Lời nói sâu nặng mà chèn ép của Tống Vũ Thiên, khiến Tống Vũ Minh bên cạnh nghe xong không phản bác được gì. Cảm giác phức tạp mà cay đắng trong lòng, làm cho hắn vô lực giương mắt nhìn con người gọi là thân ca ca trước mặt này.
Thân ca ca? Ha ha.
Không muốn nói gì, khóe miệng chỉ khẽ động một chút, Tống Vũ Minh bình tĩnh nhìn gương mặt dữ tợn của Tống Vũ Thiên, trong rối rắm chậm rãi nhẹ gật đầu.
“Lão Tứ, ta biết mà!” Trông thấy Tống Vũ Minh gật đầu, trong lòng Tống Vũ Thiên nhảy lên một tia mừng rỡ, nhưng hắn lại xem nhẹ nụ cười khổ châm chọc mà tái nhợt của đối phương, chỉ mù quáng chấp nhất kết quả.
“Lão Tứ, yên tâm đi, trẫm nhất định sẽ không để bọn hắn thực hiện được mưu đồ!” Đưa tay vỗ vỗ bả vai Tống Vũ Minh, ánh mắt Tống Vũ Thiên đột nhiên trở nên tĩnh mịch, hắn thẳng tắp đảo mắt nhìn ra phía ngoài điện, vẻ mặt sáng tắt bất định.
“Trẫm mặc kệ binh lực bọn họ mạnh thế nào, nhân số đông đảo như thế nào, muốn đoạt giang sơn của trẫm, để xem bọn họ có bản lãnh này hay không! Hừ, kinh thành này, trẫm bố trí tường đồng vách sắt, dễ thủ khó công, nếu như bọn họ muốn cường công. . . . . .”
Tống Vũ Thiên nói chưa hết lời, trong ánh mắt đã lấp léo những tia sáng khác thường, thần bí giống như có lá bài tẩy còn chưa vạch trần. Chính là lúc này Tứ Hoàng Tử Tống Vũ Minh cũng không có tâm tình đi thưởng thức bộ dạng ra vẻ cao thâm của hắn, mà chỉ cúi đầu, đắng cay chua ngọt lẫn lộn trong lòng.
“Tống Vũ Huyền cùng Tống Ngâm Tuyết hôm nay bọn họ hợp quân tại Thương châu, tin rằng giờ phút này đã phát binh, không đến năm ngày, bọn họ sẽ đến kinh thành, đến lúc đó lão Tứ, đệ và trẫm cùng nhau lên cửa thành, giết bọn họ không còn mảnh giáp!”
Lời nói âm tàn, Tống Vũ Thiên nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt của hắn sáng quắc, hai đấm không khỏi nắm chặt, “Tống Vũ Huyền, Tống Ngâm Tuyết, các ngươi đã muốn chết, vậy trẫm sẽ dốc hết sức thành toàn các ngươi, cho huynh muội các ngươi trên đường xuống xuối vàng cũng có bè có bạn! Ha ha ——”
Nghe tiếng cười, Tống Vũ Minh chậm rãi giương mắt, đột nhiên cảm thấy hết thảy trước mắt đều quá lạ lẫm, quá mờ mịt! Hắn choáng váng, cước bộ mất thăng bằng lui về sau một bước, tiếp đó ngơ ngẩn vẫy vẫy tay, xoay người đi ra ngoài.
Đối với một loạt động tác thất hồn lạc phách của Tống Vũ Minh, Tống Vũ Thiên không hề để ý, bởi vì tiêu điểm chú ý trong mắt hắn, chỉ là làm sao tiêu diệt hai người đáng ghét kia, trừ chuyện đó ra, hết thảy những thứ khác đều không quan trọng.
“Thiên.”
Tống Vũ Minh đi rồi, trong thư phòng chỉ còn lại một mình Tống Vũ Thiên, lúc này, thân ảnh Mai Phi lại thức thời xuất hiện, vẫn ôn nhu động lòng người, săn sóc hào phóng như cũ.
“Thiên, thiếp hầm cách thủy chút canh gà cho chàng, chàng muốn uống một chút không?” Nhẹ nhàng đặt chung ở trên bàn, Mai Phi cười khẽ nhu tình, vừa vuốt bụng của mình, vừa chờ thân ảnh màu vàng sáng kia đi qua.
Xưng hô từ “Thánh Thượng” đổi thành”Thiên”, có thể thấy được lúc này địa vị của Mai Phi ở trong lòng Tống Vũ Thiên, tuyệt đối đã cao đến không ai bằng!
