Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 147: Trên Minh Nhạc đài




Trước đài Minh Nhạc, người người tấp nập, mọi người trong nước Tây thần từ bốn phương mà tụ tập lại, giờ phút này tất cả mọi người đều kiễng chân trông mong, chờ mong một màn mà bọn hắn vô cùng muốn xem.

Đó là một bãi đất trống bốn phía quang đãng, chính giữa là Minh Nhạc đài làm bằng trúc, bình thường dùng để mọi người diễn tấu hát xướng, vì người nước Tây thần rất thích âm nhạc, náo nhiệt, bình thường rảnh rỗi không làm gì sẽ tới đây xem, hôm nay lại là ngày trọng đại Cầm công tử đệ nhất thiên hạ cưới hoa khôi Thanh Linh, gần như một nửa dân chúng trong Đô thành ùn ùn kéo tới, muốn thấy phong thái của Cầm công tử.

“Thật không nghĩ tới, Thư Ly công tử lại muốn cái ả kỹ nữ kia? Ai, với cầm kỹ xuất chúng như vậy, không biết đã làm khuynh đảo biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ trong thiên hạ? Tại sao hết lần này tới lần khác lại chọn một kỹ nữ a?”o

I

“Đúng a! Thanh Linh kia thân phận ti tiện như vậy, còn là người đàn bà dâm đãng rách nát đến không thể rách nát hơn; làm sao xứng đôi với Cầm công tử? Quả thực là làm bẩn thanh danh tài hoa của Cầm công tử rồi nha! Đáng tiếc!”

“Ai, chuyện trên đời này, còn cần chúng ta cho phép sao? Giống như mấy hôm trước, Đại nghĩa thánh công tử đãtừ chối Hoa vương chỉ hôn, đi cưới một thôn phụ trong núi! Cái này đúng là ‘Củ cải rau cỏ cùng có người yêu a’!”

“Chính là cái ‘tình yêu ’ này của Cầm công tử, có vẻ không được đáng tin lắm? Dù sao thôn phụ người ta cũng là thân hoàn bích trong sạch, nhưng các ngươi nhìn xem ả kia? Bụi mù đầy người, tục không chịu được!”

“Được rồi, được rồi, ít nói vài câu a. Dù sao người đón dâu cũng không phải là ngươi, ngươi đầy bụng bực tức như vậy làm gì?”

. . . . . .

Mọi người ngươi một lời ta một câu nói, lúc này, Kiều Mạt Nhi chen lẫn trong đám người vẻ mặt hân hoan, thần sắc đắc ý nâng cao đầu lên, bộ dạng vênh vênh váo váo. Hừ, tiện nhân đáng giận! Thân mang loại thanh danh này, cư nhiên mới vừa rồi còn dám hô to gọi nhỏ với nàng? Quả thực không biết sống chết!

Không ngừng xô đẩy trong đám người, rốt cuộc tìm được một cái vị trí tương đối khá, Kiều Mạt Nhi ra hiệu cho ba người khác cùng nhau đứng, đợi trò hay mở màn.

Kiều Mạt Nhi vô cùng đắc ý, hai mắt nhìn thẳng, không biết vì cái gì, trong lòng nàng luôn luôn có một loại cảm giác, lần cầm sắt hợp minh hôm nay, tiến trình sẽ không được thuận lợi!

Có lẽ là xuất phát từ sự oán hận rủa thầm của bản thân, lại có lẽ là bởi vì trực giác của phụ nữ, tóm lại không thể nói rõ là vì cái gì, nàng cứ có một loại cảm giác như vậy, hơn nữa tựa hồ còn rất mãnh liệt.

Phùng Tử Chương lại không có ý kiến gì, ngoại trừ vì thấy Ứng Thư Ly vốn là một trong các phu quân của Tống Ngâm Tuyết, bây giờ lại công khai cưới một kỹ nữ làm vợ mà cảm thấy ngoài ý muốn ra, những thứ khác, hắn đều cảm thấy rất bình thường.

