Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 35: Vào ở phủ quận chúa




Tống Ngâm Tuyết trở lại trong phủ, ngồi trong thư phòng lẳng lặng suy nghĩ những chuyện đã phát sinh ban ngày, đúng lúc này, Minh Tịnh lặng yên không một tiếng động tiến đến.

“Có tâm sự sao?” Một câu đầu độc lòng người, tràn ngập từ tính vang lên bên tai, nghe vậy trong lòng Tống Ngâm Tuyết cả kinh, vội vàng ngẩng đầu lên.

“Làm sao ngươi vào được?” Nhíu nhíu mày, có chút bất mãn, trừng mắt nhìn Minh Tịnh, nàng thẳng thắn mở miệng.

“Tôi muốn vào thì có rất nhiều phương pháp, dù cho dùng loại nào, quận chúa cũng sẽ không ý thức được!” Gương mặt tuấn tú mỉm cười, vẻ mặt thong dong, Minh Tịnh một tay thả lỏng đứng phía sau, bình tĩnh nói.

“Ngươi!”

TNND! Minh Tịnh này, còn nói là cận vệ của nàng! Chính là, có hộ vệ như vậy sao? Không nghe lời chủ tử nói coi như xong, bây giờ còn cả ngày khiêu khích chủ tử, thật không biết trong lòng của hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì!

Căm giận đến mặt trắng không còn chút máu, đứng lên, gương mặt nhìn nghiêng của Tống Ngâm Tuyết mơ hồ có sự tức giận.

Có lẽ Minh Tịnh là người đầu tiên khi nàng xuyên không đến nhìn thấy, hoặc là nàng đã từng yếu ớt vô lực đặt ở dưới thân hắn, cho nên từ trước đến nay nàng luôn khéo léo, đối bất cứ chuyện gì đều xử lý thành thạo, khi một mình chống lại hắn thì không cách nào tự nhiên ngụy trang tâm tình của mình, thậm chí thường xuyên bị hắn trêu chọc đến không khống chế được!

Loại không khống chế được này, khiến Tống Ngâm Tuyết cảm thấy rất thất bại, nàng không thích loại cảm giác bị người khác đoán chừng, cũng không thích chính mình như một đứa bé trần truồng để cho người ta tìm tòi nghiên cứu!

Mỗi lần chỉ cần vừa nhìn thấy cái mặt nạ thong dong của Minh Tịnh, nghe được lời nói bình tĩnh không gợn sóng của hắn, đáy lòng nàng sẽ không chịu nằm yên một chỗ.

“Minh Tịnh, ngươi chỉ là hộ vệ của ta!” Lạnh lùng lên tiếng, muốn nhắc nhở hắn chuyện thực tế như vậy, khiến cho hắn không còn kiêu ngạo nữa.

Chính là sau khi nghe vậy, khóe miệng Minh Tịnh giật giật, duỗi bàn tay nắm thành quả đấm ra, gác lên bên ngực trái, sau đó xoay người hạ thấp người, động tác cực kỳ duyên dáng làm lễ nói: “Quận chúa, chuyện này Minh Tịnh đương nhiên biết rõ.”

Đứng thẳng dậy, chậm rãi đi về phía trước, không ngừng nhìn chằm chằm Tống Ngâm Tuyết: “Quận chúa, người còn nhớ lời Minh Tịnh từng nói với người sao?”

“Không nhớ rõ!” Không thích bị hắn từ trên nhìn xuống ở khoảng cách gần như vậy, Tống Ngâm Tuyết vô thức muốn lui về sau. Chính là vào lúc này, Minh Tịnh lại kéo nàng lại, hai mắt thẳng tắp nhìn chăm chú nói: “Quận chúa, Minh Tịnh từng nói qua trách nhiệm của tôi, chính là bảo vệ người, trừ chuyện đó ra, không còn gì khác.”

“Không còn gì khác? A, như vậy rất tốt a. . . . . .” Lắc lắc cổ tay, giãy dụa muốn thoát ra, chính là bàn tay thon dài trắng nõn của Minh Tịnh lại cầm chặt hơn.

“Quận chúa.” Một tay kéo Tống Ngâm Tuyết thẳng tới trước ngực, hai mắt chăm chú mà thâm thúy nhìn, đôi môi hơi mỏng khẽ mở ra, mê hoặc lại thấp mị: “Quận chúa, Minh Tịnh thu hồi lời nói lần trước! Hiện tại Minh Tịnh, đối quận chúa. . . . . .”

“Ngừng!” Quát một tiếng, Tống Ngâm Tuyết làm mặt giận, nàng một bả mạnh mẽ giật tay ra, tức giận đến ngực phập phồng, “Minh Tịnh, chuyện vui đùa này có điểm lớn!”

“Vui đùa sao? Quận chúa, người từ nhỏ ở chung một chỗ cùng Minh Tịnh , có chỗ nào trên người quận chúa Minh Tịnh chưa từng xem qua? Lúc này thẹn thùng, hình như hơi trễ à. . . . . .”

“Ngươi!” Mặt đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Minh Tịnh, thấy vậy, lông mày hắn cau lại, khẽ cười: ”Quận chúa đây là không tin phải không? Ngoại trừ một cái bớt Hồ Điệp trên ngực trái quận chúa ra, còn có. . . . . .”

“Đủ, Minh Tịnh! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Cúi mặt, giọng nói lạnh thấu xương, khi Minh Tịnh mỉm cười muốn đáp lại, cửa ra vào truyền đến tiếng Mân Côi thông báo : ”Khởi bẩm quận chúa, Kiều quốc Khuynh Nhạc công chúa giá lâm!”