Trước kia Lăng Mị đã từng kêu như vậy, nhưng đối với Tống Vũ Thiên mà nói, đây chẳng qua là gặp dịp thì chơi, giả dối mà thôi, cũng không phải thật tình! Nhưng đối với Mai Phi thì khác, nàng là người đầu tiên hắn nguyện ý dụng tâm che chở cả đời.
“Mai nhi, nàng luôn săn sóc như vậy.”
Trông thấy nữ nhân của mình đang mang con của mình lại vẫn cẩn thận chiếu cố mình như thế, một cảm giác hạnh phúc không khỏi từ đáy lòng Tống Vũ Thiên xông thẳng lên đầu, sắc mặt nghiêm nghị cũng hòa hoãn xuống.
“Mai nhi, trẫm nói với nàng bao nhiêu lần rồi, loại chuyện này từ nay về sau cứ giao cho bọn nha hoàn làm, nàng đang bụng mang dạ chửa, vạn nhất động thai khí thì biết làm sao bây giờ?”
Bước nhanh về hướng Mai Phi, ôm nhẹ nàng ta vào trong ngực, Tống Vũ Thiên vừa nhẹ giọng trách cứ, vừa chụp lên bàn tay Mai Phi đặt ở trên bụng, chậm rãi vuốt ve.
“Làm sao vậy, tiểu tử kia đá nàng à?”
“Ừ, có một chút.” Tựa đầu khẽ tựa vào trong ngực Tống Vũ Thiên, Mai Phi dịu dàng. Xinh đẹp động lòng người như tiên tử hạ phàm không nhiễm chút bụi trần, khiến Tống Vũ Thiên yêu say đắm không thôi.
“Mai nhi, từ nay về sau trẫm không cho phép nàng làm như vậy, nàng cứ vậy,trẫm làm sao an tâm được.”
“Chính là có nhiều chuyện làm thiếp lo lắng a. Thiên, gần đây chàng ưu phiền như vậy, thiếp không giúp được gì cho chàng, chỉ có thể hầm chút canh để chàng bồi bổ thân thể.”
Mai Phi dịu dàng nói, trên gương mặt đoan trang tú lệ lộ vẻ khéo hiểu lòng người! Tuy luận tướng mạo, Mai Phi cũng không tính là thượng thừa, nhưng nàng ta dùng sự dịu dàng bện một cái lưới lớn, gắt gao vây người ta ở trong đó!
Tống Vũ Thiên là một người đầy mâu thuẫn, tuy lòng dạ vô cùng ác độc, bạc tình bạc nghĩa, vì ngôi vị hoàng đế có thể hy sinh hết thảy, nhưng từ trong nội tâm, hắn vẫn khát vọng được người ta thật tình yêu thương.
Mai Phi hiểu được điểm này, cho nên vận dụng thủ đoạn lợi dụng nó, trong lúc vô tình đã bắt được lòng hắn, trở thành người đầu tiên khiến hắn yêu đến không thể vãn hồi, yêu đến không thể tự kềm chế, yêu đến hết thuốc cứu!
“Thiên, chàng là người yêu dấu nhất của thiếp, là phụ hoàng của hài tử, thiếp chỉ mong chàng sống tốt, muốn chàng bình an! Thiếp vô dụng, không có võ công như Lăng Mị để giúp chàng, chỉ có thể tự tay hầm chút canh cho chàng, mới an tâm hơn một chút.”
Đứng thẳng người, Mai Phi bưng canh gà lên đưa tới trước mặt Tống Vũ Thiên, thấy vậy, Tống Vũ Thiên cảm động tràn trề, sau khi nhận lấy liền uống một hơi cạn sạch, mặt mũi lộ rõ hạnh phúc dào dạt.
“Mai nhi, kiếp này có nàng, thật sự là ông trời ban ân cho Tống Vũ Thiên ta rồi!”
Xoay người buông chén, Tống Vũ Thiên dịu dàng nắm tay Mai Phi, nhẹ nhàng giữ trong lòng bàn tay: “Mai Phi, trẫm biết tâm ý của nàng, trẫm rất cảm kích! Trong lòng trẫm, Mai nhi vĩnh viễn là nữ nhân tốt nhất, cho nên nàng không cần bất an, không cần so sánh mình với người khác.”
“Tuy Lăng Mị võ công cao cường, nhưng nàng ta trong lòng trẫm, cơ bản không có nghĩa lý gì, cho nên Mai nhi nàng không cần tự trách, nàng là mẫu phi của con trẫm, hoàng hậu tương lai của Đại Tụng này, không ai hiển quý hơn nàng, cũng không có ai quan trọng đối với trẫm hơn nàng.”
“Trẫm đến nay chỉ có một đứa con này, nàng chỉ cần hảo hảo sinh hạ hài tử, đã là sự trợ giúp lớn nhất rồi. . . . . .”
