Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 174: Đêm trước đại hội




“Mứt quả, nàng ăn không. . . . . .”

Chân tay luống cuống, Tử Sở khẩn trương mà trúc trắc nắm xâu mứt quả, không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ cảm thấy yết hầu căng thẳng, lời nói ra tựa hồ đều không thông qua não.

Tống Ngâm Tuyết có chút buồn bực nhìn người trước mắt, vì hành vi ngây thơ của hắn mà cảm thấy không biết nói gì, nàng giương mắt nhìn, khóe miệng giật giật, hơi buồn cười.

” Mỗi ngày ngươi đứng ở cửa ra vào, chính là vì muốn ta ăn cái này. . . . . .”

“Phải ách, không phải. . . . . .” Cũng không biết rốt cuộc là đúng hay không, Tử Sở hàm hồ nói, bộ dạng hắn gật đầu, rồi lại lắc đầu, quả thực cứ như là đầu hắn hôm nay thiếu mấy dây thần kinh.

“Quân Tử Sở, ngươi muốn nói cái gì?”

Tựa hồ cũng không vì vui vẻ mà quên chủ đề chính, Tống Ngâm Tuyết xoay người ngồi xuống, động tác ưu nhã thanh tao, khiến Tử Sở bên cạnh nhìn đến ngơ ngẩn.

“Ngâm Tuyết. . . . . .” Thở ra một hơi thật dài, cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình, Tử Sở ngừng lại lấy dũng khí, nhấc chân bước lên, sau đó chậm rãi đi tới đứng trước mặt người ngọc, tay khẽ nắm chặt lại.

“Ngâm Tuyết, có lẽ mứt quả này cũng không đại biểu cái gì, nhưng đối với ta mà nói, lại cực kỳ quan trọng. Ta ở trong nội cung, chưa bao giờ có cơ hội tiếp xúc qua loại đồ vật phố phường mới mẻ như vậy, nàng là người đầu tiên tặng nó cho ta, cũng là người đầu tiên. . . . . .”

Một câu”Cũng là người đầu tiên mở cửa lòng ta “, Tử Sở không nói ra miệng, hắn chỉ nhẹ buông xâu mứt quả trong tay xuống, sau đó từ trong lồng ngực móc ra một khối khăn gấm vô cùng tốt, cẩn thận mở ra, chậm rãi lấy xâu mứt quả đã khô quắt bên trong ra đưa đến trước mặt người ngọc, nhu hòa nói.

“Đây là món đồ tốt nhất ta nhận được cho đến tận lúc này. . . . . .”

“Ngươi?”

Nhìn mấy quả mứt khô quắt đến nhìn không ra hình dạng ban đầu trước mắt, Tống Ngâm Tuyết có chút ngơ ngẩn, thấy vậy, Tử Sở cười nhẹ một tiếng, tay chậm rãi thu trở về, sau đó lại gắt gao cẩn thận bao nó lại.

“Ngâm Tuyết, có lẽ nàng sớm đã không còn nhớ đến nó, nhưng trong lòng ta, lại quý trọng nó như trân bảo. Xâu hồ lô ngào đường này, ta biết lúc ấy nàng chỉ là tùy ý cho ta, nhưng mặc cho có là tùy ý hay không, nó cũng là món đồ đầu tiên nàng tự tay tặng cho ta. . . . . .”

“Thực xin lỗi, Ngâm Tuyết, là ta sai rồi, là ta không có nhìn rõ lòng của mình, trong bốn tháng mất đi nàng, hết thảy cũng đều mất hết ý nghĩa, chỉ có bóng tối cùng nỗi cô độc khôn cùng, tịch mịch cùng đau lòng, lộn xộn gắt gao bao phủ lòng ta.”

“Ngâm Tuyết, ta hối hận, ta thật sự rất hối hận! Rõ ràng động tâm với nàng từ sớm, vì sao còn phải đợi đến khi mất đi mới bỗng nhiên hiểu ra, mới quý trọng? Chính là lưu lại, cuối cùng chỉ có nỗi khổ sở vô tận, nhìn vật nhớ đến người mà thôi . . . . .”

Tử Sở một câu lại một câu biểu đạt nỗi lòng, bởi vì tâm tình chi phối, mà nói năng hơi lộn xộn.

Thấy vậy, nàng khẽ nhếch khóe môi, trên mặt là một nụ cười không rõ ràng lắm, nàng nâng bình trà lên, chậm rãi rót, tiếng nước từ từ chảy xuống, vang lên trong căn phòng im ắng, có vẻ phá lệ trong trẻo.

“Tử Sở, tình yêu của ngươi, ta nhận không nổi. Ngươi là hoàng trừ của Đại Lương, sau này có nghiệp đế vương, ngươi cùng ta, bất quá là hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau, cho nên, ta không cần ngươi yêu mến, dù cho chúng ta đã từng có hôn ước, nhưng chuyện này cũng đã sớm kết thúc sạch sẽ vào lúc ta đưa ra từ thư rồi.”

