Ngồi Hưởng Tám Chồng

Chương 116: Quyết không nhường




“Hừ! Ngày mai vào giờ này, chính là lúc ta và chàng cử hành hôn lễ!” Vân Độc Nhất hung hăng mà nói, trong mắt lộ ra vẻ ngang ngạnh bắt buộc.

Nghe vậy, sắc mặt Vô Song như sương lạnh, thanh âm lạnh như băng rét thấu xương chậm rãi nói: “Không — có — khả -năng!”

“Không có khả năng sao? A! Chuyện này cũng không do chàng quyết định.” Nhíu mày, vẻ mặt hung ác nham hiểm cười lạnh, hai mắt Vân Độc Nhất tham lam nhìn Vô Song, trong mắt tinh quang lập loè.

“Thật không?” Nhàn nhạt nói, không để ý tới vẻ đắc ý cùng càn rỡ của nàng lúc này, Vô Song khẽ nâng đôi mắt, toàn thân tản mát ra khí tức nguy hiểm, “Vậy sao, ta lại muốn xem xem, chuyện Vân Vô Song ta không chịu, ai có thể làm gì được ta!”

Cũng kiên quyết, quật cường không kém, sau khi chống lại sắc mặt hung ác tàn lệ của Vân Độc Nhất, Vô Song cười tùy ý, cười thản nhiên như mây trôi nước chảy.

“Ngươi!” Lòng bừng bừng phẫn nộ, nhưng đồng thời cũng vô cùng si mê.

Nhìn bộ dạng Vô Song lúc này, Vân Độc Nhất tức giận đến hận không thể tiến lên dùng một chưởng đánh chết hắn! Chưa từng có người nào có thể khiêu khích sự uy nghiêm của nàng như vậy, chưa từng có!

Chính là tức giận thì tức giận, cái bàn tay này, bất luận thế nào đều đánh ra không được. Bởi vì tuy hắn cố chấp như vậy, cố chấp khiến nàng nổi giận, nhưng cùng lúc đó, nàng lại bị vẻ cố chấp này hấp dẫn thật sâu, nhịn không được muốn trầm mê.

Đệ đệ của nàng, hoặc xác thực mà nói, từ nay về sau sẽ là phu quân của nàng. Mỗi tiếng nói cử động, nhất cử nhất động của hắn, dù tốt hay xấu, luôn giống như thuốc phiện khiến nàng nghiện, chìm đắm thật sâu, không thể tự thoát ra!

Trong bầu không khí giằng co, ai cũng không lùi bước, ai cũng không phục. Lúc này, ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng bước chân, tiếp đó một thân ảnh đứng ở cửa ra vào, chắp tay mà nói: “Khởi bẩm cốc chủ, trong rừng khói độc có người xâm nhập!”

“Cái gì?” Vừa nghe lời này, Vân Độc Nhất cả kinh, không khỏi vội vàng xoay người sang chỗ khác. Kỳ thật không chỉ là Vân Độc Nhất, mà ngay cả Vân Vô Song, nghe đến tin tức như thế cũng không khỏi sững sờ, cảm thấy có chút không tin.

Qua nhiều năm như vậy, Ngũ Độc cốc luôn ngăn cách với thế giới bên ngoài, còn chưa bao giờ nghe nói có người ngoài xâm nhập, nên trong lòng họ cũng khó tránh kinh ngạc.

“Võng, có phải là ngươi đoán sai rồi hay không? Không phải xông vào, mà là có người vô tình lạc đường thôi?” Những năm gần đây, mặc dù không có người xông vào, nhưng ngẫu nhiên cũng có mấy người lạc đường, cho nên trước mắt, Vân Độc Nhất không khỏi liên tưởng đến chuyện đó.

“Hồi bẩm cốc chủ, thuộc hạ xác nhận là xông, mà không phải lạc đường. Bởi vì nếu như là lạc đường, tuyệt đối sẽ không đi theo trận pháp ngũ hành bát quái.”

Vẻ mặt Võng khẳng định ôm quyền đáp, ngữ khí kiên định. Thấy vậy, Vân Độc Nhất suy nghĩ một chút, tiếp tục mở miệng hỏi: “Biết bọn họ là ai, có mấy người sao?”

Vân Độc Nhất tự hỏi trong lòng, đồng dạng, Vô Song ở bên cạnh cũng ngẫm nghĩ: tướng mạo tuấn mỹ, võ công bất phàm? Rốt cuộc là ai chứ. . . . . . bọn Tuyết Nhi sao? Sẽ không, Võng nói bọn họ có ba người, chính là bên người Tuyết Nhi, trước mắt rõ ràng cũng chỉ có một mình Dực Tu a? Chẳng lẽ Tuyết Nhi lại điều người của Thất Sát tới? Sẽ không, hẳn là không phải! Chính là nếu như không phải bọn họ, vậy là ai?