Nam nhân mà, đều háo sắc cả thôi! Trước kia bởi vì có Tống Ngâm Tuyết trang tuyệt sắc như vậy bên cạnh, đương nhiên hắn sẽ không mơ tưởng đến việc đi tìm những nữ nhân khác, chính là hôm nay Tống Ngâm Tuyết mất rồi, thân là một nam tử hồi lâu chưa nếm tình, tìm một nữ tử đến tiết dục, đây không phải là chuyện rất bình thường sao?

Hơn nữa, hoa khôi Thanh Linh kia, có vẻ đã hầu hạ qua rất nhiều người, kinh nghiệm phong phú, lẳng lơ đến cực điểm, chơi nhất định rất hăng hái! Cho nên không chỉ có Ứng Thư Ly, đổi lại là Phùng Tử Chương hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy! Chỉ có chỗ bất đồng duy nhất là, hắn sẽ vụng trộm tiến hành, trực tiếp mang Thanh Linh đến làm ấm giường, sẽ không mất nhiều công sức đến vậy, mất mặt xấu hổ ở chỗ này làm cái gì cầm sắt hợp minh!

Suy nghĩ của Phùng Tử Chương, hoàn toàn phù hợp với phong cách dâm tà miệng hùm gan sứa của hắn, lại thêm hắn từng bị Tống Ngâm Tuyết chơi xỏ, giờ phút này vừa nghĩ tới tổn thất mất đi ngọc bội gia truyền kia, hắn liền tức giận đến nhức cả trứng dái (Myu: Lạy chúa, đừng nhìn ta, đây là nguyên văn), cho nên đương nhiên cũng không có suy nghĩ tốt lành gì.

Tống Ngâm Tuyết đại khái biết rõ ý nghĩ của hắn, vì vậy trong lòng hết sức buồn cười, không khỏi chép miệng, đang muốn mở miệng nói cái gì đó trêu ghẹo hắn kích động không khí, Tịch Mặc Lương bên cạnh đã nghiêng thân chậm rãi dựa vào nàng, trên gương mặt tuấn lãnh là một mảnh thâm ý, “Nàng không đau lòng sao?”

Đau lòng?

Nhếch mày nhìn lại, trên mặt nghiền ngẫm, Tống Ngâm Tuyết hiểu được ý tứ của Tịch Mặc Lương, thứ nhất hắn là đang khó chịu với thân phận trước đây của Thư Ly, thứ hai là nhắc nhở nàng về sự tồn tại của Thư Ly, muốn nhìn xem kế tiếp nàng sẽ làm như thế nào?

Kế tiếp sẽ làm như thế nào? Chuyện này làm sao nàng biết?

Nàng đến Tây thần, là có mục đích rất trọng yếu, không phải vì nam nhân mà đi tranh giành tình nhân với người khác. Mà nói thực, đối với chuyện của Ưng Thư Ly, bản thân nàng cũng cảm thấy rất bất ngờ, bởi vì nàng không nghĩ tới sẽ gặp phải một màn nhạc đệm như vậy, vì thế bị Kiều Mạt Nhi kiên trì kéo đến xem lễ.

Vừa rồi Tịch Mặc Lương nói với nàng như vậy, thật ra trong lòng hắn có chút ghen tỵ, sợ nàng có ý với Thư Ly, làm chuyện thừa thã, chính là trên thực tế, thật sự là như vậy sao? Nàng cười cười nhàn nhạt, không nói một lời.

Thấy Tống Ngâm Tuyết không nói lời nào, trên gương mặt tuấn lãnh của Tịch Mặc Lương là một mảnh lạnh lùng, hắn nghiêng thân trừng phạt, sau đó giả như là bị người ta chen lấn dựa vào nàng, sau đó ở ngay trước mặt mọi người dùng tốc độ cực nhanh in một nụ hôn nhẹ ở trên má nàng, tiếp đó đứng thẳng người, điềm nhiên như không tiếp tục lạnh lùng.

Tịch Mặc Lương!

Đảo mắt mãnh liệt trừng cái tên mặt lạnh kia, Tống Ngâm Tuyết giận dữ trong lòng, dưới tấm khăn che mặt, là thần sắc bất mãn.

“Ngươi thật đúng là càng ngày càng khoa trương?”

