Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 74: Huyền Ngọc rời đi




“Tiểu Ngọc Ngọc, sao ngươi còn ở đây a?”

“Ta. . .” lời nói nghi hoặc, khiến cho tâm tình Thượng Quan Huyền Ngọc vốn còn tung tăng như chim sẻ, thoáng cái trở nên nặng nề.

Bởi vì liên tiếp nhiều ngày, trong lòng của hắn, luôn khắc chế không được cứ mãi nghĩ đến nàng, nghĩ đến nụ cười giảo hoạt như như hồ ly của nàng, nghĩ đến gương mặt đầy sự tinh nghịch không đứng đắn của nàng, nghĩ đến nàng ngày ấy quật cường bền tâm như đá, nghĩ đến nàng tình nguyện chịu liệt diễm thiêu đốt thống khổ mà vẫn kiên định, trong nội tâm, không khỏi bị hấp dẫn thật sâu.

Muốn gặp nàng lần nữa, muốn nhìn khuôn mặt tươi cười tuyệt mỹ động lòng người của nàng, cùng với biểu lộ cứng cỏi bất khuất! Những hình ảnh này, đều khắc thật sâu trong lòng hắn. Thẳng đến một khắc này, hắn phát hiện, thì ra nụ cười của nàng, đúng là rực rỡ như vậy, mê hồn như vậy, làm hắn say mê không thôi.

Vì vậy, khống chế không nổi chính mình, cố lấy dũng khí tới gặp nàng, chỉ vì trong nội tâm luôn ngóng chờ nàng có thể dây dưa chính mình như trước! Chính là hắn không nghĩ tới, dù lòng hắn ngập tràn vui mừng đi gặp nàng lần nữa thì câu đầu tiên nàng nói với hắn, dĩ nhiên lại là hỏi mình tại sao còn ở đây?

Trái tim, lập tức lạnh lẽo, không biết vì cái gì, còn mang theo một chút đau nhức cùng cô đơn. Thượng Quan Huyền Ngọc giương mắt, trong nội tâm thì thào không ngừng: thì ra nàng muốn ta đi! Thì ra nàng muốn ta đi . . . . . .

Trố mắt không khỏi bước lui nửa bước, trong mắt tràn đầy phức tạp không nói nên lời, Thượng Quan Huyền Ngọc há miệng định giải thích, chính là lời nói đến miệng, lại thủy chung không phát ra âm thanh nào.

Sau lưng, Phục Linh vừa thấy chủ tử mình bị người ta đối đãi như thế, lòng đầy tức giận tiến lên, chỉ vào Tống Ngâm Tuyết lớn tiếng cả giận nói: “Tống Ngâm Tuyết, ngươi quả nhiên là khinh người quá đáng!”

“Ta? Ta làm sao?” Có chút sững sờ là không hiểu được nguyên nhân, bởi vì không biết Thượng Quan Huyền Ngọc tình cảm biến hóa, cho nên Tống Ngâm Tuyết nhếch mày nói: “Tiểu Ngọc Ngọc, sao lại thành ta khi dễ ngươi?”

Một bộ biểu lộ vô tội trêu chọc, khiến cho trái tim Thượng Quan Huyền Ngọc mau chóng vỡ tan. Nàng không thèm để ý, nàng căn bản không thèm để ý! Nàng đối với hắn, chỉ có nhất thời chơi đùa, căn bản là chưa từng để ở trong lòng! Cho nên, lúc này hắn tiếp cận nàng mới có thể nói ra những lời tùy ý như thế, đạm mạc như thế.

Tay, gắt gao nắm lại, vô lực, cũng là đau lòng. Mở to mắt, thật lâu cũng không phát ra một lời, trên gương mặt trẻ thơ đáng yêu tuấn tú, kiệt lực khắc chế nỗi buồn.

Phục Linh, cũng nhìn loại tình huống này không được nữa rồi! Mấy ngày nay, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng hắn tận mắt thấy công tử từng ngày mất hồn mất vía, luôn không tự chủ được nhìn qua hướng Ngâm Tuyết các ngẩn người, hắn hiểu được, trái tim đóng băng nhiều năm của công tử, sợ là rung động rồi. . . . . .