Đôi mắt Tống Vũ Thiên thật sâu, một tay ôm lấy Mai Phi vào trong ngực, thấy vậy, Mai Phi thuận theo dựa vào người hắn, nhu thuận nhẹ gật đầu, “Được, Thiên, thiếp đáp ứng chàng, lần sau không tự mình hầm canh nữa, chỉ ở một bên xem được không? Thiếp bất kể, cái này chàng nhất định phải đáp ứng thiếp, bằng không trong lòng của thiếp sẽ bất an .”
“Mai nhi. . . . . .” Thấy cô gái nhỏ làm nũng, Tống Vũ Thiên không còn cách nào, chỉ có thể gật đầu bất đắc dĩ, cạo nhẹ cái mũi của nàng.
Cái mũi bị cạo, Mai Phi thẹn thùng, xấu hổ càng vùi mặt vào trong ngực Tống Vũ Thiên, chính là nếu như lúc này có người quan sát, chắc chắn sẽ phát hiện vẻ mặt Mai Phi tuy ngượng ngùng, gò má đỏ ửng, nhưng đôi mắt nàng ta, lại vô cùng bình tĩnh, trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Mai nhi, trẫm muốn. . . . . .” Có vẻ không chịu nổi khi ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hạ thân Tống Vũ Thiên có phản ứng.
Nghe vậy, Mai Phi đấm nhẹ hắn, hờn dỗi nói: “Đừng, Thiên đi tìm phi tử khác đi. Hôm nay thiếp đã có mang, còn hàng đêm chiếm lấy chàng, khiến cho bọn tỷ tỷ muội muội có ý kiến đó. Khẳng định sau lưng nói thiếp là yêu tinh họa quốc.”
“Mai nhi, nàng quản các nàng ấy làm gì? Trẫm đã vài ngày không đụng vào nàng, lần trước nàng cũng nói như vậy, kết quả là đẩy trẫm tới nội cung của những nữ nhân khác, hiện tại nàng lại nói như vậy, chẳng lẽ nàng không nhớ trẫm sao? Trẫm thật không rõ, những nữ nhân khác nghĩ hết biện pháp muốn lưu trẫm lại, nhưng nàng thì sao, lại cứ muốn đẩy trẫm ra ngoài.”
“Thiên, chàng là Thánh Thượng, mưa móc cùng dính a, nếu như độc sủng một mình thiếp, chàng sẽ bị người ta cười chê. Hơn nữa hiện tại thiếp đang mang thai, nếu như. . . . . . Nếu như sinh hoạt vợ chồng quá độ, như vậy đối với hài tử cũng không tốt a. . . . . .”
Mai Phi vừa nói vừa đỏ mặt, bộ dạng như vậy thuần khiết vô cùng, cực kỳ xinh đẹp, khiến Tống Vũ Thiên càng nhìn dục niệm càng nổi lên bốn phía, lừa dục hừng hực.
“Mai nhi, nàng lại quá suy nghĩ vì người khác rồi, khiến ình chịu thiệt thòi cũng không biết. Trẫm mặc kệ, hôm nay trẫm nhất định muốn nàng.”
Cúi xuống ôm lấy Mai Phi, khiến đối phương hoảng hốt kinh hô một hồi, thấy vậy, Tống Vũ Thiên trầm giọng cười, trong nụ cười kia tràn đầy sủng nịch: “Yên tâm đi, trẫm sẽ nhẹ nhàng.”
“Thiên, đừng mà, đại chiến sắp tới, chúng ta không thể ——” Mai Phi mở miệng, muốn dùng tình hình trong nước để Tống Vũ Thiên bỏ đi ý niệm trong đầu, chính là nàng còn chưa nói xong, liền bị Tống Vũ Thiên phong bế miệng, vừa hôn vừa đi vào giường trong phòng.
“Mai nhi nàng yên tâm, trẫm sẽ không để cho bọn họ thực hiện được ý đồ, chỉ cần bọn họ dám đến, trẫm nhất định sẽ làm cho bọn họ đổ máu tại chỗ!” Tống Vũ Thiên tự tin chậm rãi nói, vừa nói vừa rút đi xiêm y của mình và Mai Phi.
Mai Phi này cũng thật kỳ quái, ngay từ đầu còn tràn đầy không tình nguyện, hơn nữa loại không tình nguyện này, thực sự phát ra từ nội tâm, không phải làm bộ, chính là lúc này, khi nàng ta thân mình không còn mảnh vải nằm ở dưới thân Tống Vũ Thiên thì nàng lại xinh đẹp giống như yêu tinh, vặn vẹo không ngừng.
“Thiên. . . . . .”
”Mai nhi. . . . . .”
