Edit: Trần My
Beta: Huyền Phương
“Chính vì đã từng có tất cả mọi thứ nên khi mất đi mới khiến người ta đau đớn khó chịu như vậy…”
Bạch Lộ vô thức siết chặt nắm tay, các khớp xương căng cứng, tiếng nói cô thấp thấp lại có chút khàn khàn.
Lâm Hựu Gia đang hát một bài ca mang tên “Chua xót”
Chúng ta đã từng yêu nhau, nghĩ đến thật chua xót.
Chúng ta đã từng có nhau, nhưng bây giờ tất cả thật buồn.
Trên thế giới này, điều tàn nhẫn nhất không phải là không gặp được ai đó để yêu mà chính là đã gặp nhau nhưng rồi bỏ lỡ…
Lương Phi Phàm hô hấp như cứng lại. Bàn tay đặt ở vô lăng cũng vì lời nói của Bạch Lộ mà khẽ động. Ánh mắt thâm thúy của anh bây giờ muôn phần nặng nề. Anh nhìn người con gái bên cạnh, hận không thể đem cô nuốt trọn vào cơ thể…dĩ nhiên nếu điều đó khiến mọi thứ tốt hơn bây giờ thì có thể anh sẽ làm thật,…
Nhớ đến thời điểm khi ở nước Anh, dáng vẻ đau đớn của Bạch Lộ ngồi xổm ở đường lớn không người mà gào khóc khiến cho trái tim anh run rẩy đau đớn.
Chính là đã từng có tất cả mọi thứ, thời điểm khi mất đi mới khiến người ta đau đớn khó chịu.
Cô khổ sở, anh biết. Cho nên chính anh cũng đau đớn không kém nhưng anh cũng không biết phải làm thế nào để vẹn toàn.
“…Anh biết, em đã nói với anh không muốn gặp lại anh. Xem như lần này sẽ là lần cuối anh chủ động xuất hiện trước mặt em. Hãy nói chuyện với anh một lúc, nếu em không muốn nói cũng xin lắng nghe anh, Bạch Lộ, hãy tiếp tục theo đuổi ở SGA.”
“Em yên tâm, anh hứa với em sẽ không làm phiền đến em, anh sẽ làm được. Sau khi xuống xe, chỉ cần em không cần anh, anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, cho nên không cần trốn tránh anh.”
Bạch Lộ gật đầu: “Anh yên tâm, tôi hứa với anh không rời khỏi SGA, tôi sẽ giữ lời hứa. Tôi đã suy nghĩ sẽ rời khỏi nước Anh nhưng bây giờ tôi đã tự mình cân đo cẩn thận. Tương lai của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tôi sẽ không từ bỏ việc học cho đến khi tốt nghiệp.”
Lương Phi Phàm nghe cô nói như vậy, trong lòng nhẹ nhõm như buông bỏ được một tảng đá.
Những ngày qua, cô làm gì anh đều biết. Cô muốn tìm một gia sư riêng, rời khỏi trường. Anh luôn hy vọng cô trở nên thật giỏi giang, luôn thực hiện những điều tốt đẹp cho cô. Cô đã từng nói với anh, thiết kế kiến trúc chính là ước mơ của cô. Mà ước mơ đó, anh muốn giúp cô hoàn thành nó.
Đó là một điều rất hạnh phúc cho một người được sống trong giấc mơ của chính mình.
Anh ấy biết rằng những điều có thể làm cho cô trong tương lai đã trở nên "hạn chế", vì vậy anh muốn chuẩn bị tốt mọi thứ cho cô.
"... Cơ thể của mẹ em gần như đã phục hồi nhưng chỉ vừa mới xong phẫu thuật. Bác sĩ Smith đã giải thích về nó, sau vài năm phẫu thuật, có thể có một số di chứng, vì vậy tốt nhất là để bà ở lại Thành phố A, anh đã chuẩn bị một ngôi nhà cho bà ở một vị trí thuận tiện gần trung tâm ….
“Tôi không cần.” Bạch Lộ cau mày, cắt ngang lời anh.
Lông mày của Lương Phi Phàm nhíu chặt hơn cô, cuối cùng đưa bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt trong lòng mình. Bạch Lộ vùng vẫy trong tiềm thức, cổ họng Lương Phi Phàm đau đớn, đôi mắt trở nên đen láy nổi lên vài tia máu, giọng nói trầm thấp: “Vì cái gì mà em không cần? Đây là những gì em xứng đáng, Bạch Lộ, ít nhất cho đến bây giờ em vẫn là vợ Lương Phi Phàm anh. Mọi thứ anh làm cho em là xứng đáng. Một ngôi nhà không là gì cả, tất cả anh đền bù cho em, em hãy chấp nhận nó, anh sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút.…”
“Tôi không nghĩ sẽ tiếp nhận nó.”