Tống Ngâm Tuyết? Công tử rõ ràng thích Tống Ngâm Tuyết! Sự thật này, Phục Linh hắn không thể tiếp nhận! Đại nghĩa truyền nhân, đại biểu cho đạo nghĩa lễ giáo của thiên hạ, làm sao có thể, làm sao có thể thích nữ tử đồi phong bại tục như Tống Ngâm Tuyết vậy?

Nữ tử này, không chỉ mang đến cho công tử vũ nhục, hơn nữa còn mang đến cho hắn tai hoạ hủy diệt! Bởi vì một khi công tử dính vào người như nàng, sẽ khiến vòng hào quang trên đầu công tử tan biến theo, do đó khiến cho hắn từ trên đám mây cao cao té xuống, chết không có chỗ chôn!

Không được, không được, tuyệt đối không được! Hắn không thể trơ mắt nhìn công tử rơi vào vực sâu vạn trượng, hiện tại hắn phải ngăn lại hết thảy!

Phục Linh nhìn Thượng Quan Huyền Ngọc, rõ ràng cảm giác được đau thương phát ra trên người hắn, lập tức trong nội tâm hung ác, tiến lên giận dữ mắng mỏ Tống Ngâm Tuyết: “Tống Ngâm Tuyết, ngươi còn có mặt mũi nói vậy sao? Ngươi thân là nữ tử, không tuân thủ nữ giới nữ tắc, khắp nơi đùa giỡn nam tử không nói đi, ngươi còn háo sắc thành phong trào, dâm loạn thành tánh, trong nhà có năm vị phu quân, lại còn ngay cả cận vệ của mình cũng không buông tha! Ngươi có đạo đức không vậy, vi phạm cương thường hành động cầm thú, thiên địa không dung, trơ trẽn giữa chốn nhân gian, sớm muộn sẽ có báo ứng!”

Mắng nhẹ nhàng vui vẻ, mắng sảng khoái, Phục Linh làm người, lần đầu tiên mắng qua một người thống khoái như vậy! Những câu hắn nói đầy đạo nghĩa luân lý, chặt chẽ tương liên cùng tôn chỉ đại nghĩa, vì cái gì, chính là dùng cái này đến thức tỉnh Thượng Quan Huyền Ngọc, làm cho hắn có thể ở trong trầm mê tỉnh táo lại.

Tống Ngâm Tuyết thông minh cỡ nào, nếu như nói ngay từ đầu nàng không rõ lắm biểu hiện của Thượng Quan Huyền Ngọc, nhưng phản ứng kế tiếp của hắn, cùng những câu áp chế chính mình mà đề cao đạo nghĩa của Phục Linh…, liền làm cho nàng bắt đầu hiểu ra.

“Thì ra là hắn sợ . . . . .”

Sợ hắn sẽ thích mình. . . . . . Những lời này, Tống Ngâm Tuyết không có nói ra chỉ nghĩ dưới đáy lòng, giương mắt, như có điều gì suy nghĩ nhìn Thượng Quan Huyền Ngọc, lẳng lặng, thật lâu.

Nam tử ngại ngùng, nam tử đơn thuần, nam tử thần thánh không thể xâm phạm, nam tử tinh khiết không thể khinh nhờn, sứ mạng cho hắn địa vị cao hơn thường nhân, nhưng đồng thời cũng trói bằng gông xiềng ngàn cân. Nàng cùng hắn, cuối cùng cũng không phải người trên một con đường, mặc dù đối với hắn, mình còn có chút yêu mến. . . . . .

Tống Ngâm Tuyết nhìn hắn đang mâu thuẫn một cái thật sâu, đáy lòng thầm quyết định, tiếp theo giơ mặt lên, nàng cười, như gió xuân tháng ba thổi qua cánh đồng, khiến cho Thượng Quan Huyền Ngọc trố mắt, chính là biểu lộ này chưa duy trì được bao lâu thì sau một khắc, nàng sẳng giọng ngữ khí vô cùng lạnh nhạt lại làm cho hắn ngã xuống đáy cốc.

