Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 294




Đẩy cửa một cái nhưng cửa đã bị người khóa trái, quả nhiên người cô an bài trong Lương thị nói không có sai, Bạch Lộ đến tìm Lương Phi Phàm, cho nên bọn họ bây giờ là đang ở cùng nhau trong phòng làm việc này phải không?

Diệp Lan nổi cơn ghen lòng bắt đầu vặn vẹo, có một số thứ cô cầu nhưng luôn không có được, vậy mà những thứ đó Bạch Lộ lại có được dễ dàng như trở bàn tay. Cô không muốn thừa nhận mình đang ghen tị, cô bây giờ là hận không được Bạch Lộ chết đi.

Hơn một năm trước cô thật sự nên nhổ cỏ tận gốc, tại sao cô chỉ giết đứa bé trong bụng kia? Lẽ ra cô nên khiến cô ta cùng chết mới phải, nếu không Lương Phi Phàm cũng sẽ không luôn nhớ không quên cô ta như vậy.

Diệp Lan cầm lấy điện thoại, vừa mới chuẩn bị gọi điện cho Lương Phi Phàm thì cửa phòng làm việc bỗng nhiên được mở ra từ bên trong. Cô cả kinh, ngẩng đầu lên, người đàn ông cô luôn ngày nhớ đêm mong, gương mặt tinh xảo khiến cô không lúc nào là không động lòng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt.

Diệp Lan hơi giật mình trong lòng, tỉnh bơ thu điện thoại về, dù trong lòng có ý niệm độc ác thế nào đi nữa thì rốt cuộc cô cũng chỉ là một người đàn bà, ở trước mặt người đàn ông mình yêu thương vẫn luôn duy trì bộ dáng tươi đẹp nhất.

“Phi Phàm, anh ở công ty?”

Lương Phi Phàm cau mày, cũng không tính sẽ làm bộ hòa nhã với Diệp Lan. Lương thị bọn họ cùng Diệp thị mấy ngày qua đều đã ngừng hợp tác trong tất cả các dự án, nói có tổn thất thì dĩ nhiên cũng không chỉ có Lương thị bị tổn thất, nếu đã trở mặt thì bây giờ anh cũng không thèm để mắt tới Diệp Lan dù chỉ một cái liếc mắt.

“Cô không biết tôi ở công ty thì tới đây làm gì?” Lương Phi Phàm khẽ nhếch môi không cảm xúc, giọng khá nhạt nhưng từng từ lại lạnh như băng.

Diệp Lan cứng đờ mặt, cô cắn môi: “Em biết anh ở công ty, em là đến tìm anh. Phi Phàm, em muốn nói chuyện với anh một chút.” Cô không muốn ly dị, thật không muốn ly dị, dù là anh có thật lòng thương cô hay không thì cô cũng không muốn ly dị. Coi như cô nhẫn tâm tự nhủ với mình rằng cô không hạnh phúc cũng phải khiến anh không hạnh phúc thì khi thấy anh cô lại mới giật mình, cô hình như đã mấy tháng chưa từng gặp chồng mình, bỗng nhiên gặp anh lòng cô lại nhu mềm nhũn ra.

“Vừa lúc tôi cũng có vài lời muốn nói với cô.” Lương Phi Phàm nhíu mày, nhớ tới Bạch Lộ vẫn còn đang nghỉ ngơi bên trong, cô ấy thật vất vả mới từ thành phố C cam tâm tình nguyện bay tới tìm mình, lúc này anh tất nhiên sẽ không hy vọng có Diệp Lan ở đây khiến Bạch Lộ có bất kỳ xao động nào. Anh không muốn để Diệp Lan vào phòng làm việc nhưng không ngờ hành động của Diệp Lan còn nhanh hơn, vừa nghe thấy anh nói cũng có lời muốn nói với mình liền lách mình đi vào bên trong phòng làm việc, Lương Phi Phàm nhíu mi thêm chặt một ít.

Diệp Lan trước khi tới đã hiểu rõ phải nói gì làm gì, vào lúc này vừa vào phòng làm việc cô đã thuận tay nắm lấy cổ tay Lương Phi Phàm, thân thể mềm mại từ từ ngả vào thân thể cường tráng của anh.

“Phi Phàm, chúng ta đã lâu không gặp, em rất nhớ anh, em…”

“Nếu có người nói cho cô tôi ở Lương thị, như vậy thì cô nên biết trong này còn có ai. Bây giờ cô hành động như vậy là có mưu đồ gì? Còn muốn tiếp tục phá chúng tôi?”

Lòng Diệp Lan chợt lạnh, anh nói thẳng thừng như vậy là một chút hy vọng cũng không lưu lại cho mình sao? Cô đột nhiên cảm thấy mình thật đáng thương, buồn cười, đã hẹn mọn đến mức độ như vậy mà vẫn bị người đàn ông này hung hãn chà đạp tôn nghiêm của mình.

“Phải, cái gì em cũng biết.”

Nếu anh đã không lưu cho mình chút tình cảm nào, Diệp Lan dứt khoát cũng không cần làm bộ. Bị Lương Phi Phàm tỉnh bơ đẩy tay mình ra, cô nắm lấy cái túi trong tay mình, thoáng lui lại phía sau hai bước, chỉ vào phòng nghỉ trong phòng làm việc của Lương Phi Phàm, gương mặt vốn mang theo mấy phần dịu dàng bỗng nhiên thay đổi, mặt xám lại, lớn tiếng nói. “Ở trong đó có ai, em biết! Bạch Lộ phải không? Em biết cô ta vừa từ nước Anh trở về các người đã có gian tình! Phi Phàm, em đối với anh không tốt sao? Tại sao phải đối xử với em như vậy? Bạch Lộ đó, cô ta có cái gì tốt? Anh nói cho em xem cô ta có cái gì tốt? Cô ta cùng lắm là biết dụ dỗ anh, cô ta có thể lên giường cùng anh, em cũng có thể!”

Điều Lương Phi Phàm lo lắng chính là Diệp Lan không chút kiêng kỵ như vậy sẽ đánh thức Bạch Lộ đang nghỉ ngơi bên trong, mặt anh trầm trầm đưa tay kéo cánh tay của Diệp Lan, định đem cô ta ra khỏi phòng làm việc. Không ngờ Diệp Lan bám thật chặt vào cửa không chịu rời đi.

“Diệp Lan, đừng khóc lóc om sòm, có lời gì ra ngoài hãy nói.” Giọng Lương Phi Phàm nhỏ xuống, ánh mắt đã lộ vẻ sắc bén: “Cô đừng ép tôi ra tay với đàn bà…”

“Lương Phi Phàm!” Diệp Lan hét lên, tay bấu cánh cửa càng chặt hơn không chịu buông ra, giọng cô khàn khàn to tiếng: “Em khóc lóc om sòm? Đúng vậy, em khóc lóc om sòm. Diệp Lan em vì anh cái gì cũng nguyện ý bỏ ra, anh cứ như vậy đối xử với em sao? Anh không có lương tâm! Tại sao anh phải kéo em ra ngoài? Anh sợ em thấy Bạch Lộ sao? Cô ta là con hồ ly tinh, nếu cô ta dám dụ dỗ chồng của tôi thì tại sao cô ta không dám đi ra cùng tôi mặt đối mặt nói chuyện? Chỉ biết dạng chân hướng về anh để lấy lòng anh, người đàn ông đã có vợ, cô ta chỉ làm con rùa đen rúc đầu sao? Tiện nhân, a…”

Lương Phi Phàm đột nhiên đưa tay bóp lấy cổ cô.