Tổng Tài Bá Đạo Giành Vợ Yêu

Chương 129




“Đau không?”

“...” Bạch Lộ khó chịu gật đầu.

Lương Phi Phàm lập tức ấn vào gáy cô, cất giọng nặng nề, “Bà Lương à, nếu đau thì cố nhịn nhé, vì anh còn muốn nhiều hơn.”

...

Trong chớp mắt tỉnh táo, Bạch Lộ hé miệng, khẽ gọi tên anh, có lẽ muốn nói gì đó nhưng còn chưa kịp đã bị Lương Phi Phàm hôn. Nụ hôn này của anh không thô lỗ, ngấu nghiến như lần trước mà dịu dàng như nâng niu một món đồ quý giá...

“Đừng sợ, anh sẽ không làm em tổn thương. Bà Lương của anh, đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, vậy nên...một khắc đêm xuân đáng giá nghìn vàng, từ giờ trở đi, giao tất cả mọi thứ của em cho anh, anh sẽ đưa em đi lĩnh hội giống như trước đây.

...

Hai người quên hết mọi chuyện, ôm hôn quấn lấy nhau, khát khao sự nhiệt tình của đối phương, giống như lời anh nói, đây là đêm tân hôn.

So sánh như vậy khiến trái tim Bạch Lộ loạn nhịp.

Lúc Lương Phi Phàm tỉnh giấc, Bạch Lộ vẫn đang ngủ say.

Đêm qua chắc cô mệt lắm, anh không đành lòng gọi cô dậy nên nhẹ tay nhẹ chân bước xuống giường, tiện tay lấy một bộ comple, ánh mắt chợt liếc tới chiếc nhẫn đang đeo trên tay cô, sau đó lại chuyển tới chiếc nhẫn trên tay mình, anh giơ tay, khóe môi từ từ cong lên.

Lúc Quan Triều gọi đến, Lương Phi Phàm đã tắm xong, đang ngồi ăn sáng.

Người giúp việc cung kính mang thìa đũa lên cho anh, Lương Phi Phàm một tay cầm điện thoại, một tay lật nhật báo hôm nay, ánh mặt trời sớm mai ấm áp chiếu rọi khuôn mặt đẹp trai của anh, tạo cho người nhìn vào cảm giác bí hiểm khó đoán.

“Lương tổng, có lẽ phải dừng thi công dự án ở thành phố D.” Giọng nói Quan Triều mang theo sự áy náy, “Xin lỗi, Lương tổng, tôi...tôi đã liên lạc với tất cả người có thể hợp tác với chúng ta rồi, nhưng dự án này vốn là hợp tác cùng Diệp Thị, Diệp Thị rút, gần như không còn có công ty nào đủ khả năng hợp tác với Lương thị chúng ta, có một số công ty nhỏ thì sợ đắc tội với Diệp Tử Kiệt, nên...”

Ngón tay thon dài của Lương Phi Phàm nhẹ nhàng gõ lên miệng cốc cà phê, anh hừ lạnh, “Sợ đắc tội Diệp Thị chứ không sợ đắc tội với Lương Thị chúng ta sao?”

“Lương tổng, vậy chúng ta phải làm sao?”

“Cứ để đó đã, tuy ngừng thi công dự án này sẽ ảnh hưởng không nhỏ tới Lương Thị nhưng Diệp Thị cũng chỉ dùng số tiền nhỏ hơn vốn gốc để cạnh tranh với chúng ta thôi.” Lương Phi Phàm nhếch mày, ánh mắt vẫn không rời chiếc nhẫn trên tay, không hề tập trung vào nội dung cuộc gọi, anh ngừng một lát mới bảo, “Quan Triều, cậu tới nhà mẹ đẻ của Bạch Lộ đón mẹ cô ấy tới đây.”

Quan Triều biết, trước kia Lương Phi Phàm từng cầu hôn Bạch Lộ, xem tình hình này có lẽ bọn họ đã giấu người nhà đi đăng ký rồi, chỉ là nhà họ Lương bên đó...

“Lương tổng, ông nội và bố anh...”

“Tôi tự có tính toán.” Lương Phi Phàm nhấc li cà phê trước mặt lên nhấp một ngụm, dặn dò trợ lí chuyện công việc, đang định cúp máy thì lại nghe thấy Quan Triều gọi.

Anh ngập ngừng một lát mới nói: “...Lương tổng, hôm qua cô Diệp Lân có tới tìm anh, cô ấy nói không gọi được cho anh, tôi nghĩ, có lẽ cô ấy tới vì dự án ở thành phố D.”

Lương Phi Phàm chỉ “ừ” một tiếng rồi cúp điện thoại.

Còn chưa đặt điện thoại xuống thì lại có người gọi tới, Lương Phi Phàm nhìn màn hình nhíu mày, gương mặt đẹp trai hiện lên biểu cảm chán ghét nhưng vẫn đặt cà phê trên tay xuống rồi ấn nút trả lời điện thoại.

“Phi Phàm, có phải anh không muốn gặp em không?”

Lương Phi Phàm xoa thái dương đau nhức, “Tôi đang bận, có chuyện gì không?”

Giọng nói lạnh lùng của anh thông qua điện thoại truyền thẳng tới tim Diệp Lân, cô cười khổ, “Có chuyện mới được tìm anh? Vậy được, em có một chút việc. Phi Phàm, bố em nói chuyện với anh rồi phải không? Các dự án hai nhà hợp tác đều phải dừng thi công, anh đã nghĩ tới hậu quả của chuyện này chưa? Lòng dạ anh sắt đá đến nỗi thờ ơ cả chuyện phải đánh đổi cả Lương Thị sao?”