“Tiểu Ngọc Ngọc, ta còn tưởng rằng ngươi sớm đã đi rồi! Không thể ngờ ngươi còn ở lại chỗ này a? Ha ha, cái này thật sự là kỳ lạ quý hiếm rồi, sứ giả chính nghĩa ra vẻ đạo mạo, rõ ràng lại vào ở quận chúa phủ đồi phong bại tục của ta đây, hơn nữa ở đến vài ngày, đuổi cũng đuổi không đi!”

Lời nói trêu chọc, ánh mắt khinh miệt, Tống Ngâm Tuyết sắc bén nói, muốn khiến mặt người nào đó trắng bệch.

“Ngươi, ngươi. . . . . .” Có lẽ chính là trời sinh vỏ quýt dày có móng tay nhọn, vừa thấy được Tống Ngâm Tuyết, liền cà lăm nói không ra lời, Thượng Quan Huyền Ngọc lúc này, mắt đầy khiếp sợ nhìn nàng, tay nắm gắt gao, không thể tin được lời chua ngoa lạnh nhạt như vậy, đúng là xuất ra từ trong miệng Tống Ngâm Tuyết xưa nay luôn hi hi ha ha!

Nhìn biểu lộ của Thượng Quan Huyền Ngọc giờ phút này, hiểu được mình đã thương tổn hắn, chính là không có lựa chọn khác, nàng chỉ có thể tiếp tục diễn: “Ta cái gì? Tiểu Ngọc Ngọc ngươi không rời khỏi phủ ta, không cần phải nói cho ta biết là ngươi có ý tứ với ta, muốn làm vị phu quân thứ sáu của ta a? Không muốn không muốn, ngàn vạn không cần! Ta hiện tại cũng đã rất đau đầu rồi, cũng không muốn tự tìm phiền toái!”

Tống Ngâm Tuyết chậm rãi mà nói, biểu lộ cực kỳ kiêu ngạo không ai bằng, nàng thấy sắc mặt Thượng Quan Huyền Ngọc càng ngày càng khó coi, dưới đáy lòng thở dài, đồng thời ngoài miệng lại nói càng thêm châm chọc: “Ai nha, Tiểu Ngọc Ngọc, ta đã quên nói cho ngươi biết, con người ta, cả cuộc đời luôn hoa tâm, trông thấy nam tử đẹp mắt thì muốn tiến lên đùa giỡn một phen, không phải thật sự muốn cùng hắn có cái gì, nhiều nhất thì chơi đùa mà thôi! Hiện tại ta cảm thấy ngán, ghét rồi, không hào hứng rồi, cho nên, cũng nên mời hắn rời đi thôi!”

Lời nói không chịu nổi…, thành công làm mặt Thượng Quan Huyền Ngọc trắng bệch, hắn không nghĩ tới, thì ra chính mình kìm lòng không được, đổi lấy, lại là sự châm chọc hết sức vũ nhục của nàng. Nàng đùa bỡn hắn, nàng dẫm nát tôn nghiêm của hắn dưới lòng bàn chân, nàng làm sao có thể! Nàng dựa vào cái gì có thể!

Đau lòng, hóa thành nồng đậm phẫn nộ, trắng bệch qua đi, gương mặt đỏ lên vì tức giận, buông quyền ra, thân thể đứng thẳng, Thượng Quan Huyền Ngọc mặt lạnh, vô cùng oán hận nói từng chữ từng câu: “Nhữ Dương quận chúa, ta nghĩ ngài lầm rồi! Thượng Quan Huyền Ngọc thực sự không phải là không đi, chỉ vì lúc trước quận chúa mang Huyền Ngọc tiến đến làm khách, sau Huyền Ngọc chào từ giã muốn đi, lại gặp quận chúa sinh bệnh không cách nào gặp khách, cho nên mới kéo đến hôm nay.”