Trong nội tâm, trăm mối ngổn ngang không có cách giải, nghĩ mãi vẫn không rõ, lúc này, Vân Độc Nhất bên cạnh mở miệng lần nữa hỏi Võng:“Võng, hai người kia ngoại trừ tướng mạo tuấn mỹ ra, còn có cái đặc thù gì khác hay không?”

“Dạ không có, a, bất quá vừa rồi khi thuộc hạ tiến đến xem xét, có một việc cảm thấy kỳ quái, hai người kia rõ ràng xông vào cốc, chính là một người trong đó rõ ràng không mang bất cứ binh khí gì, cũng chỉ cầm một cây quạt giấy, một thân bạch y.”

“Quạt giấy?”

“Quạt giấy!”

Hai câu giống nhau, một câu nghi vấn, một câu khiếp sợ. Câu trước, là của Vân Độc Nhất, nàng ta cũng khó hiểu như Võng, nghi hoặc suy tư trong lòng. Mà câu sau, là Vô Song cố nén sự kích động muốn tuôn ra trong lòng, không ngừng âm thầm nói với chính mình: Tuyết Nhi, thật sự là Tuyết Nhi, Tuyết Nhi đến đây, vì hắn mà đến đây rồi!

Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? Làm sao nàng biết tung tích của mình? Sao có thể đuổi tới đây? Chẳng lẽ nàng không biết làm như vậy rất nguy hiểm sao? Nàng không phải vẫn một mực liều chết bảo hộ tánh mạng của mình sao? Vì cái gì giờ phút này, khi nàng vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng hắn không có phản bội nàng, lại có thể không chút chần chừ đuổi theo hắn!

Tuyết Nhi, nàng đối đãi ta thâm tình như thế! Tình ý này, cả đời Vân Vô Song ta, nên dùng cái gì để hoàn lại! Trong lúc đó, có một rung động loại thật sâu, trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng hắn.

Lúc này, trong lòng Vô Song ngoài sự cảm động, còn có sự nghi hoặc: đúng rồi, hắn chỉ đề cập phương vị đại khái của Ngũ độc cốc với nàng, cũng không có nói tỉ mỉ là ở đâu, biên giới hai nước Hoa Kiều lớn như vậy, nàng làm sao có thể xác nhận vị trí cụ thể a?

Vô Song nghi ngờ, hoàn toàn không giải thích được, mà đúng lúc này, ngoài cửa sổ có một chú chim thải tước bay qua, phịch một caí rơi thẳng đến trên tay Vô Song.

“Thải nhi. . . . . .” Trong nháy mắt, tựa hồ hết thảy đều rõ ràng . Giương môi cười cười, cười lần nữa, lại khắc chế không được ngọt ngào cười cười. Vô Song đưa ngón tay đụng cái đầu nho nhỏ của Thải tước, trong lòng tràn đầy hạnh phúc sủng nịch.

Tuyết Nhi nàng a, bảo hắn phải nói về nàng như thế nào mới tốt đây! Quái đản, tà nịnh, có thù tất báo! Giống như chú chim thải tước này, hắn từng dùng nó truy tìm nàng một lần, kết quả là nàng liền dùng nó truy ngược lại hắn!

Tuyết Nhi thật thông minh! Tuyết Nhi thật nhỏ mọn! Chính là bất kể là Tuyết Nhi thông minh hay là lòng dạ hẹp hòi, đều làm hắn rất thích, rất quyến luyến, xâm nhập đến sâu trong đáy lòng.

Lòng bàn tay Vô Song nâng thải tước lên, hai mắt dịu dàng nhìn xem, vừa thấy vậy, Vân Độc Nhất không khỏi nhăn hai hàng lông mày lại, tự đánh giá nói nhỏ: “Đây không phải là chim thải tước sao . . . . . A! Thì ra là thế. . . . . .”

Vân Độc Nhất cũng coi như thông tuệ hơn người, tâm tư kín đáo, lúc này nhìn thải tước bất ly thân của Vô Song, khi bọn hắn trở về cốc không bao lâu liền trực tiếp bay trở về, vì vậy kết hợp với những chuyện đã phát sanh, lập tức nghĩ tới mối liên lạc trong chuyện này.

