Lúc mặt trời lặn, Tống Ngâm Tuyết một thân nam trang cùng Mân Côi về tới phủ Nhữ Dương quận chúa. Sau khi cởi nam trang, rửa mặt thay quần áo, khôi phục bộ dạng ban đầu, Tống Ngâm Tuyết tùy tiện đi ra.
“Quận chúa, Kỳ Nguyệt công tử đang ở bên ngoài cầu kiến!” Ngoài cửa, tiếng bẩm báo trầm thấp của Mân Côi vang lên.
Kỳ Nguyệt? Nghe vậy khẽ giật mình, trong mắt sáng tối bất định, Tống Ngâm Tuyết sau khi ngẫm nghĩ trong chốc lát, chậm rãi mở miệng nói:“Để cho hắn vào đi.”
“Dạ!” Lĩnh mệnh một tiếng, cửa, lập tức được đẩy ra, một thân ảnh thanh nhã tuấn tú chậm rãi đi vào.
“Quận chúa, đây là sổ sách gần một tháng qua trong phủ, mời người xem qua.” Hai chân tiến lên vài bước, đem sổ sách đặt trên mặt bàn, sau đó lại từ từ lui trở về, lẳng lặng đợi. Trong cả quá trình, đầu Kỳ Nguyệt thủy chung vẫn cúi thấp, không hề liếc mắt nhìn mặt Tống Ngâm Tuyết.
Tống Ngâm Tuyết ngước mắt đánh giá hắn, trên gương mặt xinh đẹp tinh xảo không có một tia biểu lộ, “Kỳ Nguyệt, ta nhớ ta đã từng nói qua với ngươi.”
Lời chỉ nói một nửa, giữ thể diện cho hắn, kế tiếp, Tống Ngâm Tuyết chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, không mở miệng nữa.
Kỳ Nguyệt vừa nghe lời này, toàn thân không tự chủ được chấn động, ngay sau đó, một hương vị chua sót đắng chát không ngừng dâng lên trong lòng.
Hắn biết rõ, nàng muốn nói chính là: Kỳ Nguyệt, ta nhớ ta từng nói qua với ngươi, từ nay về sau đến báo cáo công sự, đi ra thư phòng đi, không nên vào phòng ngủ, đừng để cho người ta cười chê. . . . . . Nàng đây là đang nhắc nhở hắn? Đang cùng hắn phân rõ giới tuyến! Trong mắt tràn đầy phức tạp, đầu càng cúi thấp, không muốn để cho nàng thấy sự tổn thương của bản thân lúc này.
Kỳ thật, sao hắn lại nguyện ý tới đây? Chính là không biết vì cái gì, hắn không điều khiển được hai chân của mình! Gian phòng này, từ sau lần trước hắn xúc động chạy tới muốn thị tẩm, hắn không có bước vào nửa bước.
Tống Ngâm Tuyết hành động như nàng nói, thật sự chuyện lớn nhỏ gì cũng xử lý ở thư phòng, chưa bao giờ có hành động gì khác, điều này làm cho lòng của hắn, rất là không yên.
Hắn không yên cái gì? Hắn nói không được! Nhưng mà cảm giác này, cứcảm thấy trong nội tâm có cái gì vướng mắc, làm cho hắn cả ngày khó có thể ăn no ngủ yên.
Từ sau ngày đó hắn buông tay, thái độ nàng đối với hắn, đã thay đổi. Lời nói lãnh đạm, thần sắc hờ hững, mặc dù có trao đổi vài câu, nhưng cảm tình, vĩnh viễn đều không có một chút ấm áp nào.
Hắn sai rồi, hắn sai lầm rồi sao? Hắn sai vì ngày ấy không nên vô tình buông tay sao? Chính là khi đó, hắn cũng không biết chân tướng. . . . . . Trong sự rối rắm, gắp gao đè nén lòng mình, Kỳ Nguyệt hơi ngẩng đầu chậm rãi nhìn về phía Tống Ngâm Tuyết, nhìn thấy gương mặt nàng lạnh nhạt không có biểu lộ gì thì trái tim hắn, không khỏi đau đớn một hồi!