“Quận chúa không nên hiểu lầm chính mình có nhiều mị lực, tuy quận chúa lớn lên rất đẹp, nhưng loại xinh đẹp này, Huyền Ngọc không coi vào đâu! Huyền Ngọc muốn đi, nhưng mà vì lễ phép tôn trọng chủ nhân mới chờ tới bây giờ! Hôm nay vốn muốn chào từ biệt, lại có người lại cứ muốn làm khổng tước xòe đuôi, Huyền Ngọc không còn cách nào, không thể không mở miệng giải thích! Có chỗ nào đắc tội, mong quận chúa thông cảm!”

Đúng lý mà nói…, trình tự trật tự rõ ràng, lời nói phản phúng chế nhạo, toàn bộ không mang một chữ thô tục, lại hoàn toàn cho thấy sự đắc ý đè ép đả kích người khác của hắn, Thượng Quan Huyền Ngọc, xảo biện như hoàng, danh hiệu này, thật đúng là không phải hư danh!

Tống Ngâm Tuyết hơi tán dương nhìn Thượng Quan Huyền Ngọc, trong nội tâm không ngừng gật đầu, không thể tưởng được hắn bề ngoài nhã nhặn, thực sự lại có một mặt sắc bén này.

Nhìn ánh mắt tán dương của Tống Ngâm Tuyết, trái tim Thượng Quan Huyền Ngọc đau xót, cho rằng nàng đây là xem thường mình, cho nên trong lòng, cố nén cảm giác đau đớn như bị kim đâm, miệng hung hăng nói: “Nhữ Dương quận chúa, ta không biết ngài lo lắng cái gì, sao lại tự tin đến mức cho rằng tất cả mọi người sẽ thích ngài! Bất quá hôm nay, ta nghĩ nói với ngài, nên thu hồi cao ngạo tự cho là đúng của mình đi a! Bởi vì loại cao ngạo này, nó không thuộc về ngài!”

Lại một lần nữa nói những lời không mang theo nửa điểm vũ nhục, nhưng mà vô cùng châm chọc đùa cợt, Thượng Quan Huyền Ngọc nhìn chằm chằm vào Tống Ngâm Tuyết, muốn tìm kiếm trên mặt nàng một tia biểu lộ tổn thương, để chứng minh nội tâm của nàng cũng không phải vô sỉ không chịu nổi như vậy, chính là sự thật, hắn thất vọng rồi.

Người kia, người hắn mỗi ngày mở mắt nhắm mắt đều nghĩ đến, đối với sự châm chọc của hắn, rõ ràng biểu hiện không có một chút phản ứng! Nàng không quan tâm hắn, không quan tâm cách nhìn của hắn đối với nàng, mà ngay cả lời khó nghe như vậy truyền vào trong tai thì nàng thủy chung lại bảo trì nụ cười mỉm không có một chút ngượng ngùng.

Nàng sao laị như vậy? Làm sao có thể như vậy? ? Ngày đó nữ tử rõ ràng quật cường như vậy, làm sao lại biến thành người không biết liêm sỉ hôm nay? Điều đó không có khả năng, không có khả năng!

Giãy dụa, rối rắm, trong lòng có một tia hi vọng, chính là Tống Ngâm Tuyết thủy chung nhàn nhạt mỉm cười, lời mà nàng nói kế tiếp…, lại phá tan tất cả mong đợi của hắn.

“Ha ha, Tiểu Ngọc Ngọc đúng là đáng yêu, cả khi mắng chửi người đều đặc sắc như vậy! Mắng chửi đi mắng chửi đi, dù sao ta cũng đã quen rồi, lời ác độc cỡ nào đều nghe qua, làm sao chỉ có như vậy ? A! Nghe khẩu khí của Tiểu Ngọc Ngọc, hôm nay là tới từ giã? Tốt lắm, ta rất thích nam nhân thức thời, cao hứng thì ở cùng một chỗ, mất hứng thì cút thật xa cho ta, đừng để nhìn tới là tâm phiền chướng mắt!”

Không lưu tình chút nào mà nói…, không khách khí nói, nghe vậy, Thượng Quan Huyền Ngọc đến một tia ảo tưởng cuối cùng cũng tan biến, nhếch khóe miệng, bình tĩnh trừng mắt nhìn Tống Ngâm Tuyết, trong miệng nói từng chữ từng câu: ” Phụ nhân miệng độc, ắt bị trời phạt!”