Hôn cổ, đi vào ngực, há miệng ngậm lấy nụ hoa trước ngực, Tống Vũ Thiên vươn tay mò vào giữa hai chân Mai Phi, nhẹ nhàng vân vê.
“Mai nhi, nàng đúng là tiểu yêu tinh, đã ướt như vậy rồi, còn nói không cần. . . . . .” Co tay lại, nhìn ngón tay dính đầy bọt nước, Tống Vũ Thiên tà nịnh nhếch mày, không khỏi cười xấu xa.
“Ừ. . . . . . Ừ. . . . . .”
Cảm giác mình đã bị khiêu khích đến không chịu nổi, Mai Phi mị nhãn như tơ, chủ động nhấc chân vòng lên thắt lưng của Tống Vũ Thiên, sau đó cong người mặc hắn đòi hỏi.
Tống Vũ Thiên thấy vậy cũng không do dự nữa, dù sao nhẫn nhịn mấy ngày nay, trong lòng thật sự rất muốn rồi, vì vậy hai tay cầm chặt tuyết đồn của Mai Phi, dùng sức đẩy mạnh về phía trước.
“Nha. . . . . .”
Cảm giác bị nhồi đầy trong cơ thể, trong nháy mắt làm cho Mai Phi ngâm ra tiếng, chỉ thấy nàng từ từ nhắm hai mắt lại, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch, bộ dạng say mê hưởng thụ cảm giác trong đó.
Thấy vậy, Tống Vũ Thiên gầm nhẹ một tiếng, thân dưới nhịn không được bắt đầu tống đẩy, chín cạn một sâu, nhu hòa mà bá đạo, thong thả lại hữu lực.
Trong trong phòng tiếng thở dốc ồ ồ, tiếng rên yêu kiều liên tục vang lên, một bức tranh đông cung sống động khiến người ta mặt đỏ tim đập, tràng diện hạn chế. . . . . .
. . . . . .
Đầu bên này Tống Vũ Thiên tự tin hưởng thụ cá nước thân mật, mà ngoài thành Thương châu, Tử Sở, Lâm Phong đi Hoa quốc, chặn Kiều quân.
“Tuyết Nhi, lần này chúng ta đi nhiều nhất là ba ngày sẽ về, đến lúc đó sẽ trực tiếp đến kinh thành tụ hợp với nàng.” Trước ngựa, Tử Sở chăm chú nhìn người ngọc.
“Ừ, được.”
Nhẹ gật đầu, Tống Ngâm Tuyết trả lời, đảo mắt nhìn về phía Minh Tịnh một bên: “Lần này Minh Tịnh sẽ đi cùng mọi người, võ công của hắn tương đối khá, cũng rất biết tính toán, vạn nhất có tình huống bất ngờ gì, cũng có thể thương lượng vơi nhau một chút.”
“Tuyết Nhi, nàng đang tán dương ta à?” Nghe người ngọc nói mình như vậy, Minh Tịnh bên cạnh dẫn ngựa đi ra, trong đôi mắt thâm thúy như sao, lộ vẻ chế nhạo, nghiền ngẫm vui vẻ.
“Thế nào, chàng không thích?” Đối mặt với Minh Tịnh, Tống Ngâm Tuyết nheo mắt lại như hồ ly, trong đôi mắt sáng chói, lộ vẻ khiêu khích.
“Ta làm sao có thể không thích? Ta thích muốn chết đây này.” Đứng ở trước mặt Tống Ngâm Tuyết, Minh Tịnh đột nhiên cúi đầu hôn lên môi người ngọc, tiếp đó lại nhanh chóng buông ra.
“Minh Tịnh!”
Trên môi hơi hơi đau nhức, Tống Ngâm Tuyết biết vừa rồi Minh Tịnh cắn mà không phải là hôn, cho nên giương mắt bất mãn trừng hắn.
Hắn là đang kháng nghị bất mãn trước mặt mọi người, cho nên mới hành động như vậy? Nam nhân phúc hắc này, đúng là không bao giờ chịu thiệt!
Thấy Tống Ngâm Tuyết trừng mình, tâm tình Minh Tịnh vô cùng tốt nở nụ cười, nụ cười kia tinh khiết mà nhẹ nhàng khoan khoái, tuấn mỹ không tỳ vết.
“Chờ chúng ta. Nhất định sẽ không phụ lòng nàng.” Minh Tịnh đi đến bên cạnh Tử Sở, cùng hắn sóng vai mà đứng, dưới ánh mặt trời hai thân ảnh như cây ngọc đón gió, sáng chói khiến người ta không mở mắt ra nổi.