“A! Không tệ lắm! Rõ ràng biết dùng thải tước theo dõi! Vô Song, ta thấy mấy người này cũng không cần đoán nữa, đích thị là Tuyết công tử mà chàng luôn toàn tâm toàn ý muốn bảo vệ! Không thể tưởng tượng được, thật không nghĩ tới, tình càm giữa các ngươi thì ra sâu đậm như vậy? Chàng vì hắn có thể đáp ứng theo ta trở về cốc, mà hắn vì chàng lại tình nguyện không để ý nguy hiểm liều chết xông vào cốc? Tỷ tỷ ta đây, thật sự là vừa ghen ghét, lại vừa hâm mộ a!”

Nét mặt Vân Độc Nhất châm chọc, không hề che dấu lòng ghen tuông trần trụi. Nghe vậy, trong lòng Vô Song phức tạp, hắn vừa vui sướng vì Tống Ngâm Tuyết đã đến, đồng thời lại vô cùng lo lắng cho an nguy của nàng.

Sao Tuyết Nhi có thể lỗ mãng như vậy, chẳng lẽ nàng không biết nàng xông vào cốc như vậy, có bao nhiêu nguy hiểm sao? Trong cốc này bốn phía đều có độc vật sinh sôi, vạn nhất nếu. . . . . . Không dám nghĩ, không dám nghĩ thêm nữa, trong nội tâm càng thêm phức tạp.

Thấy vậy, tựa hồ nhìn ra tâm tư của hắn, trong mũi Vân Độc Nhất phát ra một tiếng cười nhạo, thần sắc ghen ghét chợt lóe lên trên mặt.

“A! Cũng nên đi xem hai vị khách của chúng ta. Người ta chịu trăm nghìn cay đắng xông vào cốc, chúng ta cũng không thể tránh né không gặp a? Vạn nhất xảy ra chuyện gì, trong lòng người nào đó, sẽ đau nhức như đao cắt đó!”

Như có điều gì suy nghĩ dùng mắt liếc nhìn Vô Song, Vân Độc Nhất trêu tức cùng châm chọc nói. Nàng xoay người làm bộ phải đi, khi thấy Vô Song không tự chủ được nhấc chân đi theo thì trên mặt xẹt qua một hồi âm tàn.

“Thế nào? Chẳng lẽ Vô Song cũng muốn đi sao?” Xoay người, lúm đồng tiền trên mặt như hoa, Vân Độc Nhất nhếch mày, nghiền ngẫm mà nói: “Đúng rồi, người trong lòng đến đây, với tính tình của chàng, làm sao có thể ngồi yên được? Được rồi, tỷ tỷ ta, cũng đồng ý đưa chàng cùng đi xem xem.”

Nhấc chân đi ra cửa, nụ cười trên khuôn mặt của Vân Độc Nhất trong nháy mắt mạnh mẽ thu hồi. Trong lòng nàng thầm hận, trên đường đi, thầm suy nghĩ : được rồi, chàng đã mong nhớ như vậy, ta liền cho chàng đi nhìn xem! Xem người trong lòng chàng chết trong tay ta như thế nào! Ha ha.

Thân ảnh ba người, chậm rãi đi xa, trong rừng khói độc, Tống Ngâm Tuyết cùng Minh Tịnh, hai người gắt gao cùng tiến bước, theo trận pháp ngũ hành bát quái, từng bước một rất nhanh đi về phía trước.

Đông Nam, Đông Bắc, Tây Bắc chuyển năm bước, nhảy!

Thân ảnh mạnh mẽ nhảy lên, trong sự ra hiệu của Minh Tịnh, hai đạo thân ảnh xinh đẹp tuyệt trần chợt đột phá khỏi màn sương mù, rơi thẳng trên bãi đất trống ngoài rừng.

“Phù. . . . . .” Một tiếng thở nhẹ từ trong miệng phát ra, lúc này, khi Tống Ngâm Tuyết cùng Minh Tịnh rơi xuống đất, một thứ đỏ hồng gì đó vọt tới trước mặt bọn họ, không kịp né tránh, thẳng tắp đánh lên lưng bàn tay của hai người, tiếp đó chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

“Là cái gì vậy? Cũng không biết có độc hay không.” Đưa tay nhìn về phía tay mình bị đâm đến đau nhức, mu bàn tay có chút đỏ hồng, Tống Ngâm Tuyết không khỏi nhíu mày mở miệng nói.

” Một con chồn, hẳn là không có vấn đề gì a.” Minh Tịnh đáp lời, cũng đưa tay nhìn mu bàn tay bị đụng của mình, như có điều gì suy nghĩ.

