8 giờ tối, Lương Phi Phàm đúng hẹn với Diệp Tử Kiệt ở khách sạn.
Diệp Tử Kiệt ở trong phòng đặc biệt, giám đốc khách sạn đích thân đưa Lương Phi Phàm lên, Quan Triều đi phía sau anh, đến khi tới cửa phòng thì Lương Phi Phàm mới nhận lấy tờ đơn ly dị từ trong tay Quan Triều, anh dùng hai ngón tay kẹp lại, nói với Quan Triều: “Ở cửa đợi tôi, không quá lâu đâu.”
Quan Triều ‘dạ’ một tiếng, Lương Phi Phàm đẩy cửa đi vào.
Diệp Tử Kiệt đang ở cạnh cửa sổ, nghe tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân liền từ từ quay người lại, thấy Lương Phi Phàm đang đặt đơn ly hôn trên bàn, tai nghe được tiếng đàn ông trầm thấp, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi biết mục đích ông muốn gặp tôi cũng rất đơn thuần, chính là hy vọng tôi tha cho ông một cái mạng, điều này không phải là không thể. Giang sơn của Diệp Tử Kiệt ông cũng không phải là điều tôi muốn, ông có thể tiếp tục giữ lại. Cho dù thế nào Diệp Lan với tôi từ nhỏ đã quen nhau, sau khi ông chuẩn bị xong đường cho cô ấy thì đem tài sản đó chăm sóc cho nửa đời về sau cả cô ấy, tôi tin cô ấy vẫn có thể sống rất thoải mái.”
Anh chỉ chỉ đơn ly dị trên bàn, nhàn nhạt nói: “Đây là đơn ly dị, tôi đã ký tên trên đó, sau khi Diệp Lan ký tên ông hay cho người đem đến cho tôi. Đến ngày chính thức ly dị thì hãy đem toàn bộ chứng cứ còn lại của cha tôi giao ra, tôi cũng sẽ đem một ít chứng cứ còn lại về Diệp Lan giao cho ông, lời đồn đại bên ngoài tôi cũng sẽ cho người xử lý xong.”
Ngón tay của Lương Phi Phàm nhẹ nhàng chỉ trên tờ đơn ly hôn, cuối cùng nói: “Thật ra chỉ là một chữ ký, chuyện rất đơn giản. Tôi đã lui một bước, vi vọng các người cũng tự thu xếp ổn thỏa.”
…
Anh nói xong, cũng không chờ Diệp Tử Kiệt nói gì mà xoay người muốn đi.
“Chờ một chút.”
Diệp Tử Kiệt lúc này mới lên tiếng, ông cau mày nhìn bóng người cao ngất, chỉ hỏi một câu: “Phi Phàm, tôi chỉ muốn hỏi một câu, có phải anh nhất định muốn ly dị với Lan nhi?”
Lương Phi Phàm ngay cả trả lời cũng lười, có lúc con người chính là như vậy, luôn cảm giác rằng tất cả những gì mình làm đều có lý, cho dù đó là chuyện thương thiên hại lý cũng cảm thấy không có gì đáng lo, bởi vì không thấy trời chu đất diệt cho nên liền có thể tùy ý làm bậy không chút kiêng kỵ, có tiền có quyền liền tự cho rằng mình là tất cả không coi mạng người ra gì?
Thật đáng buồn cười.
Diệp Tử Kiệt chính là người như vậy, sẽ không cảm thấy có vấn đề gì, sẽ không cảm thấy mình dạy con gái như vậy là có vấn đề, bây giờ lại còn có mặt mũi hỏi mình, có phải hay không nhất định phải làm như vậy.
Lương Phi Phàm đặt tay lên chốt cửa, vừa vặn một cái, sau lưng lại truyền tới âm thanh ẩn nhẫn của Diệp Tử Kiệt: “Được, hôm nay mày bước ra khỏi cửa phòng này ngàn vạn lần đừng nên hối hận quyết định của mình. Lương Phi Phàm, mày đã khiến con gái tao tổn thương, mày nhất định phải nhớ trong lòng!”
***
Lời nói của Diệp Tử Kiệt không quá mức âm ngoan nhưng trong lòng Lương Phi Phàm vẫn có phòng bị. Chẳng qua bây giờ tinh phong huyết vũ trong thành phố A đều là Lương thị cùng Diệp thị đấu tranh cho nên Lương Phi Phàm cho là Diệp Tử Kiệt hẳn không còn tinh lực để động chân động tay vào lúc này, cộng thêm chuyện của Diệp Lan như vậy, ông ta hẳn cũng không dám làm bậy.
Tuy nghĩ như vậy nhưng Lương Phi Phàm vẫn trao đổi với Ôn Chiêu Nhân ở thành phố C, bảo anh ta nhất định phải chiếu cố nhiều hơn tới Bạch Lộ, chỉ sợ là vạn nhất có cái gì…
- --
Chúc mừng năm mới, chúc mọi ngươi 2020 nhiều sức khỏe, thành công và hạnh phúc <3