“Lương tổng, buổi chiều còn có cuộc họp Hội đồng quản trị, lúc này tình hình Lương thị không được tốt lắm, các cổ đông đều đứng ngồi không yên, những người trước phản đối lần này lại bắt đầu rục rịch.”
“Tôi biết.” Lương Phi Phàm đưa tay bóp đầu mình, ngón tay lộ rõ xương khớp từ từ day huyệt Thái Dương, giọng anh trầm thấp khàn khàn vì bệnh những vẫn hấp dẫn như cũ: “Những thứ này đều trong dự liệu của tôi, điều tôi mong muốn cũng nhanh đến bên cạnh tôi, tất cả những thứ khác đều có thể giải quyết.”
Quan Triều biết ‘điều mong muốn’ trong miệng Lương Phi Phàm là điều gì, cuộc điện thoại vừa rồi anh cũng nghe đại khái, có điều lúc này thần thái Lương Phi Phàm rất tiều tụy, anh vẫn không nhịn được nói: “Lương tổng, ngài cứ như vậy cũng không phải biện pháp. Tôi đã tìm bác sĩ, sau cuộc họp ngài hãy để cho bác sĩ khám một chút đi.”
Lương Phi Phàm xua tay: “Không cần, tôi không sao.” Anh đứng dậy, lại ho khan mấy tiếng, bưng ly cà phê bên cạnh uống một ngụm, tay chỉ vào tập tài liệu: “Chuẩn bị tài liệu một chút rồi cùng tôi vào họp.”
Quan Triều không còn cách nào khác, biết tính cách của Lương Phi Phàm, chuyện anh không muốn làm thì người khác có ép cũng không được, ít nhất là Quan Triều ép chắc chắn không được, bất quá… có lẽ Bạch tiểu thư tới sẽ có biện pháp.
Lương tổng cứ tiếp tục như vậy nữa chắc chắn sẽ không ổn, có lẽ ngài ấy cho rằng mình như người sắt, ban ngày vẫn luôn ở lại Lương thị làm, buổi tối cũng không đi về nghỉ ngơi. Mặc dù trong phòng làm việc cũng có phòng nghỉ nhỏ nhưng ngài ấy trước sau đều là người có yêu cầu rất cao, bây giờ lại chỉ tùy tiện ăn uống, mỗi ngày uống mấy ly cà phê đen, dạ dày nhất định là không chịu nổi.
Bây giờ bị cảm, chỉ uống mấy viên thuốc có lẽ cũng không chữa lành được bệnh.
***
Thành phố C.
Bạch Lộ đưa tay thu dọn lại bản thiết kế đã sửa xong, nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã sắp đến giờ ăn trưa. Hôm nay cô muốn làm xong sớm công việc, sau đó đặt vé lúc chạng vạng bay đến thành phố A.
Dự án hợp tác với Lương thị cơ bản đã sửa xong hết rồi. Bản thiết kế cô cùng Hàn Chấn Đông phụ trách lúc đầu mặc dù không quá thuận lợi nhưng sau khi kết hợp ý kiến của hai người lại rất tốt. Bạch Lộ cho rằng bản thiết kế lúc này hẳn đã ở trong tay Ôn Chiêu Nhân, không ngờ được sau khi cô vừa ra khỏi phòng làm việc lại gặp Hàn Chấn Đông.
Hai người cùng sửng sốt một chút. Bạch Lộ chuẩn bị sang phòng Ôn Chiêu Nhân, phòng ngay bên cạnh phòng làm việc của cô, nhưng thư ký nói Ôn Chiêu Nhân hai ngày tới đều không có mặt ở công ty.
Hàn Chấn Đông cầm bản thiết kế tới, thấy Bạch Lộ liền cười một tiếng: “Bạch tổng, xin lỗi, bản thiết kế chậm mấy ngày.”
Mấy hôm nay trong lòng Bạch Lộ luôn suy nghĩ về chuyện của Lương Phi Phàm, vẫn cho rằng bản thiết kế đã sớm hoàn thành, không ngờ công việc hậu kỳ tất cả đều do một mình Hàn Chấn Đông làm. Trong lòng cô có chút áy náy, mời anh vào phòng làm việc của mình, sau khi xem qua bản thiết kế mới nghiêm túc nói: “Cảm ơn anh, tôi vẫn luôn cho rằng bản thiết kế đã xong, mấy ngày nay đều do anh chỉnh lại sao? Thật xin lỗi, dự án này đến khi đưa ra thị trường tôi sẽ viết tên anh ở phía trước.” Dự án lớn như vậy một khi đưa ra thị trường cũng sẽ gây được tiếng vang nhất định, cho nên tên kiến trúc sư viết ở trước hay sau vẫn có sự khác nhau đủ lớn.
Huống chi ở trong làng thiết kế, một tác phẩm gây tiếng vang sẽ khiến thanh danh của kiến trúc sư lan xa vô cùng, đó cũng là chuyện ai cũng muốn. Nhưng không ngờ Hàn Chấn Đông lại lắc đầu: “Không cần khách khí như vậy. Có lẽ người khác không biết nhưng tôi rất rõ ràng, mặc dù bản thiết kế này là tôi vẽ lại theo sự thống nhất của hai chúng ta nhưng tinh túy trong đó đều là ý của Bạch tổng.” Anh cười có chút áy náy: “Thật ra tôi phải cảm ơn cô mới đúng, nếu không phải là cô thì có lẽ tôi không có cơ hội học hỏi được nhiều điều như vậy. Trước kia nghe nói nơi như SG thì người như tôi không có cơ hội vào được, bây giờ sau khi gặp cô rồi tôi mới lần đầu tiên cảm thấy ngưỡng cửa cao như vậy, câu nói đó không phải không có đạo lý.”