“Vì cái gì, ngươi lại giúp đỡ Tống Vũ Thiên?” Trong lời nói của Vô Song, trong trẻo nhưng lạnh lùng mà mang theo nghi vấn, thẳng thắn hỏi Vân Độc Nhất.
Nghe vậy, gương mặt diễm lệ của Vân Độc Nhất có chút chần chờ, tiếp đó ngước đôi mắt đẹp chăm chú đánh giá Vô Song, cẩn thận hỏi ngược lại: “Chàng hỏi cái này để làm gì?”
“Chỉ là muốn biết thôi! Cho nên ngươi nói? Hay là không nói?” Lạnh lùng nhìn nàng, trên gương mặt lạnh như băng không có một chút biểu lộ! Thật sự chưa bao giờ từng thấyVô Song công tử luôn luôn lạnh nhạt, lịch sự tao nhã, lúc này rõ ràng cũng có biểu lộ lãnh mị như Tu La!
“Chỉ là muốn biết. . . . . .” Suy tư, Vân Độc Nhất giống như là đang do dự, đột nhiên hai mắt nhìn thẳng về phía trước, “Được, ta sẽ nói cho chàng biết! Nhưng mà, trước hết chàng phải cùng ta trở về cốc!”
“Ngươi!” Vừa nghe Vân Độc Nhất giở trò xỏ lá, sắc mặt Vô Song càng lạnh lùng hơn, hai mắt hắn thẳng tắp nhìn nàng trừng trừng, quanh thân tản ra khí tức rét lạnh bức bách.
Thấy vậy, Vân Độc Nhất giương môi cười cười, sắc mặt tươi sáng mà diễm lệ, nàng đối diện với Vô Song, miệng cười tươi nói: “Vô Song, tuy tỷ tỷ vừa nhìn thấy đệ, cả người liền say mê không thể tự kềm chế! Nhưng mà, cũng không có nghĩa rằng tỷ tỷ sẽ không biết suy nghĩ. Chàng nghĩ xem, bây giờ là tình huống nào? Tuy ta không rõ trong lòng chàng tại sao phải quan tâm cái này, nhưng trong lúc mấu chốt này mà chàng vẫn khăng khăng muốn hỏi thì xem ra, vấn đề này, rất trọng yếu đối với chàng! Cho nên a, một cái vấn đề rất trọng yếu đối với chàng, ta làm sao có thể dễ dàng nói cho chàngbiết? Ha ha, vạn nhất ta nói cho chàng xong, mà chàng lại chạy mất, đến lúc đó ta biết làm cái gì bây giờ?”
“Cho nên, nếu muốn biết đáp án của vấn đề này, chàng phải theo ta trở về cốc trước! Chỉ có khi chàng ngoan ngoãn theo ta về cốc, ngày đêm canh giữ ở bên cạnh ta, ta đây an tâm, mới có thể buông lỏng! Kết quả là đáp án, cũng sẽ không chút chần chừ nói ngay cho chàng!”
Vân Độc Nhất vẻ mặt giảo hoạt âm hận nói, không phụ danh xưng mỹ nhân rắn rết của nàng ta!
Nghe vậy, hai tay Vô Song không khỏi nắm chặt, trong mắt lóe lên vẻ căm hận.
“Làm sao vậy, Vô Song, mất hứng sao? Ha ha, làm sao bây giờ? Vô Song của ta mất hứng! Chính là thần sắc hắn mất hứng, lại càng đáng yêu hơn, làm ta mê muội không thôi!” Nhìn thấy tình cảnh này, nét mặt Vân Độc Nhất tươi cười như hoa, biểu đạt rõ ràng ý nghĩ của bản thân.
Nghe vậy, Vô Song không nói gì, chỉ nắm chặt nắm tay gắt gao nhìn nàng ta, lạnh lùng như băng sương.
Nàng không chịu nói, là vì nàng hiểu hắn, biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì! Cho nên hiện tại, nàng mới có thể không sợ hãi cò kè mặc cả cùng hắn như vậy!
Nên làm cái gì bây giờ? Hắn phải biết rõ chân tướng! Chính là nếu như muốn biết được chân tướng, cái giá này thật quá lớn. . . . . . Trầm mặc mà do dự, trong lòng âm thầm tự đánh giá. Thấy vậy, Vân Độc Nhất bên này có chút nóng nảy, nàng cũng không dám chắc Vô Song có rất muốn biết đáp án này không, dùng nó uy hiếp hắn, chẳng qua là do nàng bất đắc dĩ, không có biện pháp nên mới liều một phen!
Nàng không chắc chắn, không tự tin, cho nên trước mắt, nàng bắt đầu dùng thủ đoạn hung ác hơn: “Vô Song, chàng còn đang do dự sao? Chàng không muốn cứu Mị, không muốn biết đáp án sao? Chỉ cần chàng chịu theo ta trở về, ta lập tức nói tất cả cho chàng biết, đồng thời thề rằng sau này không bao giờ thương tổn Mị nữa! Thế nào?”
