Quan Triều từ thành phố A tới thành phố B vào lúc khoảng 10 giờ đêm.
Anh một khắc cũng không ngừng nghỉ, xuống phi cơ liền vội vã chạy tới bệnh viện, khi tới cửa phòng bệnh anh thử thăm dò gõ cửa một cái. Bên trong không có động tĩnh gì, đến khi anh vừa đưa tay lên chuẩn bị gõ cửa lần thứ hai mới nghe được giọng nam trầm thấp quen thuộc.
Chỉ đơn giản hai chữ: “Vào đi!”
Quan Triều đẩy cửa đi vào, phòng VIP bệnh viện có chút xốc xếch, trên sàn nhà rơi không ít đồ, giường cũng xốc xếch. Quan Triều cẩn thận nhìn một chút, trên sàn nhà còn có ít vệt máu, sự giận dữ trong lòng Quan Triều dâng lên tới cổ họng.
“Lương tổng…”
“Chuyện tôi bảo cậu an bài trước khi tới, cậu làm xong hết chưa?”
Trên bàn tay của Lương Phi Phàm còn đang kẹp điếu thuốc vẫn cháy đỏ tươi, đã sắp đốt tới phần da của anh nhưng anh không có chút cảm giác gì. Thân hình cao ngất căng thẳng, anh đứng tại cửa sổ quay lưng vào trong nhưng quan triều rõ ràng cảm giác được, giờ phút này người đàn ông đứng trước mặt giống như đang hấp thu tất cả khí lạnh bên ngoài cửa sổ vào người mình vậy.
Quan Triều lúc này sao dám có nửa điểm hàm hồ, trên đường tới cũng đã bước đầu biết đầu đuôi tình hình, anh vội vàng gật đầu: “Vâng, tôi đã cho người tới thành phố A tìm. Có điều khi Lương tổng thông báo cho tôi, tôi đã lập tức cho người tới Diệp thị, Diệp Tử Kiệt cùng Diệp Lan giống như không có chỗ nào khả nghĩ. Diệp Tử Kiệt vẫn luôn ở Diệp Thị, còn Diệp Lan vẫn luôn bị Diệp Tử Kiệt nhốt ở nhà không đi ra ngoài. Trước mắt xem ra không thấy bên đó có sơ hở gì.”
Hô hấp của Lương Phi Phàm ẩn đi mấy phần, sau đó mới chậm rãi xoay người lại, đôi mắt nhìn như bình tĩnh nhưng bên trong uẩn trứ vô số tia máu, toàn thân thâm trầm khiến lòng người sợ hãi. Quan Triều hít một hơi, nhìn Lương Phi Phàm dụi tắt điếu thuốc, giọng nam trầm thấp trước giờ vào lúc này càng lộ vẻ lạnh lùng, căng thẳng.
“Thành phố C này cũng phái người đi tìm, tôi mặc kệ cậu dùng cách gì, 2 giờ, tôi thật không thể đợi thêm, nhất định phải có tin tức của Bạch Lộ cho tôi.”
“Lương tổng…”
“Đừng nói nhảm nữa, nếu 2 giờ nữa không tìm được người thì lập tức trở về thành phố A, tôi muốn đích thân đi gặp Diệp Tử Kiệt.”
Bạch Lộ mất tích…
4 từ này lướt qua đầu Lương Phi Phàm khiến anh có một cảm giác tội lỗi sâu sắc
Chưa được mấy giờ, anh mới cùng cô hứa sẽ bảo đảm tuyệt đối sẽ không để cô ấy bị tổn thương, vậy mà chỉ vài giờ thôi cô ấy bị người mang đi ngay trước mắt mình.
Anh thật sự cho tới bây giờ cũng chưa từng cảm thấy mình vô dụng như vậy, người phụ nữ anh yêu mất tích mà ngay cả ai ra tay anh cũng không biết. Cho dù ngày nay anh có tiền bạc đếm không hết, danh vọng quyền thế không tính được, cho dù có trong tay vô số nhân viên có thể điều động nhưng anh vẫn cảm thấy mình thật vô dụng.
Người phụ nữ kia anh rất muốn được bảo vệ, ngay trong phạm vi của anh vậy mà cứ lần này tới lần khác xảy ra chuyện…
“Lương tổng, chuyện này thật có thể xác định là Diệp Tử Kiết kia giở trò quỷ sao?”
Quan Triều không quá hiểu căn nguyên chuyện xảy ra, lúc anh tới chỉ biết là Bạch Lộ xảy ra chuyện, bây giờ xem lại quả thật có vấn đề rất lớn.
Lương Phi Phàm cau mày, sau đó gật đầu một cái.
Anh lần này quả thật có thể chắc chắn tất cả mọi chuyện đều là Diệp Tử Kiệt giở trò quỷ, muốn trách cũng chỉ có thể trách anh khinh địch quá mức không cảnh giác.
Diệp Tử Kiệt cố ý dùng mưu kế điệu hổ ly sơn với mình. Đầu tiên là cho người tạt sơn, sau đó khiến cho mình nghĩ rằng tất cả mọi chuyện là do Lương Tĩnh Tiêu làm, chờ khi mình đi tìm Lương Tĩnh Tiêu liền cho người đóng giả thầy thuốc vào phòng bệnh đem Bạch Lộ mang đi…
Lúc anh về tới bệnh viện, hai người vốn canh chừng ở cửa đã hôn mê bất tỉnh, trong phòng chính là như bây giờ, rất xốc xếch, dưới đất còn có vết máu…
Trái tim Lương Phi Phàm thắt lại, dường như anh có thể tưởng tượng ra được khi kẻ kia tiến vào Bạch Lộ nhất định rất kinh hoảng, thậm chí cô còn chống trả cho nên trên sàn có vết máu…
Cô ấy lúc này có ổn không?
Có bị thương không? Người đang ở chỗ nào?
…
Bạch Lộ… Bạch Lộ...