Trong phòng khách ngồi không ít người. Lương Vô Minh đang cùng Lương Kiếm Nam chơi cờ, bên cạnh là Hướng Long Cẩm đang ngồi nghịch điện thoại không có việc gì làm, Lương Tĩnh Tiêu ngồi bên cạnh luôn liếc mắt nhìn điện thoại trong tay chồng, bên cạnh là bà vú đang chăm sóc cho con trai bọn họ, Lý Đường Lâm thì không có ở trong phòng khách.
Lương Tĩnh tiêu ngồi bên cạnh là người đầu tiên thấy Lương Phi Phàm tiến vào, cô theo bản năng mỉm cười: “Anh…”
Hướng Long Cẩm nghe vậy trong nháy mắt tay liền cứng đờ, anh đối với Lương Phi Phàm từ trong xương lộ ra mấy phần sợ hãi, nghe được tiếng Lương Tĩnh Tiêu liền ngẩng mặt lên, thấy một bóng người đứng ở cửa liền cất điện thoại di động, mặt thoáng qua một chút bối rối.
Hơn một năm trước phải rời khỏi thành phố A là do người của Lương Phi Phàm làm, anh rất rõ ràng.
Anh đối với Lương Phi Phàm ngoài sợ hãi còn mang theo mấy phần hận ý nhưng cũng biết mình không phải là đối thủ. Anh không quá vui vẻ với Lương gia cũng bởi vì nơi này rốt cuộc là họ Lương.
Nhưng anh đã có một đứa con trai, là họ Hướng.
Khi trước ở nước Anh đã gặp được Bạch Lộ, sau đó lại bị Sở Úy Dạ cho người đưa về, lúc đó Lương Tĩnh Tiêu mới vừa sinh em bé, ban đầu anh còn không quá vui mừng ở bên cạnh hai mẹ con họ nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ, anh là cha, lúc này mới ý thức được đây rốt cuộc là con của mình. Lương Tĩnh Tiêu có không phải nhiều hơn nữa thì cô cũng vì mình mà sinh con dưỡng cái, sau khi mình dùng thủ đoạn rời bỏ đi như vậy mà cô còn có thể an tâm sinh đứa trẻ cho mình được.
Anh cũng là người, hổ dữ cũng không ăn thịt con huống chi Hướng Long Cẩm anh cũng không phải là người có lòng dạ độc ác gì.
Dù sao có một số chuyện đã thành ra như vậy, anh cũng cứ như vậy thuận theo một chút, cho tới bây giờ một nhà ba miệng cơ bản coi như tương đối bình thường.
Lương Tĩnh Tiêu dù có tính khí thiên kim tiểu thư nhưng rất ít khi nổi giận với anh.
“Cháu về đó à?”
Lương Vô Minh đã lâu không gặp cháu trai, trong mắt thoáng một tia kích động nhưng giọng vẫn nhàn nhạt: “Sao đột nhiên về mà không báo trước? Đã ăn cơm chưa?”
“Cháu chưa.”
Lương Phi Phàm đi vào phòng khách, Lương Tĩnh Tiêu cùng Hướng Long cẩm đứng dậy, Lương Tĩnh Tiêu đang nghĩ xem đã bao lâu mình chưa thấy người anh này? Trước kia anh là người đàn ông cô sùng bái nhất, khi đó Lương Phi Phàm đối với cô cũng sủng ái có thừa.
“Anh…” Cô lại kêu một tiếng, lấy cùi chỏ thúc nhẹ Hướng Long Cẩm, tỏ ý bảo anh theo cô tới chào anh trai.
Hương Long Cẩm cũng là đàn ông, sợ Lương Phi Phàm là một chuyện nhưng sự tôn nghiêm của đàn ông khiến anh không muốn tùy tiện gọi tiếng ‘Anh’ này. Anh chỉ gật đầu, cong môi cười không có tiếng.
Lương Phi Phàm tất nhiên không để ý tới một câu chào xã giao, xoay người nói với Lương Vô Minh: “Trùng hợp ông cũng ở đây, vậy cũng không phiền toái mọi người nữa. Ông nội, hôm nay cháu trở về là có việc muốn nói với mọi người một chút.”
Lương Kiến Nam buông con cờ trong tay, đứng lên, bởi vì chuyện một năm trước khiến bây giờ ông đã bình hòa không ít, nhìn đứa con trai vì muốn giúp mình mà phải hy sinh những thứ kia, ông đối với Lương Phi Phàm đã không có bất kỳ chút giận dữ nào. Chuyện liên quan tới Bạch Lộ trở về, ông không thể không biết, vào lúc này đại khái cũng biết được con trai muốn nói chuyện gì. [Sant-gacsach]
Ông nói với người giúp việc sau lưng: “Đi lên lầu gọi phu nhân xuống.”
“Không cần.”
Lương Phi Phàm xua tay, ngồi xuống ghế sa lon, ngẩng đầu lên: “Cha, ông nội, về phía mẹ con sẽ đích thân đi nói, có điều lúc này con có mấy lời muốn nói trước với hai người.”
Lương Tĩnh Tiêu lập tức nói: “Vậy… Anh, em với Long Cẩm về trước.”
“Em không phải là người Lương gia sao?” Giọng Lương Phi Phàm nhàn nhạt, cau mày không cho cô sự kháng cự: “Ngồi xuống, chuyện anh nói cũng có quan hệ với hai đứa.”
Lương Tĩnh Tiêu không thể không biết có thể khiến anh trai hưng sư động chúng như vậy trên thế giới này còn có thể là ai? Thật sự trong lòng cô không chút nào muốn biết bất cứ chuyện gì liên quan tới người đàn bà kia, càng không hy vọng cuộc sống mình thật vất vả mới có được lại sẽ vì người đàn bà kia mà xảy ra chuyện. Hướng Long Cẩm đi lâu như vậy, cô mười tháng mang thai khổ cực mới sinh ra đứa con này, thật ra cô cái gì cũng không thiếu, cô cũng không cần chồng mình làm gì, chỉ cần anh ấy yêu mình là đủ rồi.
…
Nhưng Bạch Lộ trở về, cô nhớ tới những chuyện trước kia mình đã làm, trong lòng rốt cuộc cũng thấy khó tả.
Lương Vô Minh bảo người giúp việc cất bàn cờ trước mặt rồi bảo tất cả mọi người ngồi xuống. Lương Phi Phàm vắt chéo chân ngồi ưu nhã, người giúp việc bê trà đi tới, anh tỏ ý bảo đặt ở trên bàn trà nhỏ trước mặt, cũng không dài dòng mà đi thẳng vào vấn đề: “Ông nội, ba, con muốn nói với mọi người chuyện liên quan tới hôn sự của con và Diệp Lan.”