Bình tĩnh, phân rõ quan hệ, làm cho Tử Sở nghe xong trong lòng co rút lại, hắn đau đớn nghiêm mặt, siết tay thật chặt, cay đắng mà kiên định nói: “Không, Ngâm Tuyết, ta sẽ không buông tha nàng! Ta đã bỏ qua một lần, quyết sẽ không cho phép chính mình bỏ qua lần thứ hai. Ta không cần cái vị trí hoàng tử này, cũng không muốn làm hoàng đế, nếu như không có nàng ở bên, cả cuộc đời của ta, hết thảy cũng không còn ý nghĩa gì. . . . . .”

“Hết thảy đều không còn ý nghĩa?” Giống như nghiền ngẫm những lời này, Tống Ngâm Tuyết cười nhàn nhạt, bên trong nụ cười kia, bao hàm quá nhiều hàm ý khó hiểu.

“Quân Tử Sở, ngươi thật sự kiên trì như vậy sao? Ngươi hiểu về ta được bao nhiều, chỉ bằng sự yêu mến, liền quyết định vì ta buông tha cho ngôi vị hoàng đế sao? Tống Ngâm Tuyết ta, cũng không phải loại người như trong tưởng tượng của ngươi, mặc dù ngươi ở bên cạnh ta, ta cũng sẽ không một lòng với ngươi, mà là giống như lúc ở Nhữ Dương Vương phủ, ngươi —— chỉ là một trong số đông phu quân của ta. . . . .

Tống Ngâm Tuyết dứt lời, chậm rãi đứng lên, sau đó vẻ mặt sáng tắt bất định nhìn hắn, chậm rãi nói: “Chẳng lẽ như vậy, cũng không sao?”

Nàng không nghĩ nam nhân ở thế giới này, thật sự có thể hoàn toàn buông tha tôn ti. Tử Sở làm hoàng trừ, vốn có thể có được tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, cho nên hiện tại, dù cho hắn vì nàng cả đời chỉ một phu một thê thì mọi người đã rất khó tin rồi, làm sao có thể đáp ứng tiếp nhận hình thức một thê đa phu này?

Tống Ngâm Tuyết không cho là đúng, chỉ coi tất cả là vui đùa.

“Tử Sở, muốn ở bên cạnh ta, nhất định phải chấp nhận như thế, vậy, ngươi có thể làm được sao?”

Không cho rằng đối phương thật sự sẽ đáp ứng, Tống Ngâm Tuyết chỉ muốn lấy cớ như vậy để hắn không dây dưa mình nữa.

Nghe vậy, mới đầu Tử Sở sững sờ, nhưng sau đó, hắn lại nhàn nhạt nở nụ cười, cười cực kỳ tuấn mỹ và thoải mái, “Ngâm Tuyết, nàng nghĩ về ta như vậy sao? Từ lần đầu tiên ta gặp lại nàng, khi thấy bốn người bọn họ đi theo phía sau nàng, ta đã hoàn toàn rõ ràng ý tứ trong chuyện này.”

“Ta không ngại nàng có bọn họ, chỉ chú ý vì cái gì ta lại là người cuối cùng? Sau khi để cho ta nếm hết tất cả thống khổ, ta lại là người cuối cùng biết được tin nàng còn sống.”

Biểu lộ Tử Sở tràn đầy bị thương, thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết không nghĩ tới hắn sẽ phản ứng như thế, sau khi hơi kinh ngạc, liền xoay người mím môi không nói.

“Ngâm Tuyết, xin nàng đừng cự tuyệt ta, để cho ta ở lại bên cạnh nàng được không. Nàng là người đầu tiên có thể khiến cho ta bỏ qua hết thảy như thế, dù uốn ta trả giá lớn thế nào, ta cũng tuyệt đối không cho phép mình bỏ lỡ nàng lần nữa.”

Từng câu từng chữ Tử Sở nói đều thể hiện tiếng lòng của hắn, một tay hắn chậm rãi cầm tay Tống Ngâm Tuyết, gắt gao nắm trong lòng bàn tay, giống như là cầm lấy toàn bộ thế giới vậy, cảm thấy vô cùng thỏa mãn!

Đôi mắt Tống Ngâm Tuyết khép hờ, chậm rãi rút tay về, xoay người cười yếu ớt nhìn hắn, trong mắt đầy thâm ý: “Tử Sở, ngươi xác định ngươi không hối hận?”

“Không hối hận!” Lời nói cố chấp giống như lời thề vang lên, vẻ mặt Quân Tử Sở kiên định, trong mắt bắn ra hào quang. Thấy vậy, không còn lời nào để nói nữa, nàng đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhàn nhạt mà nói: “Hết thảy mọi chuyện vẫn còn quá sớm để định luận. Hai ngày sau, đợi sau chuyện ở Vân Thủy sơn trang rồi hẵng bàn tiếp.”

“Vân Thủy sơn trang hai ngày sau? Ngâm Tuyết nàng muốn đi dự đại hội võ lâm sao?” Tựa hồ cảm thấy hơi giật mình với chuyện này, Tử Sở khó hiểu xoay người.