Một câu mang theo nghi vấn, nhưng lại khẳng định đến không thể khẳng định hơn, trầm thấp từ trong miệng nói ra.

Thấy vậy, Tịch Mặc Lương nhàn nhạt cong môi, hai mắt không nói lời nào nhìn nàng, vẻ mặt đầy thâm ý.

Quay đầu, không muốn để ý tới hắn nữa, lúc này, đột nhiên đám người xôn xao hẳn lên, Tống Ngâm Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là trên Minh Nhạc đài bắt đầu có người chậm rãi đi ra.

Đi ở đằng trước, Thanh Linh một thân trang phục hoa khôi lộng lẫy, chỉ thấy nàng ôm đàn ngọc, đi lại thướt tha nũng nịu từng bước mà đến, hai con ngươi kiều diễm được bôi trét cẩn thật, thu ba dồn dập, dục cự còn nghênh* nhìn về phía mọi người.

(Dục cư còn nghênh: Gỉa bộ phản kháng nhưng trong lòng đã muốn, thuận theo.)

Ở sau lưng nàng, Thư Ly công tử một thân phiêu nhiên, tuấn mỹ giống như thân tiên không thuộc cõi trần, mái tóc đen như mực tuấn dật mà buông rơi, đón gió bay bay, phụ trợ ra vẻ lịch sự tao nhã của hắn, sự lạnh nhạt của hắn, sự ngưng tĩnh không nhiễm bụi trần được thể hiện rõ trong cặp mắt thanh minh tuyệt mỹ kia.

Đúng là một người phong nhã đến tột cùng!

Nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng Tịch Mặc Lương không khỏi cảm thán, tuy so về bề ngoài hắn cùng với Ứng Thư Ly ai cũng không thua ai, nhưng nếu như so khí chất, hắn tuyệt đối không có cái loại khí chất lịch sự tao nhã phiêu nhiên kia!

Không phải nói phong thái lịch sự tao nhã phiêu nhiên của Ứng Thư Ly nhất định sẽ hay ho hơn khí thế thanh hàn lãnh khốc của hắn, nhưng mà trong thời đại người người tôn trọng âm vận phong nhã này, không thể nghi ngờ Ứng Thư Ly sẽ dễ dàng bắt trái tim thiếu nữ trong thiên hạ về làm tù binh hơn hắn.

Bất quá cũng may Tuyết Nhi của hắn không phải nữ tử bình thường trong thiên hạ, chắc là sẽ không bị cái bề ngoài xuất trần này hấp dẫn a. . . . . .

Tịch Mặc Lương thầm nghĩ trong lòng, ánh mắt không khỏi len lén liếc Tống Ngâm Tuyết.

Lúc này, mọi người vây xem vừa thấy Ứng Thư Ly ôm huyền cầm, tuấn mỹ thanh nhã giống như tiên tử thì ai nấy đều sôi trào, cao giọng kêu to tên của hắn, “Thư Ly—— Thư Ly —— Thư Ly ——”

Thanh Linh đứng ở trên đài, cảm thụ được sự nhiệt tình của mọi người dưới đài, một loại cảm giác tự hào chưa bao giờ có, không khỏi thản nhiên từ dưới lòng bàn chân chậm rãi dâng lên, cả người tản mát ra một loại ánh sáng kiêu ngạo!

Không thể tưởng tượng được a, không thể tưởng tượng được Thanh Linh nàng cũng sẽ có ngày vẻ vang như hôm nay? Cho tới bây giờ nàng luôn ti tiện như bùn, lúc nào cũng bị coi là thứ tàn hoa bại liễu, cư nhiên còn có thể tìm được một công tử cực kỳ uy danh như vậy, có thể biết trong lòng của nàng, đang đắc ý cỡ nào?

Nam tử tuấn mỹ vĩ đại như vậy, qua hôm nay, sẽ vĩnh viễn thuộc về nàng! Loại hân hoan này cấp tốc bành trướng ra, mặt Thanh Linh tràn đầy vui sướng, nhìn quét dưới khán đài.

