Diệp Tử Kiệt cau mày, trên mặt đầy vẻ đau lòng, ông ngồi xổm xuống đưa tay nắm tay Diệp Lan thật chặt, nhìn những vết kim tiêm trên cánh tay cô xù xì đáng sợ, giọng ông có chút nghẹn ngào tràn ngập sự đau đớn: “Con gái bảo bối, ráng nhịn chút nữa, nhất định phải nhịn một chút, ba là vì sức khỏe của con… Con còn trẻ như vậy, còn có thanh xuân tươi đẹp phía trước… Bảo bối… ngàn vạn lần không nên buông xuôi, giang sơn của ba cũng là để dành cho con, ba hy vọng cả đời con thật tốt. Bảo bối… con yên tâm, ba nhất định sẽ giúp con, giúp con vượt qua cửa ải khó khăn này!”
Diệp Tử Kiệt siết chặt cổ tay Diệp Lan, chỗ sâu trong mắt thoáng qua một tia hung ác.
Phải, gần một năm nay con gái bảo bối của ông gặp nhiều thống khổ như vậy ông sẽ không cứ như vậy bỏ qua.
…
Lương Phi Phàm, bây giờ lại vây quanh Bạch Lộ phải không?
Hơn một năm trước ông đúng là không nên mềm lòng, cái này gọi là thả hổ về rừng… quả thật hối hận vô cùng!
Nếu như ông không mềm lòng sẽ không khiến con gái có tình cảnh như này, nhất định ông sẽ diệt sạch hoàn toàn hậu họa này.
***
Hôm sau.
Bạch Lộ tỉnh lại đúng lúc 7 giờ 30 sáng. Cô thức dậy bởi vì dạ dày đột nhiên đau, tinh thần cô không tốt lắm nhưng Tần Trân Hi đã chuẩn bị xong bữa sáng, đến khi cô rửa mặt xong Tần Trân Hi đã mang bữa sáng lên.
“Mẹ chuẩn bị riêng cho con, ăn xong hãy đi làm, sau này mỗi ngày đều phải ăn sáng.”
Bạch Lộ ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của cháo mẹ nấu liền có cảm thấy đói cồn cào, cô ngồi xuống ăn một mạch hết tô cháo lớn.
Khoảng 8 giờ cô mới mở cửa, bởi vì mới về thành phố C nên cô chưa có xe riêng, bây giờ mỗi ngày đi làm cô đều ngồi taxi.
Chỗ cô ở ngay gần khu buôn bán sầm uất, nơi này xe taxi rất nhiều, Bạch Lộ dễ dàng đón một chiếc taxi, lên xe, nói tên công ty LATI, xe rất nhanh lên đường.
Không tới 2 phút sau điện thoại của cô bất chợt vang lên, Bạch Lộ lấy từ trong túi xách ra, nhìn thoáng qua mặt điện thoại, mắt cô hơi nhíu lại, cũng không nghe điện thoại mà ấn từ chối cuộc gọi.
Nhưng cô vừa từ chối nghe thì điện thoại lại lấp tức vang lên, vẫn là dãy số kia.
Bạch Lộ ít một hơi sâu, thật ra số điện thoại của Lương Phi Phàm cô đã sớm xóa khỏi danh bạ nhưng vừa nhìn mấy con số kia cô vẫn cảm thấy mình thật đáng buồn… mọi thứ của anh vẫn ghim sâu vào trong lòng cô, kể cả số điện thoại cũng vậy.
Cô không muốn nghe, lại ấn từ chối cuộc gọi.
Khoảng mấy phút sau điện thoại cô kêu ting một tiếng, có tin nhắn gửi đến.
Bạch Lộ nhìn lướt qua, lần này là một số xa lạ, bởi vì trong thông báo ở màn hình có kèm theo nội dung cho nên cô nhìn lướt qua đã thấy đại khái nội dung:
“Bạch tổng, đã nói thì chắc chắn sẽ làm chứ?”
…
Bạch Lộ cau mày, có chút không hiểu ý của tin nhắn này.