“Cũng vậy thôi!” Nhàn nhạt trả lời một câu, tất nhiên là cười càng thêm bất lương, làm ra một cái động tác “Mời”, Tống Ngâm Tuyết nhìn thẳng về phía trước, nói câu không tiễn, tiếp đó xoay người mà đi, không có một chút lần chần.

Thượng Quan Huyền Ngọc nhìn chằm chằm vào thân ảnh quả quyết kia, trái tim, không tự chủ được gắt gao co rút đau đớn, chính là hắn cố nén loại bi thương này xuống, cố gắng nắm quyền, không để cho cảm xúc mình biểu lộ ra.

Phẫn nộ cùng đau đớn đan vào nhau, hận cùng thương dây dưa, làm cả trái tim Thượng Quan Huyền Ngọc, mãnh liệt co rút lại . Nhắm mắt lại, chặt đứt hết thảy, kể cả sự động lòng của hắn, chấp niệm của hắn, không tự chủ được của hắn, kìm lòng không được của hắn. . . . . .

Xoay người, chậm rãi đi ra bên ngoài phủ, cả thân ảnh đúng là như cô đơn vậy. Phục Linh đuổi theo, trong nội tâm mơ hồ buồn bã, tuy đây là kết quả hắn muốn, nhưng khi chứng kiến bộ dáng công tử như vậy, hắn lại vì thế mà khổ sở.

Công tử, Tống Ngâm Tuyết cũng không phải là người lương xứng với người, người vẫn là, quên nàng đi a. . . . . . Do dự , tiếp theo tiến lên, hai cái thân ảnh dần dần đi xa.

Sau lưng, Tống Ngâm Tuyết vẻ mặt che dấu biểu lộ, bình tĩnh dừng bước lại, quay đầu, đôi mắt thâm trầm, trong nội tâm, tất nhiên là thong thả nói: Thượng Quan Huyền Ngọc, thực xin lỗi, ngươi và ta, ta chỉ có thể lựa chọn như vậy. . . . . .

Thân ảnh lẳng lặng, nhẹ nhàng đứng trong gió, nhìn Tống Ngâm Tuyết như vậy, trong nội tâm Quân Tử Sở, không biết vì cái gì, đột nhiên có một loại cảm giác nhịn không được muốn ôm nàng vào lòng. Nàng kỳ thật, cũng cần người bảo vệ a. . . . . .

Nhìn chằm chằm, thấy bóng hình kia xoay người lần nữa, đi về hướng rừng cây phía trước, thẳng đến biến mất không thấy gì nữa, Tử Sở lúc này mới dưới ánh mắt nghi hoặc của Cầm Tâm, nhấc chân đi đến hướng Tử Sở các.

Tống Ngâm Tuyết đi một mình trong rừng cây, trong nội tâm là một mảnh trầm tư, đúng lúc này, sau lưng, thân ảnh Minh Tịnh, xuất hiện như gió lần nữa.

Mỗi lần đều lựa chọn lúc này, có chút ngoài dự đoán của mọi người, bất quá lần này, Tống Ngâm Tuyết lại rành mạch.

Sau khi nhớ lại trí nhớ của Nhữ Dương quận chúa, nàng liền tự nhiên mà kế thừa những hết thảy chuyện trước đây của nàng, kể cả lòng dạ nàng, mưu đồ của nàng, bố cục của nàng, còn có, võ công của nàng. . . . . .

“Quận chúa không bỏ được như vậy, cần gì phải cố ý chọc giận hắn rời đi ?” Một câu lạnh nhạt châm chọc mà nói…, tựa hồ hết thảy đều đều không thoát khỏi mắt hắn, Minh Tịnh lúc này cười nhẹ, biểu lộ nhàn nhạt.

Vừa nghe hắn nói vậy, Tống Ngâm Tuyết quay đầu đi, lẳng lặng nhìn hắn, nhìn cận vệ trước mắt đã theo Nhữ Dương quận chúa nhiều năm như vậy, miệng thản nhiên nói: “Lần trước, cám ơn ngươi.”