“Hi vọng là như thế, trong Ngũ độc cốc này, phiền toái thật đúng là không ít.” Phủi lưng bàn tay, dấu đỏ vẫn không tiêu, Tống Ngâm Tuyết phóng mắt nhìn bốn phía, lo lắng bước tiếp theo nên đi như thế nào.

Tuy nói rằng bọn họ đã xông qua rừng khói độc rồi, chính là vừa rồi tình hình ở bên trong lại thập phần nguy hiểm , bởi vì thiếu kinh nghiệm, không cẩn thận đi nhầm một bước, kết quả là thiếu chút nữa khởi động cơ quan, khiến mình bị nhốt. Về sau cũng may Minh Tịnh kịp thời cứu giúp, lập lại trật tự, lúc này mới bình yên đi ra .

Minh Tịnh? Lần này thật đúng là làm phiền hắn rồi, bằng không hậu quả. . . . . . Tống Ngâm Tuyết quay đầu, không khỏi nhìn nhìn Minh Tịnh bên cạnh, sau khi nhìn cái vẻ mặt bình tĩnh thong dong kia, trong lòng có một chút khác thường.

“Chúng ta đi thôi!” Không khỏi mở miệng nói ra, sau khi xác nhận hoàn cảnh chung quanh, Tống Ngâm Tuyết đang muốn nhấc chân bỏ đi.

“Hai vị đây muốn đi chỗ nào a?” Lúc này, một giọng nói trêu tức âm lãnh từ một nơi không xa truyền đến, vừa dứt lời, chỉ thấy một nữ tử vận y phục rực rỡ diễm lệ chậm rãi đi tới, đi theo phía sau chính là Vô Song cùng Võng.

“Là các ngươi xông vào cốc sao?” Lời nói mang theo nghi vấn cùng khiêu khích.

Vân Độc Nhất dẫn đầu, vừa thấy được hai người Tống Ngâm Tuyết cùng Minh Tịnh, lông mày nhíu lại, không khỏi chậm rãi nói: “A! Không thể tưởng tượng được lại là hai tiếu công tử tuấn mỹ bất phàm! Thế nào? Hai vị tiếu công tử, lần này các ngươi hao hết tâm tư đi tới trong cốc ta, rốt cuộc là vì cái gì a?”

“Tuyết Nhi!”

Vân Độc Nhất vốn muốn xã giao cùng hai người Tống, Minh một phen, nhưng khi nàng vừa dứt lời, Vô Song sau lưng kêu lên một tiếng bao hàm thâm tình cùng kích động.

Thân ảnh tiến lên, lúc này bốn người tám cặp mắt nhìn nhau, trong lòng tất nhiên đều là các cảm xúc phức tạp rối rắm.

“Vân Vô Song. . . . . .” Trong mắt tràn đầy khiếp sợ, hai đấm nắm chặt, thân thể run run. Giờ phút này Minh Tịnh vừa thấy Vô Song xuất hiện, đôi mắt sáng như sao không khỏi mở lớn, trên gương mặt cũng thoáng hiện vẻ chật vật, phức tạp, rối rắm chưa bao giờ có . . . . . . Nam nhân nàng muốn cướp được chính là hắn sao? Hóa ra bọn họ trước giờ vẫn một mực ở cùng một chỗ? Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy!

Cước bộ vô thức lui về phía sau mấy bước, giờ phút này trong lồng ngực Minh Tịnh như như có ngàn cơn sóng dữ đang va đập, gào thét, khiên hắn đau đớn không thôi.

Vì cái gì nàng lại một mực ở cùng một chỗ với Vân Vô Song? Lúc ấy không phải nàng đã viết từ thư cho tất cả phu quân sao? Vì cái gì hôm nay chỉ lưu lại một mình hắn? Vì cái gì?

Minh Tịnhh khó hiểu giãy dụa, thở không nổi giống như có tảng đá lớn áp lên ngực, hắn giương mắt nhìn Vô Song, thấy ánh mắt tràn đầy yêu thương nhu tình nhìn về phía nàng kia thì cảm giác ghen ghét, nhịn không được vùng lên giận dữ muốn cắn nuốt hắn.

Hiện tại bọn họ rốt cuộc là cái quan hệ gì? Ba tháng, suốt ba tháng, có phải là trong ba tháng này, bọn họ đều một mực ở cùng một chỗ, sớm chiều nhìn nhau không?

Trong lòng không thể tin được sự thật này, cố nén bảo mình không được nghĩ về chuyện hai người bọn họ có khả năng đã từng ở chung nữa, thân thể Minh Tịnh bất giác cứng còng, trong đầu trống rỗng.