“Vương gia, bọn họ cũng sắp bắt đầu.” Lúc này, trên lầu các cách Minh Nhạc đài không xa, một nam tử mặc cẩm bào quý khí khóe miệng lạnh nhạt, hai con ngươi nhìn thẳng về phía trước. Mà ở phía sau hắn, một người thị vệ ăn mặc như tùy tùng chắp tay ôm quyền, cung kính mà báo.

“Kiếm Vũ, ngươi nói người kia, chính là thiên hạ đệ nhất Cầm công tử, Ứng Thư Ly?” Nam tử nhìn về phía công tử ngồi đánh đàn, miệng không khỏi nhàn nhạt nói ra.

“Dạ, Vương gia, hắn chính là Ứng Thư Ly.” Đáp lời nam tử, Kiếm Vũ cúi đầu trả lời. Cần vương điện hạ của bọn họ, chưa bao giờ là người thích náo nhiệt, hôm nay là lần đầu tiên đến Minh Nhạc đài một chuyến, xem ra đại danh của Cầm công tử này thật đúng là rất có lực ảnh hưởng, ngay cả Vương gia cũng không thể kháng cự .

Vương gia Lãnh Hoài Vũ nhà hắn, cho tới bây giờ làm người đều lạnh nóng không gần, chỉ có tình yêu sâu sắc đối với đàn. Tuy nhiên kỹ thuật đàn của hắn có lẽ cũng không xuất chúng, hơn nữa ít có người nào biết được, nhưng tình yêu tha thiết của hắn đối đàn, tuyệt đối không thua kém bất cứ ai.

Kiếm Vũ cúi đầu nghĩ, trong lòng chờ đợi. Hồi lâu sau, Lãnh Hoài Vũ nhìn qua Ứng Thư Ly, chậm rãi khẽ cười nói: “Quả nhiên là một kẻ cầm si.”

Khiếp sợ! Kinh ngạc!

Nghe thấy Lãnh Hoài Vũ cười bình luận Cầm công tử, Kiếm Nũ kinh ngạc ngẩng đầu.

Vương gia rất ít cười, nhất là không có khả năng cuời vì một người không quen biết, hơn nữa nghe khẩu khí của hắn, cảm giác trong đó còn có chút thưởng thức cùng tán dương.

“Vương gia. . . . . .” Kiếm Vũ không dám trực tiếp hỏi Lãnh Hoài Vũ vì sao phải nói như vậy, chỉ đành do dự mở nửa miệng.

Nghe vậy, Lãnh Hoài Vũ biết hắn đang nghĩ cái gì, liền nghiêm mặt, chậm rãi mở miệng giải thích: “Kiếm Vũ, hắn là người vì cầm mà chấp nhất , từ trong ánh mắt của hắn, ta đã nhìn ra. Hơn nữa ngươi cho là tại sao hắn lại lấy một kỹ nử? Nguyên nhân sợ là trong lòng hắn đã nhận định bản thân đã tìm được tri âm.”

” Ý của Vương gia là, Thanh Linh cô nương nàng là tri âm của Thư Ly công tử . . . . . .” Kiếm Vũ nghe vậy, tựa hồ có chút khó tin hỏi ngược lại.

Thấy vậy, Lãnh Hoài Vũ không nói gì, chỉ lẳng lặng chắp tay mà đứng, ánh mắt tĩnh mịch nhìn: có phải là người tri âm hay không? Đáp án sao có thể công bố. . .

Trên Minh Nhạc đài là một mảnh náo nhiệt, tất cả mọi người hô lớn bày tỏ sự tôn sùng đối với Thư Ly, thấy vậy, Thanh Linh vẫy tay ra hiệu, tiếp đó cao giọng nói xuống dưới đài: “Hôm nay là ngày vui tiểu nữ Thanh Linh cầm sắt hợp minh cùng Ứng Thư Ly công tử, chúng tôi sẽ cùng diễn tấu một khúc 《 đoàn tụ 》, để giúp vui cho không khí vui mừng hôm nay.”

Thanh Linh vừa dứt lời, liền chậm rãi ôm đàn ngồi xuống, tiếp đó nhắm hai mắt lại, tư thái ưu nhã nâng bàn tay thon dài lên, bắt đầu nhu hòa khảy đàn.