Cô bấm vào đọc tin nhắn nhưng phía sau không có thêm nội dung gì khác, chỉ là mấy chữ đơn giản kia, số gửi đến cũng không phải của Lương Phi Phàm.
Đây là ai?
Bạch Lộ suy nghĩ một lát rồi nhắn tin trả lời: “Ai đấy?”
Bên kia rất nhanh trả lời lại: “Trước tiên cô hãy trả lời tôi, lời cô đã nói sẽ không rút lại?”
Đầu Bạch Lộ xuất hiện một dấu hỏi thật to, đây là chuyện gì? Nhưng cô suy nghĩ một chút, người này gọi cô là Bạch tổng thì có lẽ là biết cô, lúc này cô không còn nghĩ tới Lương Phi Phàm mà chỉ thấy tò mò, cho nên rất tự nhiên trả lời lại:
“Dĩ nhiên tôi nói sẽ giữ lời, có điều anh rốt cuộc là ai? Không nói thì cũng đừng gửi tin nhắn tới nữa.”
…
Đợi khoảng chừng 5 phút, bên kia quả thực không gửi tin nhắn tới nữa.
Bạch Lộ mím môi, cảm thấy mình có thể bị người khác đùa bỡn, không biết là ai rảnh việc, có điều sao đối phương lại có số của cô? Hơn nữa ở thành phố C này dường như cô không quen ai cả, cô mới vừa tới, người trong công ty cũng không có khả năng vô duyên vô cớ gửi tin nhắn cho cô như vậy.
Còn có… cái gì mà nói chắc chắn, cô đã nói gì?
“Tiểu thư, đến rồi.”
Tài xế phía trước dừng xe, Bạch Lộ khôi phục khỏi trầm tư, nhìn ra bên ngoài cửa xe, quả thực đã đến LATI. Cô lấy tiền từ trong ví đưa cho tài xế nhưng tài xế lại xua tay một cái: “Tiểu thư, xe này hôm nay đặ biệt để đưa tiểu thư cho nên không cần tiền xe.”
“...”
Bạch Lộ hết sức bất ngờ, đây không phải là xe taxi sao? Còn đặc biệt đưa cô?”
“Bác tài, bác nói đặc biệt đưa tôi? Bác chắc chắn không nhầm chứ? Bác… biết tôi sao?”
“À, đây không phải là tiểu thư sao?”
Bác tài xế lấy từ trong hộp dự trữ của xe một tấm hình đưa cho Bạch Lộ, người trong đó thật sự là cô. Bạch Lộ có chút ngoài ý muốn: “Bác, bác rốt cuộc là ai?”
Tài xế thấy vẻ mặt đầy hoảng sợ của Bạch Lộ, có lẽ nghĩ mình là người xấu cho nên vội vàng xua tay: “Tiểu thư, cô đừng hiểu lầm. Chuyện này tôi cũng không biết, chỉ biết toàn bộ xe taxi trong công ty ở thành phố C hôm nay đều được một người bao, chỉ cần cô lên xe thì đưa cô đến nơi này là được.”
Bạch Lộ xuống xe, vẫn có chút buồn bực, không biết đây là tình huống gì. Toàn bộ taxi trong thành phố C đều được người bao? Chỉ vì để đưa cô?
…
Câu cuối cùng của người tài xế kia nói với cô chính là: “Tiểu thư, nếu cô không tin có thể gọi điện tới công ty tôi hỏi một chút, tôi không cần phải nói dối cô.”
Không cần thiết, nếu người tài xế kia là người xấu sẽ không đưa cô đến cửa LATI như vậy.
Siết chặt túi xách trong tay, Bạch Lộ nhíu mi đứng ở cửa công ty suy nghĩ, luôn cảm thấy chuyện này có điểm quái dị. Trong đầu cô thoáng như nghĩ tới điều gì, trước trước sau sau phảng phất như có kết nối nhưng nhất thời cô lại không nhớ nổi rốt cuộc là cái gì.
Cô lắc đầu, quyết định đi lên phòng làm việc trước.