“ Quận chúa nói quá lời! Bảo vệ quận chúa, đây vốn là chuyện Minh Tịnh nên làm, làm sao dám nói đến chữ cám ơn?” Lời nói không biết thật giả, nâng con mắt lên, cũng lẳng lặng nhìn, trong rừng cây hoa đào đã rơi lả tả này, hai kẻ phúc hắc, nhìn nhau thật lâu.

Trong đôi mắt sáng chói thâm thúy như ánh sao của Minh Tịnh, thủy chung chảy xuôi theo một vẻ khó lường không muốn người khác biết, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết vẫn ý vị sâu xa nhìn hắn, trong nội tâm có chút vui vẻ.

Minh Tịnh, ngươi thật sự chỉ muốn bảo vệ ta sao? Mục đích của ngươi là cái gì, đừng cho là ta không biết. . . . . .

Mỉm cười nhìn hắn thật sâu, không nói bất luận một câu gì, không để ý tới ánh mắt có chút kinh ngạc đối diện, nhấc chân lên, đi thẳng đến một chỗ khác.

Sau lưng, Minh Tịnh lẳng lặng nhìn thân ảnh của nàng, lần đầu tiên, trong nội tâm lại có loại cảm giác khác thường. Loại cảm giác này, không phải là bị hấp dẫn, cũng không phải hứng thú, mà là đáy lòng mê man không thể thăm dò.

Rất kỳ quái, thật sự rất kỳ quái! Vì cái gì Tống Ngâm Tuyết hôm nay, sẽ cho hắn một loại cảm giác như vậy? Trước kia, cho dù hắn thấy không rõ nàng, nhưng đối với cử chỉ của nàng, lại luôn luôn nắm chắc! Chính là hôm nay, hắn nhìn nàng, nhìn nụ cười kỳ lạ kia của nàng cùng đôi mắt sâu không thấy đáy, đáy lòng rõ ràng hoảng hốt, mờ mịt thậm chí có chút không biết làm sao.

Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại như vậy?

Đứng lặng bất động thật lâu, trong đầu chậm rãi tự hỏi, Minh Tịnh công tử luôn bình tĩnh thong dong, trên khuôn mặt tuấn tú ưu nhã như gió , lần đầu tiên xuất hiện vẻ mê man không tương xứng với khí chất của hắn. . . . . .

Màn đêm buông xuống, dưới ánh trăng mù mịt, thân ảnh của Viêm, xuất hiện tại Nhữ Dương Vương phủ lần nữa.

“Chủ tử!” Cung kính cúi đầu, trầm giọng kêu một tiếng, khi thanh âm như bóng đêm của hắn vang lên, Minh Tịnh chậm rãi xoay người.

“Viêm, có chuyện gì?”

“Chủ tử, gần đây Ám các giống như có sự thay đổi.” Thanh âm trầm thấp, thủy chung vẫn không ngẩng đầu.

Nghe vậy, trên khuôn mặt tuấn tú của Minh Tịnh sáng tắt bất định, để lộ ra một tia mê hoặc: “Có động tĩnh, ta cũng cảm thấy, chính là lúc này, mục đích bọn họ hiện thân là cái gì?”

“Cái này thuộc hạ cũng không hiểu. Ám các Thất Sát làm việc luôn quỷ dị, hành tung càng phiêu hốt bất định, thật sự rất khó để người ta nắm bắt.”

“Ừ, cái này ta biết rõ. Ám các Thất Sát xưa nay thần bí, hành động làm việc cho tới bây giờ cũng chỉ mang mặt nạ bạc, có thể có được bảy người tuyệt đỉnh như vậy, người sau lưng bọn hắn, đáng sợ đến cỡ nào.”

Trong lời nói Minh Tịnh mơ hồ có lo lắng, ánh mắt không khỏi nhìn về phía trước, thấy tình hình này, Viêm do dự một chút, cuối cùng mở miệng nói: “Chủ tử, chúng ta đây. . . . . .”