“Tuyết Nhi, ta cũng muốn!” Thân ảnh yêu nghiệt khuynh thành của Lâm Phong đi tới, sau đó kéo cánh tay Tống Ngâm Tuyết, vô cùng gợi cảm nháy cặp mắt phượng xinh đẹp tinh xảo kia, đầu độc nói: “Tuyết Nhi, nếu như lần này ta thắng lợi mà về, nàng phải nhớ để ta. . . . . .”
Một câu”để ta phù chính, còn chưa kịp nói ra miệng, Lâm Phong vừa định phát huy mị lực vô hạn của Phong nguyệt công tử thì lại bị Tịch Mặc Lương bên cạnh một phát bắt được, sau đó cứng rắn kéo tay của hắn khỏi cánh tay Tống Ngâm Tuyết, sau đó lạnh lùng mở miệng nói: “Việc này sau này hãy nói, bây giờ Phong huynh nên tranh thủ thời gian sửa soạn lên đường đi.”
“Tịch Mặc Lương!”
Biết rõ hắn cố ý phá chuyện tốt của mình, Lâm Phong rất là khó chịu mặt trắng không còn chút máu, sau đó rầu rĩ không vui liếc nhìn Tống Ngâm Tuyết trước mặt thật sâu, u oán: “Ta bất kể, Tuyết Nhi, chờ lần này ta trở về, nàng nhất định phải cho ta ——”
“Đi thôi.” Lên tiếng cắt ngang, cất bước xoay người, lần này không phải là Mặc Lương, mà đổi thành Minh Tịnh, ngay lúc Lâm Phong sắp nói ra hai chữ mấu chốt thì hắn đã mở miệng ra hiệu cho đại đội nhân mã lên đường.
Tử Sở buồn cười xoay người theo, sau khi nhìn thoáng qua Tống Ngâm Tuyết thì phi thân lên ngựa, để lại Lâm Phong một mình đứng đó, bản mặt đen xì, vừa tức vừa giận mắng to: “NND! Các ngươi đều là những kẻ gian ác. Bản thân mình ăn uống no đủ rồi thì không trông nom tới những người khác phải không? Qúa đáng!”
Buồn bực dậm chân, chính là cũng không còn cách nào, đành phải chạy tới dẫn ngựa, trước khi đi quay đầu lại lớn tiếng, kiên định nói: “Tuyết Nhi, chờ ta trở lại, ta nhất định phải làm cho nàng thực sự trở thành nữ nhân của ta ——”
Tiếng nói chưa ngừng, một hồi tiếng vó ngựa đã cấp tốc vang lên, đến lúc này, Vô Song, Mặc Lương, Thư Ly, Kỳ Nguyệt, Huyền Ngọc, thậm chí Tống Vũ Huyền sau lưng Tống Ngâm Tuyết cũng không nhịn cười được nữa.
“Ngâm Tuyết, chúng ta cũng lên đường đi.” Đi đến bên người muội muội của mình, Tống Vũ Huyền nhẹ giọng nói. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết quay đầu, khẽ gật đầu, phát lệnh “Lên đường“, đại quân chỉnh đốn đồng thời xuất phát!
. . . . . .
Đi cả đoàn quân không thể nhanh bằng chạy một mình, vì vậy tốc độ cũng không quá nhanh, ngồi trên lưng ngựa, bọn Tống Ngâm Tuyết chậm rãi dẫn đầu đại đội đi tới!
Một thân bạch y, đã khôi phục nữ trang, so với Tống Vũ Huyền một thân nhung trang bên cạnh, Tống Ngâm Tuyết càng có vẻ phiêu dật, khuynh thành, làm cho các tướng sĩ phía sau nàng chậm rãi tự hào vì mình có thể quy phục một chủ tử như vậy!
Khí thế hiên ngang hùng hậu, đại quân một đường đi về phía trước, đi đến đâu phát ra một tầng khí thế chính nghĩa đến đó!
Tống Ngâm Tuyết chờ bảy người đi phía trước, sắc mặt bình tĩnh, sâu xa, ngước mắt nhìn về phương hướng kinh thành. Trên đường đi, không có tiếng kèo nhèo của Dạ Lâm Phong, bầu không khí cũng ảm đạm đi không ít.
Trong lúc nhất thời, Tịch Mặc Lương có chút không quen, gương mặt lạnh tuấn mỹ của hắn lộ vẻ không thú vị, vì vậy nghiêng mắt nhìn Huyền Ngọc bên cạnh, ngay sau đó mở miệng trêu tức: “Ta nói Ngọc lang, đệ có vẻ cũng không muốn chuyện kia lắm, tại sao không thấy đệ gấp như tiểu tử Dạ Lâm Phong kia? Chẳng lẽ thánh nhân thật sự không giống với. . . . . .”