Tha thiết chân thành, thành thành khẩn khẩn, Vô Song nghe xong mấy lời này, có chút giãy dụa: làm sao bây giờ? Hắn phải biết rõ chân tướng, bởi vì chỉ khi biết rõ ràng chân tướng, hắn mới có thể không đắn đo chút nào đứng trước mặt Tống Ngâm Tuyết, nói cho nàng biết tất cả! Hắn biết nàng đối với hắn vẫn còn nghi ngờ, cũng không hoàn toàn tin tưởng! Cho nên vì tiêu trừ sự không tin tưởng này, hắn phải giải quyết hoàn toàn mới có thể nói rõ với nàng!
Tựa hồ trước mắt chỉ còn một con đường có thể đi! Bởi vì, chuyện này vừa có thể khiến Vân Độc Nhất nói ra chân tướng, lại có thể cứu được tánh mạng của Mị!
Mị là bằng hữu duy nhất của hắn từ nhỏ đến lớn, luôn đối xử tốt với hắn, gần như là tri kỷ, hắn không thể trơ mắt nhìn Mị đi chịu chết, dù cho Vân Độc Nhất có lừa hắn, căn bản không có hạ độc Mị, hắn cũng không thể làm ngơ, mạo hiểm như vậy được!
Trở về? Sau khi biết được hết thảy lại đi ra! Kế hoạch như vậy tựa hồ rất hoàn mỹ! Nhưng mà cũng không biết Vân Độc Nhất âm hiểm như rắn rết kia, sau khi mang hắn về, còn có thể để cho hắn thuận lợi đi ra nữa không? Vô Song trầm tư đánh giá.
Thấy Vô Song chậm chạp bất động, trong lòng Vân Độc Nhất có chút nóng nảy, sợ hắn vì muốn tránh né nàng, mà dứt bỏ hết thảy! Kết quả là lập tức, đôi mắt đẹp vừa chuyển, cười nói: “Vô Song, sở dĩ chàng chậm chạp không chịu hạ quyết định, có phải là không bỏ được tiểu tử chàng đi theo gần đây không? Ha ha, không thể tưởng tượng được hai tỷ đệ chúng ta thật giống nhau! Tỷ tỷ đây, thích thân đệ đệ của mình, mà đệ đệ thì lại thích một người nam nhân!
Ha ha! Thú vị! Thú vị! Thật là thú vị!”
“Vô Song, ta thành thật nói cho chàng biết, kỳ thật ta cũng không hề kinh ngạc với chuyện chàng sẽ thích một người nam nhân! Đúng vậy, một chút cũng không hề kinh ngạc! Bởi vì chàng là thân đệ đệ của Vân Độc Nhất ta, hai chúng ta, chỉ biết đến tình yêu của mình! Cái gì thế tục a, đạo lý a, quy củ a, trước mặt tình yêu, toàn bộ đều là chó má!”
Vân Độc Nhất trong cơn giận dữ khiêu khích đại nghĩa, có thể tưởng tượng được mấy lời xem đạo lý như cỏ rác này, nếu như nói ra trước mặt “Thượng nhân” Thượng Quan Huyền Ngọc, sẽ có một trận đấu võ mồm kịch liệt như thế nào!
Vân Vô Song lúc này cực kỳ căm hận nhìn Vân Độc Nhất hiên ngang lẫm liệt nói ra những lời tà đạo trước mặt, có chút trầm tư.
Lúc này, Vân Độc Nhất trêu chọc một tiếng, lại nói tiếp: “Ha ha, Vô Song, tuy trong lòng tỷ tỷ đồng ý sự lựa chọn của đệ! Bất quá rất đáng tiếc, đơn giản là cả đời này đệ nhất định là của ta, cho nên giữa hai người các ngươi, tuyệt đối không có khả năng có kết quả gì!”
“Vô Song, làm sao bây giờ ? Trong lòng của ta có đệ, mà trong lòng đệ cũng chỉ có tiểu tử kia! Nói như vậy, tỷ tỷ rất ghen ghét a! Cho nên vì chặt đứt ý niệm của để, để đệ chỉ một lòng nghĩ đến một mình ta, cùng ta trở về cốc, ta thấy bây giờ ta cần đi một chuyến, giết tiểu tử kia chấm dứt hậu hoạn!”
Uy hiếp trắng trợn, thẳng tắp rơi vào trong lỗ tai Vô Song, ý tứ rất rõ ràng: muốn cùng nàng đi hay không? Đi, thì bỏ qua Tống Ngâm Tuyết! Không đi, liền lập tức đi giết nàng!
Nội tâm Vô Song rối rắm, vô cùng lo lắng cho an nguy Tống Ngâm Tuyết! Tuy hắn biết Tống Ngâm Tuyết có võ công, hơn nữa hình như cũng không kém! Nhưng bởi vì Tống Ngâm Tuyết vẫn còn nghi ngờ hắn, cho nên hắn võ công của nàng rốt cuộc đến trình độ nào? Hắn cũng không biết!
Vân Độc Nhất trước mắt, võ công khá cao, dụng độc hung ác, căn bản là không phải trình độ người bình thường có khả năng tưởng tượng ra, cho nên hắn lo lắng, hắn sợ hãi, một khi thật sự giao tranh, phần thắng của Tuyết Nhi được bao nhiêu?
