Cô không thích Diệp Lan. Hôm đó cô ta đột nhiên vào khách sạn liền giơ tay cho mình một cái tát, thậm chí khi mắng cô là tiện nhân thì cô thật sự thống hận sự tồn tại của cô ta. Cô không phải là thánh nhân gì, với tất cả những bất hòa đã cố khiến cô không cách nào đi thương hại một người phụ nữ như vậy.
Cô ta đã từng tính kế hãm hại mình, còn có đứa bé không kịp ra đời…
Mặc dù cô ta quen Lương Phi Phàm sớm hơn cô, khi đó người ngoại cũng nghĩ cô ta sẽ là Lương Phu Nhân, nhưng nếu người đàn ông kia thật sự có tâm tư gì với cô ta thì cô cũng sẽ không trở thành Lương Phu Nhân.
Cô vắt hết óc đạt được mục tiêu của mình, thậm chí không từ thủ đoạn nào, Bạch Lộ thừa nhận chính là vì thống hận Diệp Lan.
Nhưng thống hận thì thống hận, cô ta nghiện thuốc do chính cô ta dính vào thì cô sẽ thấy đó là quả báo, nhưng nếu quả thật có liên quan tới Lương Phi Phàm…
Cô đặt tờ báo xuống bàn, Bạch Lộ đưa tay lên xoa má, trong lòng bất chợt lại càng hỗn loạn, cô cũng không biết bởi vì cái gì.
…
“Bạch Lộ, tới ăn cơm.”
Tần Trân Hi đem bát thức ăn cuối cùng đặt lên bàn, gọi cô một tiếng. Bạch Lộ ngẩng đầu lên, đi về phía bàn ăn, Tần Trân Hi đã xới cơm giúp cô, hai mẹ con ngồi xuống, tâm tư Bạch Lộ có chút mông lung.
“Thế nào? Đọc báo chưa?”
Tần Trân Hi xới thêm bát cơm, thờ ơ hỏi: ‘Người đàn ba kia là Diệp Lan nhỉ?”
Bạch Lộ cũng không có định giấu giếm Tần Trân Hi, dù sao có quá nhiều chuyện mẹ cô cũng đã biết, huống chi hiện giờ bên cạnh cô ngoại trừ mẹ mình cũng không tìm được ai có thể nói chuyện, một mực giấu trong lòng nhất định sẽ càng khó chịu hơn, cho nên hãy dứt khoát nói ra.
“Dạ, hẳn là Diệp Lan.”
Cô dừng một chút, đũa trong chén cơm tùy tiện gắp ít cơm lên, nhẹ giọng nói: “Hôm trước cô ta tới thành phố C tìm con, khi đó con thấy khí sắc cô ta không bình thường, bây giờ suy nghĩ một chút có lẽ cũng là bởi vì bị nghiện.”
“Vậy sao còn còn không yên lòng?”
Tần Trân Hi gắp một miếng thịt đặt vào bát con gái, dùng đũa gõ nhẹ vào bát cơm của cô: “Ăn cơm đi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy. Nói thật, mẹ không trông mong con gái mẹ là một người quá hiền lành, hiền lành sẽ bị bắt nạt. Bạch Lộ, người của Diệp gia cũng không phải không nợ chúng ta cái gì, có một số thứ rất quan trọng bởi vị bọn họ mà mất đi. Mẹ từ bây giờ không có tâm tình cười trên sự đau khổ của người khác, có điều nếu quả thật Diệp Lan bị nghiện thì con cũng không cần phải không vui, con đường này là cô ta chọn cho mình.”
Bạch Lộ có chút thất thần…
Đúng vậy, con đường này là cô ta chọn, nhưng nếu không phải là do cô ta chọn thì sao…?
Nếu như là có người tính toán đẩy cô ta vào đường cùng thì sao?
…
Bạch Lộ cảm thấy mình thật bao đồng, cho dù thật sự là Lương Phi Phàm ở sau lưng điều khiển hết thảy thì đó cũng là thứ Diệp Lan đáng phải nhận, sao cô lại phải cảm thấy không thoải mái?
Có thể là trong mỗi người thật sự có một thiên sứ trong sáng, Diệp Lan quả thật đáng ghét nhưng đáng ghét thì sao, suy cho cùng cô ta yêu một người không có sai, khi yêu đổi thành một loại cố chấp mới là đáng sợ, nhưng là…
Cho dù thế nào cũng tốt, lui mười ngàn bước mà nói điều tốt.
Diệp Lan đáng ghét ở chỗ cô ta coi mạng người khác chẳng khác nào con kiến hôi, có thể không từ thủ đoạn nào đi hãm hại người khác, cho dù khiến cho người khác mất mạng cô ta cũng không cảm thấy có gì sai. Và cả… Diệp Tử Kiệt cũng vậy.
Nhưng hôm nay cô ta nghiện thuốc phiện, nếu như chuyện này thật sự do Lương Phi Phàm tính toàn, như vậy thì anh ấy cùng người Diệp gia có khác gì nhau sao?
Cô không hy vọng anh ấy là người như vậy, một chút cũng không hy vọng…
…
Bạch Lộ buông đũa, đứng dậy: “Con không ăn được, mẹ, con vào nghỉ ngơi một chút.”
Tần Trân Hi nhíu mày một cái, cũng để bát đũa xuống, nắm lấy tay con gái: “Bạch Lộ, có chuyện gì có thể nói với mẹ, sắc mặt con không tốt lắm.”
“Con không sao.”
Tần Trân Hi thấy cô không muốn nói liền không miễn cưỡng, bà vào bếp hâm nóng một ly sữa bò cho cô, sau khi bảo cô uống rồi bà mới đi nghỉ ngơi.
Buổi tối không ăn gì, đến nửa đêm Bạch Lộ liền tỉnh vì đói. Cô không muốn quấy rầy mẹ nghỉ ngơi liền tự mình đi vào phòng bếp lấy chút đồ ăn, đại khái ngủ chưa quá lâu cho nên sau khi tỉnh lại tinh thần lại tỉnh táo không buồn ngủ nữa