“Ai nha, cái khúc này ta biết, lần trước khi ta treo bài tử của nàng thì nàng từng đàn cho ta nghe! Chậc chậc, không thể tưởng tượng được a, Vương lão Tam ta còn có phúc khí bực này, cư nhiên từng chơi phu nhân của Cầm công tử ?”

“Thôi đi, cái này có cái gì kỳ lạ quý hiếm? Ta cũng từng chơi chán chê rồi a! Ta nói Vương lão tam, ngươi đừng làm mấy trò xấu hổ nữa, nữ nhân kia, chỉ cần ngươi chịu trả tiền, nàng sẽ lập tức ngủ với ngươi thôi! Không tin ngươi hỏi những người chung quanh một chút đi?”

“Ách, vậy sao? Chính là lần trước ta chờ rất lâu mới đến lượt?”

“Đó là bởi vì ngươi lớn lên quá xấu, nên nàng mới sắp ngươi ra sau đó! Ha ha ——”

“Ngậm cái miệng thối của ngươi lại!”

. . . . . .

Quần chúng chung quanh, khi Thanh Linh vừa mới bắt đầu khảy đàn, liền ở dưới đài xì xào bàn tán, nghe vậy, vẻ mặt Kiều Mạt Nhi tràn đầy xem thường, châm chọc chế ngạo mắng: “Phi, quả nhiên là một ả tiện nhân không biết xấu hổ! Hơn phân nửa nam nhân cái thành này đều bị nàng hầu hạ qua, cư nhiên còn dám đến đây mất mặt xấu hổ!”

Có người luôn chỉ thấy người khác không tốt, mà không xem lại khuyết điểm của mình, lúc Kiều Mạt Nhi khoái chí mắng to Thanh Linh , trong lòng cũng không nghĩ tới bản thân mình, cũng không tốt hơn người ta bao nhiêu.

Dưới đài say sưa nghị luận, mà trên đài thì tràn ngập tiếng nhạc, vẻ mặt Thanh Linh say mê gẩy dây đàn, nhờ có niềm vui sướng trong lòng, nàng diễn tấu khúc 《 đoàn tụ 》 này đến cực hạn.

Cầm kỹ của Thanh Lnh vốn đã cao, lại thêm hôm nay phát huy vượt xa ngày thường, cùng âm sắc đàn ngọc mới sắm quyện thành một thể, khiến người nghe trầm mê, không khỏi gật đầu khen hay.

Thấy vậy, khi tất cả mọi người nhất trí tán thưởng, Lãnh Hoài Vũ trên lầu lại nhíu mày: chẳng lẽ đây lại là tri âm của Cầm công tử? Tuy cầm kỹ cũng không kém, nhưng ý cảnh thì. . . . . . khác biệt khá xa.

Ánh mắt quăng về hướng Ứng Thư Ly thủy chung vẫn không đưa tay lên, Lãnh Hoài Vũ âm thầm tìm tòi nghiên cứu, vẻ mặt thâm ý khó lường.

Mà lúc này, trong tiếng hô to của mọi người, trong tiếng đàn của Thanh Linh, đôi mắt Thư Ly khẽ quét qua tất cả, tiếp đó hình như đã hạ quyết định nhẹ giơ tay lên, lướt nhẹ trên dây đàn, tiếng đàn thanh lệ mà du dương chậm rãi từ đầu ngón tay của hắn truyền ra.

Thanh âm của khúc《 đoàn tụ 》, Thư Ly công tử hợp tấu a!

Dựa theo quy định ( loại quy định này bình thường chỉ dùng cho kỹ nữ hoàn lương ), nếu như trên Minh Nhạc đài, nam tử cùng đánh một khúc với nữ tử, mà lại cùng nhau diễn tấu hoàn thành khúc nhạc này, vậy nói rõ nam tử này tại trước mặt thế nhân thừa nhận hắn nguyện ý mang nữ tử này trở về, hơn nữa thương nàng, yêu nàng cả đời.

Hòa tấu rồi! Hòa tấu rồi!