“Diệp Lân, cô gọi điện tới để nhắc nhở tôi, nếu không có những dự án hợp tác cùng Diệp Thị thì Lương Thị của chúng tôi sẽ phá sản?”

Giọng nói Lương Phi Phàm vẫn lạnh lùng như trước, cả người dựa vào ghế, rút ra một điếu thuốc cho vào miệng, suy nghĩ một lát lại bỏ xuống.

“...Anh biết là em không có ý này mà.” Diệp Lân mềm giọng, lắp bắp như van cầu, “Chúng ta gặp nhau được không? Phi Phàm...chúng ta đừng như vậy, em chỉ muốn gặp anh một lần thôi.”

“...Có vài lời em muốn nói trực tiếp với anh, hơn nữa chuyện hủy hợp tác là quyết định của ba em.”

Ánh mắt của Lương Phi Phàm dừng lại trên chiếc nhẫn vô danh đang tỏa ánh sáng chói mắt dưới ánh nắng mặt trời.

Gương mặt lạnh lùng của anh cũng nhu hòa đi vài phần, khi nói chuyện lần nữa thì âm thanh đã lạnh đi vài phần, “Chuyện công việc thì bàn trong giờ làm việc.” Điện thoại kêu, lại có người gọi tới, Lương Phi Phàm nói với Diệp Lân: “Tôi nghe điện thoại đã.”

Anh ấn nút tắt máy, nhận cuộc gọi vừa tới, đầu bên kia vang lên giọng Lương Kiếm Nam, “Con về nhà một chuyến, bố có chuyện muốn nói!”

Vườn hoa phía sau nhà họ Lương.

Mỗi ngày, sau khi ăn cơm 2 giờ, Lí Đường Lâm đều tới đây tưới và cắt tỉa hoa. Tuy bà có thân phận cao quý nhưng bà rất hiếm khi tham gia những bữa tiệc từ thiện hoặc cuộc tụ tập của giới thượng lưu.

Trong giới này, bà được coi là một quý phu nhân rất an phận.

Hôm nay Lí Đường Lâm mặc một chiếc váy liền thân màu xanh ngọc, tuy đã có tuổi nhưng nhìn bà vẫn trẻ trung xinh đẹp. Vì đang giữa trưa, nhiệt độ ngoài trời khá cao, bà lại không mặc áo khoác cứ như vậy đứng ở cạnh bồn hoa, sau lưng là hai người giúp việc cung kính đứng ở phía xa xa. Lúc Lương Phi Phàm trở về vừa hay nhìn thấy cảnh này.

Trong nhà họ Lương, Lương Phi Phàm thân với mẹ nhất, tất nhiên anh rất thích tính cách không tranh giành với đời của mẹ.

“Phi Phàm, con về rồi à?”

Lí Đường Lâm vừa thấy con trai liền buông kéo trên tay xuống, vội vàng đi qua đó, “Lâu lắm không thấy con về, không nhớ mẹ à? Mẹ xem nào, gầy thế này, dạo này bận lắm phải không con?”

“Cũng bình thường ạ.” Lương Phi Phàm vỗ nhẹ lên tay Lí Đường Lâm, “Mấy chuyện này để giúp việc làm là được rồi, mẹ nghỉ ngơi nhiều một chút đừng làm bản thân mệt mỏi.”

“Mẹ chỉ còn thú vui nhỏ này, con đừng lo lắng, sức khỏe của mẹ rất tốt.” Lí Đường Lâm cũng biết chuyện chồng bà gọi con trai về, bà chỉnh lại cà vạt giúp anh xong mới nói: “Đi gặp bố con đi, mẹ thấy ông ấy đang tìm con có chuyện gấp đấy.”

Lương Phi Phàm gật đầu, đi thẳng vào trong, quản gia nhà họ Lương nói với anh, ông chủ đang ở phòng đọc sách.

Lương Phi Phàm gõ cửa, rất nhanh liền nghe thấy giọng bố, anh đẩy cửa bước vào, Lương Kiếm Nam đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cửa phòng.

Tuy đã có tuổi nhưng dù sao cũng là người gây dựng Lương thị, tính ông rất nóng nảy nhưng không phải người không có đầu óc, nếu không sao có thể nắm giữ được gần như cả giới kinh doanh.

Hai bố con lâu lắm chưa nói chuyện riêng với nhau, Lương Kiếm Nam biết tin con trai về nhà, từ từ quay người, chỉ và cửa, “Đóng cửa vào đi.”

“Bố tìm con có chuyện gì?”

Giữa hai người họ có một khoảng cách nhất định, Lương Phi Phàm không đồng ý với mánh khóe kinh doanh của bố mình, anh luôn cảm thấy ông có thể làm tất cả để đạt được mục đích. Nhưng anh cũng biết một khi bước vào giới kinh doanh nhơ nhớp này thì chính là cả đời cũng không thoát ra được, dù có trong sạch hay không thì cũng như nhau cả thôi.

Chưa kể tới, ông là bố ruột của anh, trên người anh đang chảy dòng máu của ông.

Nhưng cuộc hôn nhân của anh và Bạch Lộ đã kéo dãn tình cảm bố con của hai người. Xem thêm...