Nghe vậy, nàng cũng không trả lời, chỉ cười nhạt không nói lặng im mà đứng. . . . . .

Ngoài thành nước Đại Lương, một thân ảnh vận hồng y đứng thẳng tắp, hai mắt nhắm lại nghe người trước mặt bẩm báo.

“Khải bẩm Mị chủ tử, hết thảy đều đã an bài thỏa đáng, hôm nay mọi sự chỉ còn đợi đến hai ngày sau.”

“Ừ, rất tốt.”

Nhẹ gật đầu, Lăng Mị vẫn một thân hồng y như cũ, khẽ ngẩng đầu lên, vẻ mặt hung ác cùng yêu mị nói, “Mặc kệ thế nào, vị trí minh chủ võ lâm lần này, ta nhất định phải bắt lấy!”

“Lần này nhất định chủ tử sẽ được như nguyện!” Người tới cung kính khom người, thái độ khiêm tốn.

Thấy vậy, Lăng Mị gật gật đầu, mở miệng nói: “Hai lần ám sát Tuyết công tử trước đều thất bại, việc này đã làm cho Thiên rất là bất mãn đối với ta rồi, nếu như lần này ta lại thất thủ, con tiện nhân Mai Phi kia, không thể nghi ngờ sẽ được thể nhảy lên đầu ta ngồi.”

“Chủ tử, sẽ không. Mai Phi kia cũng có không võ công, chẳng qua là dựa vào thế lực trong nhà mà thôi, dù cho hôm nay Thánh Thượng sủng ái nàng ta, chẳng qua chỉ là xúc động nhất thời, cũng không lâu dài, cho nên kính xin chủ tử thoải mái, buông lỏng tinh thần, hết thảy đều nằm trong khống chế của chủ tử.”

“Ừ, ngươi nói đúng, ta nghĩ một ả tiện nhân nho nhỏ như nàng ta cũng không gây nổi sóng gió gì, không đủ uy hiếp! Bất quá cũng nên cẩn trọng, ngươi phái người cẩn thận quan sát cho ta, nếu như bị ta phát hiện Thiên dám thừa dịp lúc ta không có ở đó đi sủng hạnh tiện nhân kia, đến lúc đó, chớ có trách ta trở mặt vô tình!”

“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh!” Xoay người lĩnh mệnh mà đi, thân ảnh nhanh chóng biến mất, thấy vậy, vẻ mặt Lăng Mị sáng tối bất định, trong đôi mắt yêu mị âm tàn, lộ vẻ khinh thường.

“Công chúa, chúng ta đến nơi rồi!” Trong thành Đại Lương, Phùng Tử Chương vén rèm lên, cười mỉm nói với Kiều Mạt Nhi trong xe.

“Ở chỗ này á? Tồi tàn như vậy, người làm sao ở!” Thăm dò nhìn nhìn khách điếm nhỏ trước mặt, Kiều Mạt Nhi ghét bỏ lấy khăn tay che cái mũi, bất mãn kêu lên tiếng.

“Công chúa, thành Đại Lương hôm nay đã bị đám nhân sĩ võ lâm nhét đầy rồi, chúng ta có thể tìm được một chỗ đặt chân như vậy đã không dễ, hơn nữa lần này chúng ta là tự đi, nếu như hành vi quá mức rêu rao, bị người ta phát hiện rồi, không thể nghi ngờ chính là tự tìm đường chết.”

Phùng Tử Chương cẩn thận nói, giảng giải quan hệ lợi hại trong đó.

Nghe vậy, Kiều Mạt Nhi suy nghĩ một chút, cuối cùng không khỏi bỉu môi nói: “Được rồi, dù sao thì cũng chỉ ở hai ngày, chờ ta nhục nhã Quân Tử Sở tại đại hội võ lâm xong, ta liền lập tức lên đường rời đi, một khắc cũng không ở cái chỗ chó má này.”

“Tùy công chúa.”

Phùng Tử Chương trả lời Kiều Mạt Nhi qua loa, dù sao mục đích hắn đi chuyến này là chỉ vì mấy cô nương trong Túc Nguyệt Phường, về phần tạm thời ở đâu, đối với hắn mà nói cũng không có ảnh hưởng gì.

Vụng trộm vui sướng trong lòng, Phùng Tử Chương tiến lên một bước mở miệng nói, “Công chúa, mời xuống xe.”

Tiện tay làm cái tư thế “Mời”, Phùng Tử Chương cười sáng lạng, mà Kiều Mạt Nhi ở trong xe thì ngẩng đầu, vẻ mặt cao ngạo nhấc chân bước xuống xe, sau đó ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, trong lòng thầm đắc ý.

“Quân Tử Sở a Quân Tử Sở, ngươi chờ đó cho ta, không phải ngươi chướng mắt ta sao? Cảm thấy ta không xứng sao?

Lần này, ta phải cho ngươi nhìn xem không có ngươi, Kiều Mạt Nhi ta vẫn có thể sống phấn khích, sống quang vinh! Hừ, ta muốn cho ngươi cảm thấy hối hận vì những gì mình đã nói!”