên đưa tay ôm lấy cô.
Trong xe vốn nhỏ hẹp, hai người giằng co một lúc, thân thể lập tức dính sát vào nhau.
Bạch Lộ giãy dụa, ủ rũ nhìn anh: “Buông tay...”
“Em tức giận gì vậy?” Lương Phi Phàm không giận mà lại mỉm cười, nhíu mày: “Chữ “không vui” cũng viết rõ lên mặt rồi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Rõ ràng như vậy sao?
Bạch Lộ giật mình, cô càng ra sức giãy dụa: “Em đâu có, anh buông tay trước đi, mau thả em ra...”
“Vừa rồi là em tự nhào vào lòng anh mà?” Lương Phi Phàm cười khẽ, dung nhan tuấn tú càng tiến đến gần cô, khí tức mập mờ nóng rực phun trên cổ cô.
Cho dù hai người đã từng làm ra bao nhiêu hành động thân mật, nhưng mỗi lần anh làm như vậy, cô đều không nhịn được mà rung động.
Cô muốn trốn về sau, nhưng Lương Phi Phàm lại nhanh tay đỡ vào gáy cô, khiến cô không cách nào động đậy được. Đôi mắt xinh đẹp của anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, khiến cho trái tim cô đập thình thịch, cô vội vã liếc mắt sang chỗ khác, không dám đối diện với ánh mắt bức người của anh.
Lương Phi Phàm cười phá lên, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, giọng điệu vô cùng mập mờ: “Anh không biết anh chỉ rời đi mười lăm phút mà em lại nhớ anh như vậy. Thật ra em không cần cố gắng kìm nén chính mình, nhớ anh thì cứ nói ra, anh rất tình nguyện nghe những lời thật lòng của em.”
“Em không...”
“Suỵt! Nghe anh nói!” Lương Phi Phàm cắt ngang lời phản bác thiếu sức thuyết phục của Bạch Lộ, anh nhíu mày, ngón tay thon dài vuốt ve lông mày cô, lực đạo nhẹ nhàng, giống như vuốt ve thứ trân quý nhất trên thế giới này, khiến cho người ta rung động.
Anh nói: “Hiện giờ anh sẽ nói một lần thôi, em hãy nghe cho rõ. Vừa rồi anh gặp Diệp Lân, anh biết có lẽ em đã gặp cô ấy ở bãi đỗ xe, trước đó anh không cố ý gạt em, chỉ là anh cảm thấy không cần thiết phải nói nhiều, bởi vì quan hệ giữa anh và cô ấy cũng không giống như lời đồn đại bên ngoài. Đương nhiên, trước kia anh cũng từng định như thế, nhưng nửa đường lại xuất hiện một người như em... Bạch Lộ, em là biến số lớn nhất trong đời anh. Cho nên hiện giờ mọi chuyện đều đã thay đổi rồi, anh cảm thấy anh phải gặp cô ấy, nói chuyện rõ ràng một lần!”
Bạch Lộ không ngờ anh lại chủ động nhắc đến Diệp Lân.
Đúng là cô không vui, cô thừa nhận bản thân mình đố kị.
Đố kị... Ghen ghét...
Thì ra cũng có một ngày như vậy, cô lại vì một người đàn ông mà khiến cho bản thân mất bình tĩnh. Cho dù lúc trước cô biết được chuyện của Lương Tịnh Tiêu và Hướng Long Cẩm thì cô cũng chỉ thấy tức giận mà thôi, chưa bao giờ cô có tâm tình mãnh liệt như vậy...
Có phải cô đã... thật sự yêu người đàn ông này rồi không?
Khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu Bạch Lộ, ánh mắt của cô đúng lúc đối diện với đôi mắt yêu nghiệt xinh đẹp của Lương Phi Phàm.
Trong giây phút bốn mắt nhìn nhau, nhịp tim cô đột nhiên tăng lên, Bạch Lộ chỉ cảm thấy đầu óc của mình vang lên một tiếng nổ, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên. Xem thêm...