Mọi người kích động nhìn một màn này, cảm giác thời khắc mình chờ đợi lâu nay rốt cuộc đã đến! Mỗi người bọn họ đều tươi cười rạng rỡ, ôm lòng xem náo nhiệt chen lấn mà nhìn.

Thanh Linh hơi kích động tay run run, mặc cho trái tim mình nhảy loạn, không ngừng mạnh mẽ rung động. Vừa rồi khi nàng chứng kiến Thư Ly không có phản ứng gì, tuy trên mặt nàng bình tĩnh, nhưng trong đáy lòng lại vạn phần lo lắng, sợ hắn đổi ý kịp thời. Bất quá cũng may hắn rốt cuộc cũng chịu hòa tấu rồi, chỉ cần chờ bọn họ cùng đàn xong khúc này, hết thảy mọi chuyện, sẽ thành kết cục đã định!

Thanh Linh kích động mà nghĩ, bàn tay run rẩy không khỏi đàn sai mấy âm! Bất quá giờ phút này cũng không còn ai để ý đến điều này, bởi vì mọi người đều bị hành động của Thư Ly làm cho sôi trào, không còn hơi sức đâu chú ý nghe nhạc, mà chỉ một lòng muốn chứng kiến kết cục cuối cùng.

Tống Ngâm Tuyết trông thấy hết thảy, cảm thấy hơi là lạ: tuy nàng không thèm để ý đến việt Ứng Thư Ly đón dâu, nhưng tốt xấu gì mạng của hắn cũng là do nàng cứu về, cứ như vậy không công lãng phí ột kỹ nữ có vẻ cũng không khá khẩm lắm, cuộc mua bán này, xem như nàng thua lỗ rồi.

Có chút không được tự nhiên ngẫm nghĩ, liền nhận lấy ánh nhìn chăm chú của Tịch Mặc Lương bên cạnh, lúc Tống Ngâm Tuyết vừa định ngoái đầu nhìn lại trừng hắn, trên đài tiếng đàn của Thư Ly đột nhiên thay đổi.

Tiếng đàn mới vừa dừng lại, bỗng nhiên chuyển khúc, Thư Ly lúc này, cặp mắt sang như sao hơi mở, trong ánh mắt có sự chấp nhất kiên định.

“Tại sao chuyển khúc rồi? Đây là chuyện gì?”

“Đúng vậy a? Không rõ a! Đây là cái tình huống gì?”

Mọi người nhìn nhau, không rõ cái tình huống không phù hợp này sẽ diễn biến ra sao?

Bất quá bọn hắn không rõ, nhưng vẫn có người hiểu được. Lúc này, hai tay Thanh Linh còn đang giơ trên đàn, sắc mặt lập tức biến thành trắng bệch, khiếp sợ mà tuyệt vọng trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt không cách nào tiếp nhận được.

Vì cái gì? Vì cái gì? Ứng Thư Ly, vì sao ngươi lại chấp nhất như vậy, trước mắt bao người tại đây, lại khảy ra khúc nhạc này, làm cho nàng không cách nào ứng đối, khó xử đến cực điểm.

Chân tay luống cuống đau lòng nhìn hắn, vào một khắc kia nàng biết bọn họ đã xong rồi! Thanh Linh hiểu được sự kiên định trong lòng Thư Ly, dưới tình huống hiện tại hắn lại lựa chọn như thế, thứ nhất là muốn chứng minh thân phận chân thật của nàng, thứ hai là một đao lưỡng đoạn phân rõ mối quan hệ của bọn họ!

Thủ đoạn thật quyết tuyệt, thái độ quá lạnh lùng, mặc dù nàng có chủ tâm lừa gạt hắn, nhưng hắn cũng không nên đối xử với nàng như vậy a? Dù sao nàng cũng thật sự động tình với hắn mà.

“Khúc nhạc này, vốn là do Thanh Linh cô nương sáng tác, hiện tại tại hạ đàn nó ra, làm khúc nhạc cầm sắt hợp minh của chúng ta, hi vọng cô nương có thể dùng giọng hát hoàn thành nó.”

Nhàn nhạt, không có biểu lộ gì mà nói, tay Thư Ly nhẹ khảy đàn, một khúc 《 say tình 》mà ngày đó Tống Ngâm Tuyết ngâm xướng, liền chậm rãi du dương lan tỏa, phiêu đãng trên không trung.