Bạch Lộ đột nhiên ngước lên, ánh mắt nhìn vào đôi mắt đang thiêu đốt của Lương Phi Phàm, cô chớp mắt, nói: “Tại sao tôi phải chấp nhận? Tôi là vợ của anh, nhưng chúng ta sẽ ly hôn. Vì vậy cho nên anh phải cho tôi một căn nhà? Lương Phi Phàm, tôi biết anh rất hào phòng có nhiều tiền. Một căn nhà hay mười căn nhà đối với anh không là gì cả. …Nhưng đối với tôi, chính là không cần thiết. Nếu đã ly hôn với anh, một xu tôi cũng không lấy. Tôi không muốn có bất cứ điều gì liên quan đến anh. Và anh không phải chịu bất kì gánh nặng nào cả. Cuộc hôn nhân chính là tự tôi muốn kết thúc. Tôi biết anh gặp khó khăn, tôi cũng không có phương pháp nào giúp anh giải quyết. Tôi hiểu anh bất lực, vì vậy tôn chọn quay đầu và rời đi. Giữa chúng ta…Nếu muốn nói lời công bằng, chưa nói đến việc ai phản bội ai. Đã đến được với nhau, thì không muốn từ bỏ. Một số việc đối với anh, có thể là gia đình, có thể là quyền lực nhưng đối với tôi, trái tim là rõ ràng nhất.”
“Vì vậy đừng dùng căn nhà để bù đắp cho tôi. Điều này sẽ khiến tôi nghĩ rằng tôi từng chỉ là một người phụ nữ, người phụ nữ đơn giản nhất và cũng chỉ là người qua đường.”
Mặc dù điều này đã trở thành hiện thực.
“Vậy em nghĩ anh thế nào? Anh không biết điều gì khác có thể thực hiện được cho em…”
"Anh không cần phải làm bất cứ điều gì cho tôi."
Bạch Lộ đẩy tay anh ra và lấy ra thỏa thuận ly hôn từ túi của cô, đã ký tên cô – Bạch Lộ.
Cô nhớ rằng khi cô yêu cầu luật sư soạn thảo thỏa thuận ly hôn này, cô không có bất kỳ nội dung đặc biệt nào. Cô thấy nó rất nghiêm túc. Cuối cùng khi cô ký nó, cô nhớ khi cô kết hôn lần đầu tiên. Anh tự đưa mình đến Cục Nội vụ để đăng ký.
Lúc đó, đó cũng là một từ có ba ký tự. Khi cô ký nó, đó cũng là một giọt nước mắt nhưng lúc đó nó hạnh phúc thế nào?
Từng nét bút giống như là học sinh tiểu học mới tập viết. Sợ là viết sai, sợ là khó coi. Cứ như vậy viết một cách nghiêm túc.
Mà hiện giờ, cũng cùng một nét bút, đã từng có bao nhiêu hạnh phúc rồi bây giờ biến thành những thống khổ nhất. Không phải là sợ sai, không phải là sợ khó coi nữa, mà chính là không thể không viết.
Cho nên, đã từng hạnh phúc như vậy, vì…
Cái gì còn muốn nhắc tới?
Nâng người lên, trái tim như bị người ta siết chặt., đau đến mức hít thở không thông. Ai sẽ cho cô một không khí trong lành?
"Hãy ký vào đây, sau đó để tôi đi, làm những gì anh hứa với tôi hôm nay, miễn là tôi không tìm anh, anh cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi."
Mỗi lời cô ấy nói đều chậm, thâm trầm mang theo run rẩy mà cô không thể kiểm soát được: "Đây là điều tốt nhất anh có thể làm cho tôi, và tôi muốn anh làm điều đó cho tôi. Phi phàm..."
Khi cô gọi hai từ này, mũi Bạch Lộ chua chát. Thực sự không có cách nào để kiểm soát nó. Nước mắt chảy ra quá nhanh. Khi cô phản ứng, nước mắt đã tuôn rơi trên má cô. Cô có chút chật vật duỗi tay muốn lau nó đi, cơ thể đột nhiên bị khóa chặt, cô chỉ “Ưm” lên một tiếng, âm thanh chỉ vừa đến cổ họng thì đôi môi đã bị lấp kín.
"..."
Lương Phi Phàm một tay đặt sau cổ cô, một tay ghì chặt ở eo, đem cả cơ thể cô ấn vào lòng, hung hãn hôn lên môi cô.
Hương vị trên môi cô quen thuộc với anh, sự tham luyến mang lại cho anh cảm giác thật mạnh mẽ, anh biết rằng cô sẽ không vui khi anh chạm vào cô như thế này nhưng anh không có cách nào kiểm soát, anh muốn hôn cô, tham lam mà thu lấy hết hương vị trên người cô.