“Không liên quan đến huynh!” Thượng Quan Huyền Ngọc vốn đã khắc khẩu với Tịch Mặc Lương, lúc này vừa thấy hắn trêu ghẹo mình, liền không khỏi xầm mặt, lạnh giọng mà nói. Chính là Tịch Mặc Lương người ta trời sinh mặt lạnh, dù cho lúc trêu chọc cũng khốc đến mê người, dáng vẻ hắn đáng yêu trẻ thơ như thế, dù cho tức giận, cũng chỉ giống bộ dáng trẻ con làm nũng.
“Nha, sao có thể không liên quan đến ta? Ta là vì muốn tốt cho đệ mà! Hắc hắc, đệ ngàn vạn lần đừng nói cho ta là đệ không muốn a ~~” ừ, tuy hắn đã từng thất sách, làm cho tiểu tử thúi Tiêu Kỳ Nguyệt kia nhanh chân đến trước, bất quá cũng may về sau hắn gỡ hòa một ván, dù thế nào cũng coi như đoạt trước Ngọc lang này, luận mặt mũi cũng không quá dọa người.
“Huynh lo việc của mình đi, đừng nói nhảm nhiều như vậy!” Vừa thấy được ánh mắt mập mờ của Mặc Lương, khuôn mặt tuấn tú của Huyền Ngọc ửng hồng, bất giác lại nghĩ tới cảm giác lúc mình đụng chạm vào khỏa mềm mại rất tròn kia, trong ngượng ngùng, hung hăng liếc đối phương, trên mặt nong nóng .
“Thánh nhân quả nhiên là thánh nhân, phản ứng không giống người thường như vậy! Ta bất quá chỉ nói mấy câu, đệ đã đỏ mặt thành như vậy? Ha ha, thú vị! Thú vị!”
Chọc ghẹo được Huyền Ngọc, Mặc Lương thoải mái cười to, tuấn mắt lưu chuyển, bộ dạng trêu chọc tà nịnh, khiến mấy người bên cạnh không khỏi cười nhạt.
Tống Ngâm Tuyết không để ý tới mấy lời nhàm chán của bọn họ, cùng Tống Vũ Huyền nhìn thẳng về phía trước, chính là không ngờ ngay cả Tống Vũ Huyền trầm mặc ít nói cũng bị bọn họ ảnh hưởng, mở miệng vui đùa: “Ngâm Tuyết, có nhiều kẻ ngốc như vậy bên người, cuộc sống sau này của muội chắc là rất ‘ hạnh phúc ’.”
Hạnh phúc? Là muốn nói tính phúc* ư?! Ca ca, từ khi nào thì huynh cũng biến thành không đứng đắn như vậy rồi!
(*Tính phúc: là hạnh phúc trong vấn đề XXOO.)
Những lời này, Tống Ngâm Tuyết không thể nói ra, nhưng bộ dạng trợn trắng mắt của nàng đã ngay lập tức biểu đạt ra ý tứ trong lòng nàng! Thấy vậy, Tống Vũ Huyền cười cười, ra vẻ khó hiểu quay đầu, sau đó điềm nhiên như không nhìn về phía trước, bộ dạng ta cái gì cũng không biết.
Huynhấy rõ ràng là đang đùa ta?
Tống Ngâm Tuyết nháy nháy mắt vài cái, vô cùng buồn bực quay đầu lại, nhìn về phía phía trước, im lặng không nói.
Cái thế đạo gì thế này, ngay cả Tống Vũ Huyền cũng bắt đầu biết chơi trò xỏ lá rồi? Thiệt hay giả a. . . . . .
Đại quân đi về phía trước, sau lưng tiếng trêu chọc không ngừng vang lên, ngoại trừ Mặc Lương cùng Huyền Ngọc, thỉnh thoảng còn có thể nghe được Vô Song chen vào hai câu, sau đó là tiếng cười của Kỳ Nguyệt cùng Thư Ly. May mà Phục Linh một lòng bảo hộ chủ không ở đây, nếu hắn nhìn thấy loại tình huống này, phỏng chừng đã sớm xông lên trước liều mạng.
Thái dương ngả về hướng Tây, sắc trời dần tối, Tống Ngâm Tuyết liếc nhìn bốn phía, trong lơ đãng, cặp mắt đầy thâm ý kia gắt gao nhìn một chỗ.
“Ngâm Tuyết, làm sao vậy?” Tống Vũ Huyền mở miệng.
“Không có gì. Truyền lệnh cắm trại nghỉ tạm thôi.” Thu hồi ánh mắt, Tống Ngâm Tuyết lắc đầu, cười nhạt một tiếng, tiện đà dừng ngựa, xoay người nhảy xuống.