Cái khúc nhạc này. . . . . . Tống Ngâm Tuyết có chút ngoài ý muốn nhìn Thư Ly, thật sự không ngờ ca khúc mình hát ngày đó lại được hắn một mực ghi khắc trong lòng, coi trọng như vậy.

Nàng biết hắn là dùng khúc nhạc này làm tiêu chuẩn tìm kiếm người tri âm của hắn! Từ lúc hắn bắt đầu chuyển điệu yêu cầu Thanh Linh hát, nàng đã hoàn toàn rõ ràng rồi.

Thật không ngờ tiểu tử Ứng Thư Ly này lại chấp nhất như vậy, lại vì một kẻ tri âm ngay cả mặt mũi cũng chưa từng thấy qua, rõ ràng kiên trì tới mức như thế? Người như vậy, chỉ có thể hình dung bằng một chữ “Si”. . . . . . Tống Ngâm Tuyết thầm nghĩ, mà lúc này Lãnh Hoài Vũ trên lầu các, trong lòng cũng cảm thấy khúc này có vẻ. . . . . . rất đặc biệt.

“A, thì ra không có việc gì! Chỉ là Thư Lý công tử cảm thấy khúc nhạc vừa rồi không dễ nghe, muốn đổi bài khác! Chuyện này có thể a!”

“Đúng vậy a, có thể ! Hát a, hát a, Thanh Linh cô nương mau hát a! Để cho chúng ta cảm thụ giọng hát hơn người của cô một chút!”

Trên đài tiếng đàn vẫn tiếp tục, Thư Ly tuấn nhã lãnh đạm mà nhìn, vẻ mặt phiêu dật như mây trôi nước chảy, mà dưới đài, những người tự cho là đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra kia, bắt đầu náo loạn ồn ào hô hào Thanh Linh, bảo nàng mở miệng mà hát.

“Ta, ta. . . . . .” Suy nghĩ tuyệt vọng, vẻ mặt trắng bệch nhìn nam tử phía trước, nội tâm Thanh Linh giãy dụa, cắn chặt lấy môi, một chữ cũng nói không ra lời.

Tay, rất muốn gắt gao nắm lại, nhưng toàn thân lại hư nhuyễn không có một tia khí lực. Thanh Linh lúc này, mặc cho thân thể đờ đẫn mà đứng, hai mắt gắt gao nhìn Thư Ly, khi nhìn đến cái vẻ mặt đạm mạc kia thì không khỏi cay đắng cười cười, phòng tuyến trong lòng cũng ầm ầm sụp đổ.

Ha ha, thật đúng là tự gây nghiệt, thì không thể sống! Hôm nay rơi xuống kết cục này, hết thảy đều là tự nàng gieo gió gặt bão, không thể trách người khác được . . . . . . Đầu, chậm rãi rũ xuống, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại, trong tiếng nhỏ giọng xi xào của mọi người, Thanh Linh nhàn nhạt, mở miệng nói: “Ta không biết. . . . . .”

Xôn xao!

Một câu”Ta không biết”, làm cho toàn trường không khỏi xôn xao.

Dưới đài, mọi người tiếc hận một hồi nhân duyên đã kết thúc, không còn cái gì đáng xem nữa hãy, nhưng vẫn len lén nghị luận. Mà người như Kiều Mạt Nhi, thì vui mừng khi người khác gặp họa, giống như người đàn bà chanh chua không giữ chút hình tượng nào ở bên kia lớn tiếng cười nhạo, xỉa xói.

Tống Ngâm Tuyết nhíu mày, nhìn thấy tình cảnh như thế, không khỏi dự đoán ra chân tướng cả cái sự kiện này, vì vậy bỗng dưng cảm thấy bồi hồi khác thường.