Tại sao lại có Vân Vô Song? Tại sao lại có hắn!

Mình mới là người ở chung với nàng lâu nhất, hiểu nàng rõ nhất, không phải sao? Chính là vì cái gì hôm nay, nàng vì hắn, lại một mình mạo hiểm như vậy, chẳng lẽ bọn họ. . . . . . Không muốn suy nghĩ đến chuyện hắn không mong muốn nhất, không dám thừa nhận khả năng hắn không dám thừa nhận nhất, Minh Tịnh lúc này, trong lòng ngẫm nghĩ, rốt cuộc bọn họ bắt đầu từ khi nào.

Đúng rồi, vách núi! Nhất định là vách núi!

Tựa hồ mãnh liệt tỉnh ngộ, mở to mắt, trong mắt có quang mang chớp động, Minh Tịnh nhìn thẳng về Vân Vô Song phía trước, không khỏi phóng ra ánh sáng âm trầm.

Ngày đó trên vách núi, thật đúng lúc, tất cả mọi người đều có mặt, lại không thấy thân ảnh của hắn đâu. Vốn cho là hắn lấy được từ thư liền chuồn thẳng rồi, ai có ngờ cuối cùng, đột nhiên xuất hiện một vở hài kịch không thể tưởng tượng được như vậy!

Trước giờ vẫn cho rằng, mình là người đầu tiên tìm được nàng, nhưng ai biết đến cuối cùng. . . . . . Quả thật là người tính không bằng trời tính!

Trong lòng Minh Tịnh cô đơn ảo não, đố kỵ thất vọng, ánh mắt nhìn về phía Vô Song cũng nặng nề dị thường. Lúc này, khi hắn giương mắt nhìn Vô song thì đồng thời, Vô Song cũng chăm chú nhìn hắn.

Minh Tịnh! Tại sao hắn lại ở chỗ này? Vì sao?

Từ khi hắn đi, thời gian cũng không vượt quá một ngày, chính là vì cái gì cũng chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Minh Tịnh bỗng xuất hiện.

Làm sao hắn biết nàng không chết? Lại làm thế nào mà tìm đến nàng? Trong nội tâm vô cùng khó hiểu.

Vô Song biết, mặc dù mình là người nam nhân đầu tiên có được Tống Ngâm Tuyết, trên lý luận cũng có ý nghĩa không tầm thường, nhưng có vẻ nàng cái gì cũng không để bụng, cái gì cũng không quan tâm, tính tình nàng lãnh đạm như mây bay, chỉ cần mình không nắm chặt, liền tùy thời có thể phiêu tán theo gió, không vì bất cứ kẻ nào mà dừng lại, cũng không tìm được bóng dáng nữa.

Theo ánh mắt cực nóng của Minh Tịnh nhìn về phía nàng, cùng cái biểu lộ ghen tuông kia, hắn liền biết trong lòng Minh Tịnh có nàng.

Trong lòng Minh Tịnh có Tống Ngâm Tuyết, hắn yêu Tống Ngâm Tuyết! Vừa nhận thức chuyện này, trong lòng Vô Song không khỏi cay đắng, toàn thân không khỏi khẩn trương lên.

Không thể nghi ngờ, Minh Tịnh ở trước mặt hắn, là một kình địch cực kỳ nguy hiểm. Hắn ở bên cạnh Tuyết Nhi nhiều năm, hiểu biết về nàng hơn xa bọn hắn, càng có nhiều kỷ niệm. Nếu như giờ phút này Minh Tịnh muốn tranh Tuyết Nhi với hắn, kết quả kia. . . . . . Hai tay không khỏi nắm thật chặt, căng mắt, lo lắng, sợ hãi. Vô Song lúc này, khi tầm mắt không khỏi say mê nhìn Tống Ngâm Tuyết, thì một loại bất an cũng chầm chậm từ dưới đáy lòng dâng lên, dần dần, lan tràn ra bốn phía.

Vân Độc Nhất đứng ở bên cạnh Vô Song, sâu sắc cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía người kia của hắn, trong nội tâm không khỏi phẫn nộ căm hận.

Hai mắt nàng chăm chú đánh giá Tống Ngâm Tuyết, khẩu khí châm chọc mà mỉa mai: “Tuyết Nhi? Ha ha, thì ra ngươi chính là tiểu tử mà Vô Song vừa ý kia? Không tệ, lớn lên không tệ!”

Lời nói tuy là khen ngợi, nhưng lại bao hàm đố kị, nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết ngước mắt nhìn khuôn mặt lớn lên trông cực kỳ tương tự với Vô Song trước mắt, khẽ mỉm cười nói: “Các hạ là. . . . . . tỷ tỷ của Vô Song ?”