Cái phòng ngủ này, Lâm Phong có thể tới, Minh Tịnh có thể tới, thậm chí những người khác đều có thể tới, nhưng chỉ mình hắn không thể . . . . . . Có phải là trong lòng của nàng, hắn đã. . . . . . không còn tồn tại, không dám nghĩ tiếp, biểu lộ Kỳ Nguyệt kinh ngạc, nhìn quanh căn phòng ngủ tràn ngập khí tức nữ tính ôn nhu này, cuối cùng chậm rãi xoay người mở miệng: “Xin quận chúa thứ lỗi, Kỳ Nguyệt nhất thời quên mất.”
Quên? Thật là quên sao? Không! Không phải! Hắn là cố ý!
Hôm nay vốn là đầu tháng, là thời gian hắn đến gặp Tống Ngâm Tuyết báo cáo sổ sách tháng trước. Hắn vốn đợi trong thư phòng một hồi, khi biết được Tống Ngâm Tuyết đang ở trong phòng ngủ thì lòng của hắn, do dự.
Đi? Hay là không đi?
Đi – hắn nhớ tới lời dặn của Tống Ngâm Tuyết trước đây; không đi – hắn lại không khống chế nổi nội tâm của bản thân, một loại khát vọng mà hắn không rõ cứ quấn quýt trong lòng hắn! Vì vậy đầu óc nóng lên, trái tim không thể kềm giữ, hắn quyết định đi xem xét.
Kỳ Nguyệt xoay người, bước bước, thân ảnh lại có chút mất mát, hắn thật không nghĩ đến, chính mình cực lực quyết tâm, thật vất vả mới quyết định, lại đổi lấy một câu hỏi lại bình thản đến không thể bình thản hơn của nàng, điều này làm cho hắn, cay đắng sâu sắc.
Có đôi khi phản ứng bình thản, so với lãnh khốc lại càng có thể gây tổn thương lòng người! Lãnh khốc, ít nhất biểu lộ đối phương còn rất để ý tới mình, dù cho loại để ý này là cừu hận, phẫn nộ, nhưng tối thiểu nhất, cái này cũng đại biểu ột loại cảm tình. Nhưng còn bình thản? Thái độ không chút để ý nào, biểu lộ thờ ơ, mà ngay cả một ánh mắt cũng không muốn cho hắn, loại cảm giác bị người ta lạnh lùng bỏ qua này, chính là một loại gông xiềng vô hình buộc chặt hắn, ép tới hắn thở không nổi.
“Chúng ta đi thư phòng a!” Vừa thấy Kỳ Nguyệt xoay người, Tống Ngâm Tuyết cầm lấy sổ sách trên bàn cùng đi theo ra ngoài.
Nghe vậy, Kỳ Nguyệt giương mắt nhìn nhìn, biểu lộ phức tạp muốn nói lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu.
“Hả? Quận chúa? Sao chưa gì hai ngườiđã ra rồi?” Ngoài cửa ra vào, sau khi vừa thấy hai người đi ra, Mân Côi kinh ngạc kêu lên. Ông trời a, chuyện này cũng quá nhanh a? Thời gian còn chưa đến nửa nén hương!
Tống Ngâm Tuyết nhìn biểu lộ có chút khoa trương của Mân Côi, biết nàng ta lại bắt đầu hiểu sai rồi, liếc mắt nói: “Mân Côi, ta muốn đi thư phòng!”
“Dạ dạ dạ! Nô tỳ đi theo hầu người.” Vừa nghe lời này, Mân Côi biết Tống Ngâm Tuyết đây là ý bảo chính mình không nên hỏi nhiều, lập tức rụt rụt đầu, biết điều đi trước một bước.
Đi ở hành lang, xuyên qua nhà thuỷ tạ, Tống Ngâm Tuyết cùng Kỳ Nguyệt bước chậm mà đi. Trước cửa, Thư Ly mang theo một tia vui sướng, một tia tiếc nuối, một tia cô tịch, cô đơn mất hồn tiến đến, không đếm xỉa hai người trước mắt.
(Myu: Đoạn này bị mất một khúc, ta tìm mãi mà không ra. Đại ý có thể đoán là Ngâm Tuyết hỏi Thư Ly thì Khiên Ngưu xen vào bảo mình cùng Thư Ly đang có việc, muốn lôi kéo Thư Ly rời đi.)
Đang nói chuyện, ý bảo Thư Ly cùng đi, thấy vậy, Mân Côi tiến lên, quăng cho nàng một cái bạt tai thanh thúy vang dội.