Phía trên lầu các, tuy Lãnh Hoài Vũ không nghe thấy Thanh Linh nói cái gì, nhưng với cặp mắt nhìn thấu việc đời kia, dù chỉ đoán, cũng có thể đoán đúng tám chín phần.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc bối rối, nhưng chỉ có một mình Thư Ly, sau khi nghe thấy hết thảy, vẫn coi như không có chuyện gì yên lặng ngồi, đôi tay thon dài lướt trên cung đàn, thần sắc đạm mạc, tiếng nhạc du dương một lần lại một lần lan tỏa khắp không trung.

Trước mắt, chậm rãi hiện ra dung nhan tuyệt thế khuynh thành của Tống Ngâm Tuyết, Ứng Thư Ly nhẹ mỉm cười, có một tia lạnh nhạt: như vậy rất tốt, như vậy rất tốt! Cứ như vậy mà làm tan biến tất cả hi vọng của hắn a, sau đó mang theo ảo tưởng tuyệt đẹp dưới đáy lòng, một mình cô đơn đến tuổi già. . . . . .

Tiếng đàn của Thư Ly, bi thương mà cô độc, mang theo thương tâm, mang theo tuyệt vọng, từ đầu ngón tay yếu ớt chảy ra. Một mình hắn lẳng lặng đàn, không để ý tới bất luận cái gì, không thèm để ý đến bất cử cái gì, chích đắm chìm trong tình cảm của chính bản thân hắn.

Thấy vậy, ngoại trừ vài người nhìn ra tâm cảnh của hắn, những người khác chỉ biết nhìn mặt ngoài, bị tiếng đàn xuất chúng kia khuynh đảo.

” Khúc nhạc hay quá! Thật là dễ nghe!”

“Đúng a! Cứ như thấy được cái gì gọi là tiếng nhạc trên trời vậy!”

“Đúng! Hay! Thực hay!”

“. . . . . .”

Mọi người không khỏi cảm thán, lúc nầy thì bọn hắn đã không hồ nháo như vừa rồi nữa, chỉ lặng im trầm mặc lắng nghe, say mê thật sâu.

Lãnh Hoài Vũ thấy Thư Ly như vậy, trong nội tâm vừa cảm thán vì cầm kỹ lỗi lạc của hắn, đồng thời cũng thắm thiết cảm thụ được nỗi bi ai dưới đáy lòng hắn.

Hắn nhất định là một người tịch mịch cô độc, người như hắn, không có gì cả, chỉ có phần kiên định chấp nhất trong đáy lòng, đau khổ chèo chống mà đi tới phí trước. . . . . .

Gió thu cuốn bay lá rụng, khắp nơi mọi âm thanh như lặng đi, chỉ có tiếng đàn tràn ngập đau thương uyển chuyển vang lên, khiến tất cả mọi người đều say mê, nghiêng tai mê mẩn không thôi.

Chính là đúng lúc này, một giọng hát duyên dáng truyền đến, thắm thiết linh động, nhẹ nhàng chậm chạp du dương trên không trung, trong sát na, thấm vào nội tâm mỗi người ở đó.

Hồng nhan cô độc tiều tụy nằm cười hoa đào.

Một dòng sông xuân chỉ vì người mà khô cạn.

Nâng cốc hát khúc ly biệt mà lòng thêm chán chường.

Đôi uyên ương dùng tánh mạng đổi lấy sự vĩnh hằng.

Trái tim người như thủy triều lên xuống, như trăng khuyết lại tròn.

Thế sự xoay vần xuân đi xuân lại về.

Duyên đến duyên đi luân lạc phàm trần.

Thiên Thượng Nhân Gian đêm say không tỉnh.

Nỗi sầu như mộng cắt mái đầu bạc.

Hoa nở hoa tàn trông ngóng bao năm.

Nghìn thu chờ đợi chỉ mong phá kén tương phùng.

Đau thương cả đời chỉ nguyện người hiểu lòng ta

. . . . . .

Là hắn! Vừa nghe giọng hát quen thuộc này, thân thể Thư Ly trên đài lập tức cứng đờ, trong đầu trống rỗng, bàn tay đang đàn không khỏi mãnh liệt run rẩy. Mà lúc này Lãnh Hoài Vũ trên mưa lầu các, cũng mang vẻ mặt kinh hãi, giương mắt mê hoặc mà tìm kiếm: hắn? Là ai. .