“Ha ha! Thì ra thật sự rõ ràng như vậy! Tốt! Tốt!” Vừa nghe Tống Ngâm Tuyết nói nàng lớn lên giống Vô Song, trái tim vặn vẹo của Vân Độc Nhất không khỏi cảm thấy thỏa mãn.

Bởi vì Tống Ngâm Tuyết là người trong lòng Vô Song, cho nên giờ phút này nàng nói bọn họ lớn lên giống nhau, theo phương diện khác mà nói, chứng tỏ quan hệ của Vô Song với nàng, càng gần gũi hơn so với Tống Ngâm Tuyết.

Vui sướng vì điểm này, cảm giác tất cả mọi người đều không cách nào cướp đi thân đệ đệ của nàng, Vân Độc Nhất cất giọng cười mỉa mai, vẻ mặt diễm lệ cùng tự tin: “ Tiểu tử, coi như ngươi nói đúng, ta chính là thân tỷ tỷ của Vô Song, cốc chủ Ngũ độc cốc này, Vân Độc Nhất.”

“A? Hóa ra là Vân Cốc chủ! Thất kính thất kính!” Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, Tống Ngâm Tuyết lúc này, trong lòng dù đang kinh ngạc với mối quan hệ của hai người thì thần thái trên mặt vẫn càng thêm khách khí.

Tất nhiên là vạn phần hưởng thụ sự khách khí của nàng, trên gương mặt diễm lệ của Vân Độc Nhất, là nụ cười âm hiểm: “Tiểu tử, ngươi có thể biết cách dùng thải tước truy đuổi đến đây, trong lòng bổn cốc chủ rất là bội phục! Như vậy đi, thấy ngươi không để ý an nguy, quan tâm Vô Song như vậy, bổn cốc chủ đặc biệt cho phép các ngươi, ngày mai cùng nhau tham gia hôn lễ của chúng ta!”

“Hôn. . . . . . Lễ? Ai cơ!”

Nghe nói Vân Độc Nhất nói, trong lúc nhất thời Tống Ngâm Tuyết không kịp phản ứng, vì vậy không kịp suy nghĩ hỏi lại một lần nữa.

Vốn chịu trăm cay nghìn đắng mới xông ra khỏi rừng khói độc, còn chưa thở được mấy hơi, lại nghe đến chuyện hoang đường trầm trọng như vậy, ai có thể tiếp thụ được? Cho nên không chỉ Tống Ngâm Tuyết, mà ngay cả Minh Tịnh còn có cả Võng tĩnh lặng đứng ở một bên, trong nội tâm đều rất là khó hiểu.

Hôn lễ của chúng ta? Hôn lễ của ai cùng ai? Cốc chủ muốn thành hôn sao? Trước giờ chưa từng nghe nói a!

Tâm tư mọi người không đồng nhất, đều có sự nghi hoặc, ngoại trừ Vân Vô Song cùng Vân Độc Nhất hai người tinh tường hiểu được có chuyện gì xảy ra, những người khác đều không suy nghĩ theo phương diện kia.

Nhìn Tống Ngâm Tuyết khó hiểu, Vân Độc Nhất nở nụ cười, tiếp đó hớn hỏ giải thích từng chữ từng câu: “Đúng vậy a, hôn lễ! Mời các ngươi đến tham gia hôn lễ! Hôn lễ của ta. . . . . . cùng Vô Song!”

” Hôn lễ của Cốc chủ. . . . . . cùng Vô Song?” Trời ạ! Nàng không nghe lầm chứ!

Vừa nghe Vân Độc Nhất nói như vậy, Tống Ngâm Tuyết vuốt vuốt lỗ tai, kinh ngạc trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin.

Thấy vậy, Vân Vô Song nghiêm mặt, mạnh mẽ quát lạnh một tiếng, tức giận bừng bừng: ” Vân Độc Nhất, ngươi đúng là người say nói chuyện viển vông!”

“Phải không? Thật là như vậy sao?” Lạnh lùng quay lại nhìn Vô Song, Vân Độc Nhất cất giọng mỉa mai, khiêu khích nói.

Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết khẽ nâng nâng tay, có chút chần chờ nói:“Éc. . . . . . hôn lễ của các chủ cùng Vô Song? Chính là các ngươi không phải là chị em ruột sao. . . . . .”