“Yên lặng theo dõi kỳ biến.” Nhàn nhạt ngửa đầu, nói thật nhỏ, không có bất kỳ biểu lộ gì, chỉ lẳng lặng nhìn sao.

Biết rõ đây là biểu hiện khi chủ tử tự hỏi, Viêm lúc này thức thời cúi đầu rời đi, chỉ là lúc gần đi, không khỏi nhìn thoáng qua thật sâu.

“Xem ra ta, ta phải nhanh hơn . . . . . .” Đợi Viêm đi rồi, Minh Tịnh đang nhìn bầu trời thật lâu, nhưng cuối cùng, trầm thấp than ra một câu khó hiểu này.

Nhanh hơn? Nhanh hơn cái gì? Tại sao phải nhanh hơn? Hết thảy, ngoại trừ chính hắn, không rõ còn có người biết được hay không. . . . . .

Cùng lúc này, có người suy nghĩ sâu xa, có người ngưng thần, mà Tống Vũ Thiên ngồi tại đại điện hoàng cung, thì lười biếng nâng đầu, ngón tay nhẹ gõ trên mặt bàn.

“Thánh Thượng, đang suy nghĩ gì đấy?” Sau lưng, tiểu mỹ nhân kiều nhuyễn như rắn nước, chặt chẽ vây quanh thân thể minh hoàng, không ngừng chạy từ cao xuống thấp, cũng ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói nhỏ.

Không có một tia biểu lộ, cũng không có bất luận cái động tác gì, dưới thế công của cô gái xinh đẹp, Tống Vũ thiên kéo mí mắt, lẳng lặng tự hỏi.

Tiểu Ngâm Tuyết, không thể tưởng tượng được ngươi cư nhiên lại chạy thoát khỏi thế vây của Phùng Tử Chương, thật sự là chán mà, hại trẫm không không có trò hay xem!

Lắc đầu, cảm thấy không thú vị, Tống Vũ Thiên lúc này hơi mở mắt, trong nội tâm một mảnh lạnh lùng: Tiểu Ngâm Tuyết, ngươi nói, trẫm dung túng ngươi đã lâu như vậy, có phải là cũng nên đến thời điểm thu lưới rồi không?

Nhữ Dương hoàng thúc cả đời lập công lao, không thể tưởng tượng được lại sanh ra nữ nhân bại đức như vậy, có phải là trẫm cũng nên đến thay dân chúng thiên hạ thực thi chính nghĩa rồi chăng?

Nghĩ nghĩ, bên môi hiện ra nụ cười thâm ý, trong đôi mắt sâu thẳm của Tống Vũ Thiên, tinh quang đang lóe lên. Hắn một tay bắt được bàn tay thon dài của nữ tử chạy trên thân hắn, chậm rãi kéo đến trước ngực vuốt vuốt, miệng như có điều chi thấp giọng nói: “Thật là đôi tay đẹp mắt! Bất quá chỉ tiếc là, cho dù cái tay này dễ coi cách mấy, cuối cùng vẫn trốn không thoát số mệnh của nữ nhân! Ha ha!”

“Thánh Thượng, người nói số mệnh gì nha? Mị nhi nghe không hiểu!” Vừa nghe lời này, nữ tử yêu mị rút tay về, vẻ mặt yêu kiều, thanh âm mập mờ.

“Nàng không cần nghe hiểu, nàng chỉ cần nghe lệnh ta cho giỏi.”Bắt được tay nữ tử, chậm rãi xoay người lại, nhìn khuôn mặt nàng, Tống Vũ thiên cười âm hiểm, thâm ý.

“Thánh Thượng, Mị nhi luôn nghe lời người . . . . . .” Ỷ thân nằm ở trong ngực Tống Vũ Thiên, nữ tử chuyển động cặp mắt long lanh như nước hồ thu, ngón tay lại một lần nữa không an phận gây xích mích.

Tống Vũ Thiên không nói lời nào, cũng không có ngăn lại chỉ nhìn phía trước, mặc nữ tử bắt đầu hôn khắp toàn thân, lòng của hắn lúc này, cũng đang lẳng lặng tự hỏi, tự hỏi nên làm thế nào thu lưới.