“Ngươi. . . . . .” Bụm mặt, vạn phần không cam lòng , Khiên Ngưu cắn răng, oán hận trừng mắt nói: “Ngươi, sao ngươi lại đánh ta?”
“Đánh ngươi? Ngươi cư nhiên còn hỏi vì sao ta muốn đánh ngươi à!” Khi nói chuyện, Mân Côi liếc mắt nhìn Tống Ngâm Tuyết vẻ mặt không biểu lộ, khi thấy nàng không ra hiệu gì, tiến lên hung hăng đạp Khiên Ngưu một cước, đạp nàng ta ngã lăn trên mặt đất.
“Khiên Ngưu, ngươi thật quá làm càn!” Hai tay chống nạnh, nhìn Khiên Ngưu muốn phát tác lại không dám phát tác, Mân Côi hung ác nói: “Ta đánh ngươi, đó là muốn dạy dỗ ngươi! Ta thân là đại nha hoàn, không thể thấy ngươi sai mà không sửa!”
“Ta, ta phạm lỗi gì. . . . . .” Mắt đỏ lên, té trên mặt đất, Khiên Ngưu oan ức nói.
“Phạm lỗi gì?” Mân Côi quát lạnh một tiếng, ngón tay chỉ vào mặt nàng ta nói: “Thứ nhất, ngươi không có tôn ti, thấy quận chúa đầu tiên không hành lễ, rồi sau đó tùy ý chi phối Thư Ly công tử, ghê tởm hơn chính là, khi ngươi trả lời quận chúa, rõ ràng đem tên chính mình xếp trước Thư Ly công tử, ngươi nói hành vi phạm thượng như vậy, rốt cuộc có nên đánh hay không hả?”
Mân Côi thở phì phì nói, hít sâu một hơi, nói tiếp: “Thứ hai, ta thấy ngươi còn chưa rõ một chuyện a! Thư Ly công tử là phu quân của quận chúa, quận chúa còn đang ở đây, khi nào thì đến phiên ngươi ra lệnh, bảo nàng trở về đi! Thứ ba, vừa rồi lúc ngươi ở đây nói muốn đi, quận chúa còn chưa đáp ứng ngươi? Ngươi cư nhiên chưa được quận chúa cho phép lại tự ý bảo Thư Ly công tử đi theo ngươi, Khiên Ngưu a, Khiên Ngưu, ta thấy ngươi có phải chán sống rồi không!”
Mân Côi một hơi nói ra hết toàn bộ, nghe vậy, Khiên Ngưu mặc dù nhận sai cúi đầu, nhưng miệng, lại chưa từ bỏ ý định giải thích : “Nô tỳ là vì có việc mới bảo Thư Ly công tử trở về . . . . . .”
“A? Có việc? Có chuyện gì? Nói nghe một chút!” Lúc này, Tống Ngâm Tuyết mở miệng, nàng chậm rãi tiến lên, một thân cao quý ưu nhã, đôi mắt nhìn thẳng xa xa, thủy chung không hề hạ xuống.
“Cái này, cái này. . . . . .” Khiên Ngưu vừa thấy Tống Ngâm Tuyết cao ngạo như thế với mình, trong nội tâm hận muốn chết, hơi tức giận nói: “Chuyện lần trước công tủ phân phó nô tỳ, hiện tại nô tỳ đã làm tốt rồi, đang chờ công tử trở về xác nhận!”
“A? Xác nhận a? Được rồi, nghe Khiên Ngưu ngươi nói như vậy, vậy nhất định là chuyện trọng yếu gì rồi! Như vậy đi, dù sao cũng đã lâu ta không có đi Thư Ly các, không ngại thì nhân cơ hội này đi xem đi, thứ nhất là quan tâm tình hình gần đây của Thư Ly, thứ hai. . . . . . cũng tiện thể xem cái việc gấp của ngươi, rốt cuộc là cái gì?”
“A?” Không nghĩ tới Tống Ngâm Tuyết sẽ nói như vậy, Khiên Ngưu nhất thời không phản ứng kịp. Mới vừa rồi nàng thấy Nhữ Dương quận chúa nhìn chằm chằm vào công tử, lúc này mới tùy tiện tìm cớ lên tiếng ngăn cản. Vốn tưởng rằng cái ả quận chúa háo sắc này e ngại Kỳ Nguyệt công tử ở bên cạnh, sẽ không dám có ý gì với Thư Ly công tử, nhưng ai biết nàng ăn trong nồi, còn nhìn trong chén như vậy!
