Edit: Lam Nhi
Beta: Huyền Phương
Một Lương Phi Phàm không gì không làm được, giờ khắc này đáy mắt lại tràn ngập bi thương, trước mặt bạn tốt của mình anh không có ý định che dấu, giọng nam khàn khàn đau đớn nói: “Thả thì khi nào mới có thể bắt trở về? Tôi thà rằng cô ấy hận tôi, tôi cũng không muốn để cô ấy rời khỏi tôi. Tôi biết như vậy đối với cô ấy mà nói quả thật không công bằng, nhưng ai sẽ cho tôi công bằng đây? Thống khổ dây dưa cũng tốt, tốt hơn việc khiến cho cô ấy đi ra khỏi thế giới của tôi không trở lại.”
“…….”
Buck duỗi tay vỗ vai Lương Phi Phàm, cuối cùng mới nói một câu: “Tình yêu loại đồ chơi này thât con mẹ nó hiếm thấy, tôi hiện tại thực sự thấy được một người sắt đá cũng trở nên mềm yếu. Tôi không thể giúp cậu làm gì cả, bất quá tôi biết cô ấy cần vài ngày để bình ổn cảm xúc, yên tâm, tôi sẽ trở về nói chuyện với King, mấy ngày này cô ấy có thể không cần đi SGA, khi quay về King sẽ cho cô ấy học bù. Bất quá trong 5 tháng qua cô đã rất tiến bộ, trở về thành phố A thì cũng là thiên tài đã qua đào tạo.”
Lương Phi Phàm gật đầu, ném nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn thuốc, chờ mùi thuốc tản đi gần hết, lúc này mới lên xe.
Người phụ nữ ngồi phía sau xe rất yên tĩnh, anh lên xe cô vẫn buông mi mắt xuống, Lương Phi Phàm cũng không tính nói cái gì với cô ngay lúc này liền phân phó tài xế lái xe.
Cả chặng đường đều không có việc gì, phía trong xe im lặng bất thường, bên trong sự im lặng vô hình khiến cho người ta cảm thấy bức bách.
Không bao lâu, xe đi đến một nơi xa lạ.
Sau khi xuống xe, Bạch Lộ rốt cuộc lên tiếng: “Đây là nơi nào?”
Lương Phi Phàm phất tay ra hiệu cho hai bảo tiêu lui xuống, duỗi tay giữ lấy tay Bạch Lộ, hai người một trước một sau đi vào cổng lớn, bên trong tất cả đều đồng loạt đứng thành hàng, Lương Phi Phàm thả lỏng tay ra nói: “Về sau, em ở lại đây”.
“Tôi không cần!” Cảm xúc mâu thuẫn của Bạch Lộ lần nữa bùng lên, giằng cổ tay ra khỏi anh: “Anh đem tôi tới đây làm gì? Tôi muốn ở lại chỗ cũ! Tôi còn muốn đi học, Lương Phi Phàm, anh rốt cuộc muốn làm gì? Muốn nhốt tôi sao? Chẳng lẽ anh muốn cùng Diệp Lân kết hôn, anh còn tính đem tôi giam lại? Anh có phải hay không thật quá đáng?”
“Bạch Lộ, anh không phải đem em nhốt lại, nơi ở em trước kia có quá nhiều người biết đến. Trong khoảng thời gian này, anh không muốn bất kì kẻ nào tiếp xúc với em.”
Lương Phi Phàm nhíu mày, muốn giải thích với cô: “Lý do gì mà em nghĩ anh nhốt em lại? Em muốn đi nơi nào anh đều sẽ cho người đi theo em, hiện tại cảm xúc của em kích động như vậy, em làm như thế sao anh có thể yên tâm để em ở lại một mình nơi đó?”
“…..”