Người đàn ông hôn nụ quá mạnh mẽ và hống hách. Bạch Lộ chỉ cảm thấy toàn bộ người bị ép chặt trên ghế. Cơ thể người đàn ông cao lớn liên tục ép lên. Rõ ràng là trong một phạm vi nhỏ hẹp như vậy nhưng anh lại có thể điều khiển nó một cách tự do. Bàn tay vốn trên eo cô từ từ duỗi ra, chậm rãi tiến lên trên. Ngựa quen đường cũ, một bên tay ôm bờ ngực mềm mại của cô mà xoa nắn.
“…Ưm”
Bạch Lộ rên rỉ một tiếng, hô hấp khó khăn, cô cảm thấy không khí trong phổi gần như bị hút cạn. Lương Phi Phàm vẫn là không đủ, thế nào cũng không đủ. Anh muốn cô, đem tất cả của cô dung nhập vào anh. Như thế này làm sao có thể đủ?
Nếu thời gian có thể dừng lại đây 1 giây, cũng chưa chắc không phải là một chuyện tốt.
Bởi vì lúc này đây nếu anh buông cô ra, có lẽ về sau sẽ không còn cơ hội nữa.
Cái ý niệm tuyệt vọng này nảy sinh trong đầu anh, khiến anh càng làm mà càng không thể dừng tay. Thừa dịp Bạch Lộ hé môi hô hấp, anh linh hoạt đầu lưỡi xâm nhập, càn quét bên trong, khiến cô không thể chịu nổi mà run rẩy.
Anh là người đàn ông đầu tiên của cô, là chồng của cô. Đem cho cô tình yêu, đem cho cô kích thích, vô số cao trào. Trương Ái Linh từng nói qua, ‘Để xuyên qua tâm hồn nữ nhân chính là đi qua con đường âm đ*o’
Câu này xét cho cùng cũng không phải không đúng. Dù là trái tim hay lời nói, phản ứng của cơ thể luôn thành thật hơn.
Cô biết trong lòng vốn là không thể cùng anh mà dây dưa nhưng chính cơ thể cô khi anh chạm vào lại qua mẫn cảm.
Lương Phi Phàm nặng nề hôn cô, hút tất cả chất lỏng của cô vào miệng. Đầu lưỡi của anh dùng sức muốn nuốt trọn chiếc lưỡi mềm mại của cô. Thân thể cô đang bị một trận kích thích hành hạ, đôi tay vô lực muốn bắt lấy cái gì cũng không được. Đầu ngón tay cứ vậy mà run rẩy.
“…Bạch Lộ, Bạch Lộ,…”
Người đàn ông giọng nói trầm thấp, bộc lộ hết tình yêu và ham muốn, bám lấy môi cô, gọi tên cô từ trong sâu thẳm trái tim cô, cảm giác này giống như một hạt mầm nhỏ, tùy ý mà ở thân thể cô đào bới, tìm thấy rồi liền cẩn thận gói lại. Vì nếu không cẩn thận mang nó cất đi, liền như máu thịt, không có biện pháp cắt ra. Như trái tim, chẳng thể đánh mất.
Lần tổn thương này thật sự rất đau, phi thường đau lòng.
Thân thể chậm rãi thả lỏng, Lương Phi Phàm tay đặt nơi bờ ngực Bạch Lộ xoa, nhéo. Trán hai người kề sát nhau, trong xe không khí đã trở nên nóng rực. Cô không cách nào đẩy được người đàn ông này ra, trong khoảnh khắc cơ hồ cho rằng mình thất thế, tiếng chuông di động đột ngột vang lên.
Cả hai người họ đều thoáng giật mình. Bộ não hỗn loạn, giống như bị một cây gậy bất ngờ đập mạnh vào gáy. Sau một khoảnh khắc xiềng xích, tâm trí đột nhiên rõ ràng.
"... buông ra..."
Cô ấy lắc người đàn ông trên cơ thể, nhưng Lương Phi Phàm không buông cô ra, cắn môi, ngậm chặt môi cô bằng cái lưỡi nóng bỏng, thở dốc: "... đừng quan tâm, hãy cho anh, anh muốn em... Bạch Lộ... "
Bạch Lộ hô hấp hỗn loạn, trái tim đang run rẩy, giây phút vừa rồi còn đang ý loạn tình mê, cũng bị tiếng di động cắt ngang, cô không thể không đẩy người đàn ông này ra, dùng sức mà mở miệng: “…Không cần, không cần …anh buông tôi ra, …Lương Phi Phàm, anh tính làm gì?....Chúng ta đã ly hôn, anh lại còn muốn đụng vào tôi?...”