Ai ya! Cái tmd này cũng quá kinh người đi! Còn hơn cả Anime* Nhật Bản nữa. Chị em ruột phát sinh tình cảm, còn kết hôn? Cái tư tưởng tiên tiến này, đến nàng là người hiện đại thế kỷ hai mươi mốt cũng theo không kịp! Chỉ có thể bái phục! Thật sự là quá khinh khủng rồi!

(*Anime:Phim hoạt hình Nhật Bản)

“Ai nói chị em ruột không thể lập gia đình? Vân Độc Nhất ta càng muốn làm người đầu tiên trên đời này!” Hung ác trừng mắt nhìn Tống Ngâm Tuyết, vẻ mặt Vân Độc Nhất bởi vì tức giận mà đỏ bừng kích động.

Thấy vậy, Vô Song mạnh mẽ hất tay áo lên, lời nói rét lạnh đến thấu xương : ” Vân Độc Nhất, ngươi đừng mơ tưởng! Đời này, ta không bao giờ có khả năng lập gia đình cùng ngươi!”

Kiên định mà nói…, bầu không khí giương cung bạt kiếm, Vân Độc Nhất vừa nghe vây, phẫn nộ rống một tiếng“Ngươi!”, âm tàn đối mặt cùng Vô Song!

Tống Ngâm Tuyết có chút không nói nổi nhìn tình cảnh trước mắt, chưa bao giờ nghĩ tới sau khi chịu trăm nghìn cay đắng xông vào rừng khói độc, gặp được, sẽ là một trò khôi hài hoang đường buồn cười như vậy!

Cho tới nay, nàng đều tự nói với mình phải tin tưởng Vô Song, tuy lúc trước nàng từng có mâu thuẫn, chính là cuối cùng nàng vẫn lựa chọn tin tưởng hắn.

Tuy Vô Song không để nàng thất vọng, làm cho nàng tin tưởng sẽ nhận được hồi báo. Chính là mặc kệ như thế nào, nàng cũng không muốn chứng kiến trường hợp như vậy a!

Vô Songlà nam nhân nàng nguyện ý dụng tâm tin tưởng. Không chỉ như thế, hắn cùng nàng còn có quan hệ thân mật, giao hợp thân thể. Cho nên hôm nay, nàng sao có thể chịu đựng Vân Độc Nhất bắt buộc mình? Nhục nhã mình như vậy? Ha ha, chê cười! Nam nhân của nàng từ khi nào thì đến phiên người khác làm chủ rồi? Cho dù cái người khác kia là thân tỷ tỷ của hắn, đáp án —— cũng là không được!

Tống Ngâm Tuyết cảm thấy giận dữ, âm thầm quan sát tình cảnh trước mắt.

Mà lúc này, Minh Tịnh đứng ở bên cạnh nàng, sau khi nghe chuyện kinh khủng khác người như thế, trong lòng cũng không khỏi giật mình một hồi.

Thân tỷ tỷ rõ ràng lại đi yêu đệ đệ của mình, hơn nữa còn ngang nhiên thách thức thế gian, kiêu ngạo không để ý tới thái độ phản kháng của người trong cuộc, cứng rắn, bắt buộc hắn phải thành thân! Hành động này quả nhiên kinh thế hãi tục, coi luân lý như cỏ rác.

Đột nhiên, trong lòng có chút cảm thấy vô lực thay cho Vô Song. Đụng phải loại sự tình này, không chỉ là sự vũ nhục đối với lòng kiêu ngạo của nam tử , càng là sự đả kích đối với tôn nghiêm của hắn! Mà người khởi xướng lại là thân tỷ tỷ cùng cha cùng mẹ của mình. Xui xẻo làm sao! Bất đắc dĩ làm sao!

Minh Tinhh cũng làm thân nam tử, không khỏi tội nghiệp cho Vô Song. Mà lúc này, không chỉ có hắn, Võng đứng đối diện hắn, vẫn một mực không nói gì, trong lòng cũng vô cùng phức tạp.

Bốn người Si, Mị, Võng, Lượng bọn họ, có thể nói là từ nhỏ cùng nhau lớn lên với cốc chủ, công tử. Tuy thân phận khác biệt, nhưng tình nghĩa giữa bọn họ lại chân thật tồn tại.

Cốc chủ khi còn chưa lên làm cốc chủ thì vẫn vô cùng yêu thương vị đệ đệ này của nàng, có cái gì ăn ngon chơi vui đều nghĩ đến hắn đầu tiên.

Vốn là một gia đình vui vẻ hòa thuận, chính là không biết về sau vì cái gì, lão Cốc chủ cùng phu nhân lại đồng thời tử vong trong một đêm, mà Vô Song công tử có vẻ như không tiếp thụ được sự thật này, từ đó về sau ra khỏi cốc, chưa một lần trở về.