Bạch Lộ tức giận đến sắc mặt đều trắng bệch, túm chặt tay người bên cạnh: “Anh không yên tâm liền bắt tôi ở đây? Anh có hỏi qua mong muốn của tôi sao? Lương Phi Phàm, anh làm bất cứ chuyện gì trước này đều là tùy vào ý thích, cảm thấy anh có nguyên nhân của mình? Vậy nguyên nhân của tôi đâu? Nguyên nhân của tôi ở nơi nào? Vì cái gì mà nhất định tôi phải nhân nhượng với anh? Hiện tại còn muốn tôi nhân nhương cho anh cùng người phụ nữ khác kết hôn, anh quả thực khốn nạn!”
“Cảm xúc của em quá kích động, bây giờ chúng ta đừng nói chuyện, được không?”
Lương Phi Phàm lấy tay day day ấn đường, di động vàng lên, khuôn mặt anh trầm xuống, lấy ra nhìn thoáng qua số điện thoại trên màn hình, sắc càng khó nhìn.
Không nhận cuộc gọi cũng không cúp máy, tùy ý tiếng di động vang, trực tiếp ném lên trên sô pha.
Vừa lúc Bạch Lộ nhìn lướt qua thấy tên người gọi hiện lên.
“…… không cần làm lơ, tôi nhường không gian cho anh, anh chậm rãi mà nghe!”
Bạch Lộ cười lạnh một tiếng, xoay người trực tiếp lên lầu.
…..
Lương Phi Phàm tất nhiễn sẽ không nghe điện, cảm giác bực bội chiếm hữu toàn bộ cảm xúc của anh, anh nhìn thời gian, chính là lúc phải đi về, không thể ở lại Anh quốc lâu được, đưa Bạch Lộ đến đây thật sự là quyết định tốt nhất.
Anh cùng Diêp Lân liên hôn, anh biết mình trốn không được, muốn Lương thị có thể trở mình trước Diệp thị, anh chỉ còn lại con đường này có thể đi. Có thể nghĩ đến với sự quật cường của cô nhất định sẽ gây chuyện không ngừng với anh làm anh nhưng từ đầu đến cuối anh đều không muốn buông cô ra, cuối cùng con đường họ đi cũng chỉ có duy nhất một đường như vậy.
Cô nói anh muốn nhốt cô lại, anh liền tính không thừa nhận nhưng trong lòng đều hiểu rõ đây là sự thật.
Luyến tiếc buông tay còn có thể làm sao bây giờ?
…….
Vẫy tay gọi người hầu đến, anh lạnh giọng phân phó: “Chiếu cố tốt cho phu nhân, đừng để cho cô ấy thiếu cái gì, có chuyện gì trước tiên báo cho tôi biết. Hai ngày nữa tôi sẽ đến, cô ấy mà xảy ra chuyện gì thì cô cũng không cần gặp lại tôi.”
“Vâng”
Bạch lộ chưa từng nghĩ tới, có một ngày cô sẽ bị Lương Phi Phàm giam giữ.
Ba ngày trôi qua.
Cô đếm ngày trôi qua khi ở lại đây, cái gì đều không thiếu, người hầu mỗi ngày đều chuẩn bị tốt ngày ba bữa cơm cho cô, thức ăn phong phú, đều là những món cô thích, cô biết nhất định là Lương Phi Phàm phân phó, chỉ là thiếu đi sự tự do.
Di động, máy tính, cái gì cũng không có, cô không cần đi học, không liên hệ được bất cứ người nào. Căn nhà này có một cái thư phòng rất lớn, người hầu dùng tiếng Trung bập bõm nói cho cô nghe, bên trong thư phòng đều là Lương tiên sinh chuẩn bị cho cô, toàn bộ đều liên quan đến thiết kế kiến trúc.
Trước kia cô nhìn thấy những thứ này có lẽ sẽ cảm thấy hứng phấn nhưng hiện tại một chút hứng thú đều không có.
……
“Phu nhân, ăn cơm.”
Bên ngoài phòng vang lên một âm thanh chất phác, Bạch Lộ cảm thấy chính mình hiện tại mỗi ngày chỉ có ăn cơm, ngủ, suy tư, biết Lương Phi Phàm không ở nước Anh, anh ở thành phố A…..
Anh đang làm gì?
Cùng Diệp Lân ở bên nhau sao?