Tự cho là thông minh dùng một chút thủ đoạn, Khiên Ngưu lúc này tự gây rắc rối, nàng bây giờ trái không được, phải cũng không xong vắt hết óc nghĩ đối sách, lại bất đắc dĩ vì chỉ số thông minh có hạn, dù làm thế nào cũng nghĩ không ra nổi.
“Sao rồi? Còn không dẫn đường!” Đáy lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt không chút biểu tình, Tống Ngâm Tuyết rũ mắt xuống, trầm thấp nói.
“Quận chúa, đây là việc nhỏ, không phiền ngài đại giá. . . . . .” Khó xử không biết nên nói cái gì cho tốt, Khiên Ngưu lúc này, trong nội tâm bỗng có chút sợ hãi mơ hồ.
“Đã là việc gấp, làm sao lại là chuyện nhỏ ? Đây không phải là tự mâu thuẫn sao? Ha ha, Khiên Ngưu, ngươi là đang lừa gạt bản quận chúa a! Hay là. . . . . . Ngươi cố ý không cho bản quận chúa tới gần Thư Ly?”
Lời nói, bình tĩnh và khoan thai, không có một chút gợn sóng, chính là loại không lời nói chút gợn sóng này, lại làm cho Khiên Ngưu bất giác cả kinh, toàn thân khẽ run.
“Quận chúa, ta, ta, . . . . . .”
“Làm càn! Trước mặt quận chúa, ngươi dám can đảm tự xưng là ‘ ta ’ sao! Khiên Ngưu, ta thấy ngươi thật là càng ngày càng chán sống!” Quát mắng một tiếng, Mân Côi nhảy dựng lên, mặt tràn đầy vẻ giận dữ.
“Công tử. . . . . .” Vừa thấy tình hình này, trong lòng biết trốn tránh cũng không được, Khiên Ngưu giương mặt bắt đầu cầu cứu Thư Ly bên cạnh ,hi vọng hắn có thể giúp mình đỡ một phen.
“Công tử, quận chúa đang hỏi chuyện người phân phó nô tỳ là gì. . . . . .”
Nghĩ nhờ Thư Ly giúp nàng nói dối cho tròn lời, Tống Ngâm Tuyết nhìn ra Khiên Ngưu lúc này đang nghĩ gì, cố ý thuận theo nhìn về hướng Thư Ly, miệng vui vẻ nhẹ nhàng nói: “Phu quân, rốt cuộc người phân phó Khiên Ngưu làm chuyện gì vậy?”
Thư Ly nguyên bản còn đắm chìmtrong sự cô đơn lúc không tìm được tri âm, nhưng cũng chỉ là thoáng qua rồi mất đi, lúc này nghe Tống Ngâm Tuyết nói như vậy. Không hề nghĩ ngợi vô thức lên tiếng: “Ta cũng không có phân phó nàng làm cái gì cả.”
Ta cũng không có phân phó nàng làm caí gì! Lời này vừa nói ra, Tống Ngâm Tuyết cười lạnh một tiếng trong đáy lòng, mà Khiên Ngưu, thì mắt trợn tròn, bộ dạng không dám tin.
“Công tử. . . . . .” Sao hắn có thể đối xử với nàng như vậy! Nàng đối xử với hắn tốt như vậy, toàn tâm toàn ý phục vụ hắn, làm hắn sao có thể, làm sao có thể không để ý đến sự sống chết của nàng như vậy!
Trong nội tâm, mơ hồ tuôn ra hận ý, Khiên Ngưu cắn chặt môi của mình, không rên một tiếng nhìn qua hắn, nhìn qua nam tử mà nàng ta cho rằng đã phụ lòng say mê của mình, mặt, oán nộ mím chặt môi lại.
Ứng Thư Ly a Ứng Thư Ly! Ngươi cư nhiên dám đối xử với ta như vậy? Ta đây làm tất cả đều là vì ngươi a! Làm sao ngươi có thể, sao có thể vong ân phụ nghĩa như vậy!
Không cam lòng, nàng thật sự rất không cam tâm!