Tiểu Ngâm Tuyết, trẫm cho ngươi quyền lợi, cho ngươi địa vị , cho ngươi tất cả tôn quý cùng hiển hách mà nữ tử cả đời đều không đạt được! Mà hôm nay, trẫm cảm thấy, cũng nên thu hồi hết thảy rồi! Dù sao một nữ nhân, có được quá nhiều, cuối cùng cũng không phải chuyện tốt!

Ha ha! Có biện pháp nào đây? Trẫm tin tưởng, nếu như trẫm muốn hạ lệnh thu hồi hết thảy, tất cả dân chúng trong thiên hạ, đều sẽ đứng về phía trẫm!

Tiểu Ngâm Tuyết, ngươi biết không?

Cái này gọi là chiều hướng phát triển của lòng dân! Ai bảo ngươi trước đây, đem thanh danh của mình làm cho tệ hại như vậy? Ha, trẫm đã quên, những thanh danh này, coi như đều là trẫm giựt giây dung túng ngươi đi làm!

Ha ha, đúng a! Trẫm chính là cố ý! Ai bảo thanh danh của hoàng thúc trước đây quá thịnh, tay cầm quyền cao? Trẫm không thể nghĩ ra biện pháp thu hồi quyền lợi của hắn, chỉ đành phải dùng cái phương pháp xử lí không nhận thức được này, từng bước một tan rã thanh danh của hắn?

Tiểu Ngâm Tuyết, không nên trách lòng dạ Nhị ca ca quá ác độc, Nhị ca ca đây cũng là không có cách nào a! Ngươi xem, tính cách điêu ngoa thành tánh, háo sắc thành phong trào của ngươi, không phải rất tốt sao?

A! Tiểu Ngâm Tuyết, ngươi thực nên may mắn là đầu óc của ngươi đơn giản như thế, có thể tùy tiện xỏ mũi, nếu không, Nhị ca ca sợ là không để ngươi sống lâu như vậy! Từ sáu năm trước, hoàng thúc qua đời thì đưa ngươi cùng nhau quy thiên rồi.

Tiểu Ngâm Tuyết, thật sự là đừng trách Nhị ca ca a, Nhị ca ca đã sủng ngươi những năm này rồi, mà ngươi cũng hưởng thụ đầy đủ vinh quang, hôm nay, cũng nên hướng Nhị ca ca hồi báo! Ha ha. . . . . . Nên làm như thế nào? Nên làm như thế nào, Nhị ca ca mới có thể thu lại hết thảy mọi thứ của Tiểu Ngâm Tuyết. . . . . .

Trên mặt một mảnh cười lạnh, trong nội tâm âm thầm tính toán, Tống Vũ Thiên nằm xuống, mặc xiêm y của mình bị nữ tử cởi bỏ, cũng bắt đầu toàn tâm hầu hạ.

“Ừ. . . . . . Mị nhi. . . . . .” Hưởng thụ nhắm mắt lại, trên mặt sảng khoái, khi nữ tử cúi người, từng miếng từng miếng nuốt vào cái vật đứng thẳng cực nóng kia cao thấp kích thích thì Tống Vũ Thiên cũng bắt đầu kêu rên một tiếng, trong cổ không tự giác bật ra tiếng ngâm khẽ.

“Thánh Thượng, Mị nhi so với công chúa kia, thế nào?” Tự tin nói, kỹ xão thuần thục, lúc tình cảm mãnh liệt sắp xảy ra thì nữ tử đột nhiên ngừng tất cả động tác, hai mắt xấu xa khiêu khích nhìn.

Nghe vậy, mở mắt, bởi vì dục vọng đầy người không thể phát tiết, Tống Vũ Thiên hừ nhẹ một tiếng, cắn răng nói “Cái này còn hỏi” ! Tiếp theo một bả mạnh mẽ kéo nữ tử xuống, xoay người cố định một cái, nâng cao tuyết đồn lên, rất nhanh và hung mãnh đem nhiệt xử của mình tống vào trong hoa đạo sớm đã ẩm ướt.