“Được, truyền lệnh xuống, đêm nay cắm trại nghỉ ngơi ở đây.” Gật đầu đồng ý, xuống ngựa theo, Tống Vũ Huyền bình thản nói, thân hình ổn trọng.
” ——” đại quân hưởng ứng, tiếng hô rung trời, rất có xu thế chẻ tre chém cức**!
(**Cức: Cây táo gai)
. . . . . .
Sáu nước trong thiên hạ mưa gió biến ảo, trong thành Đại Tụng cũng hào khí sôi sục! Khi tất cả chân tướng đều hoàn toàn công bố trước mặt bọn họ, trong lòng của bọn họ, đã rung động đến cỡ nào!
“Thì ra Nhữ Dương Vương chết trong tay đương kim Thánh Thượng! Quá ghê tởm, loại người này, thậm chí ngay cả thân thúc thúc của mình cũng giết!” Mọi người ồn ã nghị luận.
“Há chỉ có thân thúc thúc thôi sao? Chẳng lẽ huynh không nghe thánh công tử lên án công khai trong tuyên ngôn à, quốc chủ Đại Tụng Tống Vũ Thiên, vi tranh đoạt hoàng vị, giết thúc hại huynh, mà ngay cả cái chết của tiên đế, cũng do hắn một tay thúc đẩy!”
“Đúng vậy a, một người không còn nhân tính như vậy, hắn làm sao xứng làm quốc chủ của chúng ta! Đại nghĩa thượng nhân thánh công tử, người uy vọng đại đức như thế cũng không thể nhịn được nữa, đứng ra chỉ trích hắn, có thể thấy được tội lỗi của hắn nặng cỡ nào!”
Đại nghĩa là một loại tín ngưỡng rất có sức ảnh hưởng đến thế nhân, lúc này Thượng Quan Huyền Ngọc lại ra mặt lên án công khai, khiến mọi người không có bất kỳ nghi vấn gì, mà chỉ lựa chọn tin tưởng, hơn nữa cắm loại tin tưởng này thật sâu vào đáy lòng !
“Loại hoàng đế chó chết này, hắn nên sớm xuống đài, nhường ngôi vị hoàng đế cho Tam hoàng tử!”
“Đúng! Tam hoàng tử là nhi tử của Nhữ Dương Vương, có câu hổ phụ không sinh khuyển tử, tin rằng tương lai nếu như ngài ấy làm hoàng đế, nhất định sẽ rất kiệt xuất, rất xuất sắc! Không giống hiện tại, kinh tế rung chuyển, dân chúng lầm than, ngay cả cơm cũng không có mà ăn!”
Tức giận cảm khái cuộc sống rung chuyển hiện nay, mọi người càng nói càng kích động, rất có xu thế muốn khởi nghĩa vũ trang: “Các huynh tin không, chỉ có Tam hoàng tử mới thực sự là chân long thiên Tử!”
“Đúng vậy, Tam hoàng tử là chân long thiên tử! Tay ngài ấy nắm quyền cao, còn là hậu duệ của Nhữ Dương Vương, bất luận như thế nào, đều hơn gã hoàng đế chó chết kia! Hơn nữa nghe nói lần này bởi vì tên hoàng đế chó chết đó, làm hại Kiều quốc muốn đánh chúng ta, may mà có Tam hoàng tử, hắn vận dụng mưu kế, làm cho Kiều quốc lui binh, còn hứa hẹn trong vòng mười năm sẽ không gây chiến với Đại Tụng!”
“Cái gì? Kiều quốc lui binh rồi? Thật đúng là tin tức cực kỳ tốt a! Hai nước giao chiến, người chịu khổ vĩnh viễn đều là dân chúng, hôm nay Tam hoàng tử làm như vậy, có thể nói là giúp cho chúng ta thoát khỏi nỗi khổ chiến loạn, là phụ mẫu tái sinh của chúng ta a!”
Mọi người kích động, tâm tình không khỏi phấn chấn, hoàn toàn quy phục đại biểu chính nghĩa—— Tống Vũ Huyền!
“Ai, ta nói với các huynh, việc này không chỉ có Tam hoàng tử dốc hết sức ngăn chặn, sau lưng hắn, còn có Nhữ Dương quận chúa, đệ nhất kỳ nữ của Đại Tụng chúng ta!”
“Đúng vậy a, thật là không nghĩ tới, hóa ra Nhữ Dương quận chúa đúng là một người đại nghĩa như vậy! Vì bảo vệ thân ca ca của mình, rõ ràng không tiếc tổn hại danh dự nữ nhi, chỉ vì che dấu tâm tính, chờ đợi thời cơ.”