Theo cốc chủ nói, lão Cốc chủ cùng phu nhân là vì luyện chế đan dược mà bất hạnh tẩu hỏa nhập ma, sau khi cố gắng xoay chuyển tình thế thì không còn chút sức lực nào cuối cùng nhất trúng độc bỏ mình. Vô Song công tử trong lòng bi thống không chịu nổi, không muốn thấy cảnh thương tình, vì vậy liền rời cốc tìm quên.

Mấy năm qua, cốc chủ không có giờ khắc nào không nghĩ đến chuyện gọi công tử trở về, ba phen bốn bận phái Mị tiến đến khuyên bảo. Phần nhân tình này của nàng, trong mắt bọn họ, vốn tưởng rằng đây là thân tình giữa tỷ đệ bọn hắn, chẳng qua là so với người thường thì cao hơn một chút mà thôi, ai có thể ngờ, hóa ra cốc chủ lại mang tâm tư như vậy với Vô Song công tử.

Cốc chủ yêu công tử, hơn nữa cư nhiên lại là tình yêu giữa nam nữ ! Sự thật này khiến Võng khiếp sợ, thật lâu cũng không thể nhúc nhích.

Ngày mai cốc chủ muốn thành hôn? Muốn cùng thân đệ đệ của mình lập gia đình? Chuyện này làm sao có thể, làm sao có thể! Võng cảm thấy rối rắm giãy dụa, không khỏi giương mắt nhìn.

Vân Độc Nhất biết hiệu quả của lời nàng vừa nói ra lúc này, chính là nàng không thèm để ý! Nàng yêu Vô Song, rất yêu rất yêu, kiếp này nếu không thể cùng hắn kết làm phu thê, tánh mạng nàng sẽ không có bất cứ ý nghĩa gì! Cho nên vì để cho tánh mạng của nàng có ý nghĩa, vì có thể khiến nàng khoái hoạt sống trên thế giới này hơn, nàng phải lập gia đình cùng hắn!

Thần sắc kiên định, không khỏi nổi lên trên mặt. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết âm thầm cười lạnh, tiến lên một bước nghiền ngẫm nói ra: “Cốc chủ tỷ tỷ, tỷ tỷ muốn làm người đầu tiên trên đời này, có rất nhiều phương pháp a! Cần gì phải cướp phu quân của người ta như vậy. Ta cùng tiểu Song Song sớm đã tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt, muốn cả đời sống chung đến thiên trường địa cửu, không thể cho phép tỷ tỷ tùy ý chia rẽ làm bậy như vậy!”

Tống Ngâm Tuyết cười nói, vẻ mặt sáng lạng. Nghe vậy trong nội tâm Vô Song vô cùng kích động, ánh mắt nhìn về phía nàng cũng thâm tình ôn nhu tựa hồ muốn chảy ra nước.

Mà Minh Tịnh bên cạnh nghe xong chuyện đó, hai đấm vốn đã nắm chặt không khỏi lại chặt thêm ba phần, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, trong nội tâm vô cùng ghen ghét. Võng đứng thẳng, có chút đầu váng mắt hoa, tựa hồ không rõ ràng tình huống trước mắt cho lắm. Trời ạ! Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Một bên tình tỷ đệ loạn luân, một bên là tình yêu đồng tính đồi phong bội tục! Cái này bảo hắn, bảo hắn làm sao tiếp nhận được!

Võng rối rắm kinh dị nhìn, vẻ mặt tưởng tượng không thông. Mà ở bên cạnh hắn, sau khi nghe xong lời nói của Tống Ngâm Tuyết, Vân Độc Nhất dùng vẻ mặt hung ác nham hiểm ngoan độc mở miệng nói: “Hừ, xú tiểu tử, ngươi nói cái gì!”

“Ta nói cái gì? Chẳng lẽ cốc chủ tỷ tỷ nghe không hiểu sao? Được rồi! Hiện tại ta liền lặp lại từng chữ từng câu cho tỷ tỷ nghe!” Chống lại Vân Độc Nhất, sắc mặt Tống Ngâm Tuyết nghiền ngẫm, có vẻ tùy ý thản nhiện. Nhưng chỉ cần có người nhìn kỹ, sẽ phát hiện trong mắt nàng giờ phút này có sự chăm chú cùng nghiêm túc sâu đậm.

“Cốc chủ tỷ tỷ, ta là nói —— tỷ tỷ muốn cùng Vô Song thành thân sao? Tuyệt – đối — không — thể!”