“Tốt, biết rồi!” Mắt thâm ý nhìn Minh Tịnh, mở cửa nhấc chân đi ra ngoài, sau lưng, vẻ mặt Minh Tịnh nhìn không ra biểu lộ, đôi mắt thanh tú có sóng ngầm lưu chuyển.

“Ngâm Tuyết muội muội, ta tới quấy rầy!” Gọi to duyên dáng một tiếng, cười yếu ớt mà đến, Khuynh Nhạc công chúa Kiều Mạt Nhi ưu nhã đi tới.

“Công chúa sao lại nói như vậy, có thể được công chúa đại giá, đây là vinh hạnh của Nhữ Dương Vương phủ! Như vậy đi , ta thấy công chúa đi đường mệt nhọc, đích thị là mệt chết đi rồi, Ngâm Tuyết lập tức dẫn người về phòng nghỉ ngơi.”

“Tốt, vậy làm phiền muội muội rồi!” Cao quý trang nhã gật đầu, đưa tay che miệng cười, Kiều Mạt Nhi có khuôn mặt cùng dáng người động lòng người, dẫn tới một đám hạ nhân Vương Phủ tâm thần lay động một hồi.

Tống Ngâm Tuyết mỉm cười dẫn đường, nhìn gò má Kiều Mạt Nhi đỏ ửng còn sót lại một chút tình cảm mãnh liệt, con mắt dạo qua một vòng, sau đó giương lên một nụ cười kín đáo.

“Công chúa, vương phủ này không so được với hoàng cung Đại Lương, phương tiện đơn sơ, điều kiện cũng bình thường, kính xin công chúa đừng trách!” Dối trá khách khí giao thiệp cùng Kiều Mạt Nhi, nghe vậy, khuôn mặt Kiều Mạt Nhi hơi nhíu nói: “Ừa, tuy rằng nơi này hơi cũ nát, bất quá ta đã sống nhờ phủ người khác, thì không thể vô ý trách móc nặng nề nhiều như vậy!”

Nói rất hay cứ như mình rất hiểu lễ nghi, nàng lúc này, sau khi nhìn quanh bốn phía một vòng, gật đầu nói: “Kỳ thật cũng không phải không chịu nổi, chỉ cần nhịn một chút, là có thể qua được!”

Không đỡ nỗi! Con bà nó chứ! Ngươi thích ở hay không mặc ngươi! Khách khí với ngươi một chút, ngươi đã bắt đầu đạp lên mặt ta, bộ dáng không biết cái gì gọi là chừng mực! Phải biết rằng, tỷ tỷ ta còn không muốn tiếp đãi ngươi đâu!

Trợn trắng mắt, đang muốn nói cái gì đó, trong lúc đó, cửa ra vào xuất hiện một thân ảnh tuấn mỹ, hướng thẳng về Kiều Mạt Nhi khẽ kéo nàng vào lòng.

“Mạt Nhi, Mạt Nhi. . . . . .” Ôm thật chặt người trong ngực, gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ cay đắng cùng vui sướng, Quân Tử Sở không thèm để ý, không quan tâm đến ánh mắt khác thường của mọi người nhìn mình, chỉ đắm chìm thật sâu trong cảm xúc của mình.

NND! Đây cũng quá mức rồi! Phu quân của nàng, dưới tình huống mình còn ở đây, ngang nhiên ôm nữ nhân khác, còn mang vẻ mặt say mê nữa? Cái này còn nói thế nào được! Nói thật, tuy trong lòng Tống Ngâm Tuyết lúc này cũng không ngại, nhưng ở trước mắt bao người, thực sự cảm thấy mất vài phần mặt mũi.

“Biểu ca. . . . . .” Ngửa mặt lên, như một cành hoa lê trong mưa xuân, Kiều Mạt Nhi lúc này ôn nhu yếu ớt, trong đôi mắt rưng rưng nước mắt, môi son nhẹ nhàng mở ra nói: “Biểu ca, Mạt Nhi rốt cục đã được gặp người. . . . . .”

“Mạt Nhi, Mạt Nhi của ta. . . . . .” Tâm tình có chút kích động, Quân Tử Sở lúc này, sắc mặt vui vẻ, không ngừng dùng cằm vuốt ve mái tóc thơm của người trong ngực.

Thấy tình cảnh này, Tống Ngâm Tuyết nheo mắt lại, thối lui hai bước, chậm rãi đánh giá hai người này. Bộ dạng Quân Tử Sở, là hoàn toàn bộc lộ cảm tình của bản thân! Nhưng về phần Khuynh Nhạc công chúa này thì sao. . . . . .

Cùng là nữ nhân thông minh, chính mình há lại nhìn không ra Kiều Mạt Nhi gặp dịp thì chơi? Chỉ là nàng tại sao phải như thế, mình còn chưa biết được!

Cầm Tâm sau lưng, vẻ mặt ghen tuông trừng mắt nhìn hai người, theo tay phải nắm chặt chuôi kiếm, cùng động tác không ngừng cắn môi của nàng có thể thấy được, nội tâm của nàng, ghen ghét dữ dội.

Di? Sự tình có vẻ biến thành thú vị rồi? Một nam tử tình yêu thắm thiết, một nữ tử am hiểu diễn trò, hơn nữa còn có một thị nữ giấm chua tung tóe, trò chơi này, coi như càng ngày càng có chút đáng xem rồi.

Tống Ngâm Tuyết chớp động con mắt lấp lánh, như hồ ly ngầm suy nghĩ, bất quá lúc này, nàng quên một chuyện, chính là, trong trò chơi này, còn có tên nàng đứng đầu bảng, một chính thê không tim không phổi.