“Không sai, Đại Tụng chúng ta có thể có được nữ tử trọng tình trọng nghĩa như thế, thật sự là một vinh quang phi phàm! Nhữ Dương quận chúa tuổi còn nhỏ, nhưng đã xây Ám các, làm Minh Chủ, quyết đoán như thế, người bình thường làm sao sánh nổi ?”
“Vốn là hổ phụ, nữ nhi sao có thể kém cỏi được, nếu Nhữ Dương Vương dưới chín suối có biết, cũng có thể mỉm cười.”
“Đúng! Chúng ta kiên quyết ủng hộ Nhữ Dương Vương, ủng hộ Tam hoàng tử, ủng hộ Nhữ Dương quận chúa! Để bọn họ làm chủ, sai đâu đánh đó ——”
“Đúng vậy ——”
Tiếng nghị luận âm vang, không ngừng tỏ thái độ, giờ phút này bất luận đi đến đâu trong Đại Tụng, tiếng kêu gọi sôi trào này, đều vang vọng bên tai, dư âm không dứt, thật lâu vẫn không tiêu tan!
. . . . . .
Bốn ngày sau, đại quân Tống Vũ Huyền, Tống Ngâm Tuyết một đường đi tới, vây hãm bốn mặt, đóng quân bên ngoài kinh thành, tình thế nguy cấp, toàn quân đối chiến, nhìn nhau trừng trừng.
Từ sáng sớm Tống Vũ Thiên đã hạ lệnh phong thành, cho nên giờ phút này cửa thành đóng chặt, bọn Tống Ngâm Tuyết cũng không nóng lòng công thành, mà chỉ đóng quân vây quanh, chờ đợi ứng chiến.
Một ngày sau, nửa số đại quân của Ngũ hoàng tử Tống Vũ Lăng tới, hội hợp với đại quân của Tống Ngâm Tuyết, đến lúc này, chỉ cách kinh thành Đại Tụng một bức tường, năm phần binh lực đối chiến với hai phần binh lực, chỉ cần so sánh về nhân số, thắng lợi đã nghiêng về một bên.
Lại qua một ngày, Tử Sở, Lâm Phong, Minh Tịnh chiến thắng trở về, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, lúc này, Tống Ngâm Tuyết nhìn về đầu tường phía xa, một cây cung giương lên, chỉ nghe “Vút” một tiếng, mũi tên bay ra, thẳng tắp bắn về phía cột cờ đầu tường!
“Cấp báo ——”
Trong hoàng cung Đại Tụng, một thị vệ tay cầm tên nhanh chóng tiến lên, thần sắc khẩn trương, sắc mặt ngưng trọng, “Khởi bẩm Thánh Thượng, Lý tướng quân cầu kiến ngoài điện!”
”Tuyên.”
Nghe vậy, minh hoàng Tống Vũ Thiên âm trầm mà nói, lúc này, thị vệ tay nâng tên lập tức tiến vào điện, trình vật đó lên, “Thánh Thượng, loạn thần Tống Vũ Huyền phóng chiến thiếp tới!”
“Đọc!”
“Ba ngày sau, phát binh dưới thành!” Vâng theo mệnh lệnh của Tống Vũ Thiên, thị vệ mở miệng đọc, không biết vì cái gì, trong lòng đột nhiên cảm thấy có cái gì đó đè nén, không dám thở mạnh.
“Ba ngày sau, phát binh dưới thành? A. . . . . .” Tống Vũ Thiên nghiền ngẫm lên tiếng, thần sắc châm chọc, chỉ thấy hắn vung tay lên, ra hiệu cho thị vệ lui ra, rồi sau đó cầm lấy tờ giấy buộc sau mũi tên mà thị vệ trình lên kia, tràn đầy khinh thường.
“Hừ, nhanh như vậy đã muốn tới chịu chết rồi à? Trẫm sẽ thanh toàn các ngươi, nể mặt tình cảm nhiều năm của chúng ta, ha ha. . . . . .”
Lời nói âm tàn và ác độc của Tống Vũ Thiên, lạnh lùng vang lên trong thư phòng trống trải, gương mặt hắn dữ tợn mà vặn vẹo, lộ ra nụ cười tàn khốc, không có chút độ ấm nào.
Mở tờ giấy ra, hết sức gắt gao, Tống Vũ Thiên tựa hồ đang suy tư cái gì, xem bộ dạng của hắn, hẳn là đang bố trí chiến lược ba ngày sau!
Hết thảy đều yên tĩnh không có một tiếng động, không ai quấy rầy, mà đúng lúc này, Tống Vũ Thiên không phát hiện từ đầu đến cuối thân ảnh nữ tử đang ẩn mình trong nhà kia, khi nghe đến tin tức sắp phải khai chiến, thì lộ ra một nụ cười sáng lạng, đầy thâm ý. . . . . .