Không được, tuyệt đối không được! Hắn từng thề, kiếp nầy tuyệt đối không để cho Tuyết Nhi bị thương tổn! Càng không thể vì hắn, mà khiến nàng bị thương tổn! Hắn tình nguyện chính mình chết đi, cũng không cho phép chuyện như vậy phát sinh! Bởi vì nếu như một khi chuyện này thật sự xảy ra, như vậy cả đời này, hắn cũng sẽ không thể tha thứ cho bản thân nữa rồi!
Tuyết Nhi, ta không thể đánh cuộc! Không thể để cho nàng ta thương tổn Tuyết nhi! Trong nội tâm, có một giọng nói nho nhỏ đang kêu gọi.
Nhìn hết thảy trước mắt, cuối cùng Vô Song cũng hạ quyết định, lạnh lùng nói với Vân Độc Nhất: “Được! Ta với ngươi trở về! Nhưng ngươi phải đáp ứng ta, thực hiện tất cả những gì đã hứa!”
Trước tìm cách hoãn binh, chờ khi trở về giải quyết hết thảy tình hình sau đó lại nghĩ biện pháp! Trong nội tâm thầm tính toán như vậy.
“Đương nhiên! Chỉ cần chàng chịu ở bên cạnh ta, ta không cầu gì hơn! Đừng nói chi là đáp ứng những chuyện đó!” Nghe được kết quả mà mình muốn nhất, Vân Độc Nhất mặt mày hớn hở, vẻ mặt vui mừng nhịn không được sự kích động trong lòng, từng bước một tới gần Vô Song, muốn vươn tay kiểm tra hắn.
Thấy vậy, Vô Song chán ghét nhíu mày, thanh âm lạnh lùng: “Ta đã đáp ứng ngươi, vậy ngươi còn chờ cái gì? Đi thôi! Mị vẫn chờ giải dược của ngươi đấy!”
Mạnh mẽ dừng bước lại, biết hắn là vì không muốn ình tới gần mới nói như vậy, nhưng Vân Độc Nhất vẫn rất cảm động và cao hứng, “Đúng, trở về! Trở về! Đi! Chúng ta cùng nhau trở về!”
Xoay người, định nắm tay Vô Song cùng nhau mà đi, nhưng bị hắn lạnh lùng tránh ra, thấy vậy, Vân Độc Nhất biết hắn cần một chút thời gian thích ứng, vì vậy cũng không cưỡng cầu, chỉ rất vui vẻ nói với hắn: “Vô Song, tỷ tỷ đi trước, đệ đi theo đằng sau a!”
Nhấc chân, bắt đầu quay ngược trở về, sau lưng, Vô Song chậm rãi mà đi, cuối cùng hắn quay đầu nhìn về phía phòng nàng.
“Tuyết Nhi, chờ ta, Vô Song kiếp này, nhất định sẽ không phản bội nàng. . . . . .”
Lưu luyến! Yêu say đắm! Cước bộ chậm rãi, Vô Song cúi đầu đi theo Vân Độc Nhất đang vô cùng đắc ý, dần dần đi xa, chỉ còn lại khoảng sân trống rỗng mặc cho gió đêm lất phất thổi.
Sáng sớm mgày thứ hai, Tống Ngâm Tuyết vừa mặc quần áo rửa mặt xong, đang chuẩn bị nhấc chân đi ra cửa thì lúc này, thân ảnh Dực Tu, rất nhanh từ ngoài viện chạy vào.
“Các chủ, Vô Song công tử không thấy đâu!” Trầm giọng, có chút lo lắng nói, lúc này Dực Tu cúi đầu, thần sắc lo lắng bất an.
Vô Song công tử mỗi ngày đều dậy rất sớm, chính hắn nói, sương sớm rất có lợi thân thể, cho nên mỗi ngày hắn đều dậy thật sớm thu thập, sau đó dùng để pha trà cho Các chủ uống, hắn dụng tâm sâu sắc như thế, đủ làm kẻ thân làm thủ hạ như Dực Tu cảm động không thôi.
Sáng sớm hôm nay, cũng như thường ngày lại không trông thấy thân ảnh Vô Song công tử, hắn vào phòng xem xét, giường chiếu vẫn phẳng phiu, trống không.
Vốn cho rằng hắn đi xung quanh thu thập sương sớm, đợi đến khi mặt trời lên, sương mai tan hết cũng không thấy hắn trở về. Vì vậy sau khi tìm kiếm mọi nơi cũng không có kết quả, lúc này hắn mới gấp gáp tiến đến báo cáo với Tống Ngâm Tuyết.
“A, không thấy sao?” Nghe vậy nhếch mày, tựa hồ có chút ngoài ý muốn, nhưng hết thảy lại nằm trong dự liệu, Tống Ngâm Tuyết lúc này bình tĩnh nghiêm mặt, lạnh nhạt mà nói.
“Các chủ. . . . . .” Thấy biểu lộ như vậy, Dực Tu có chút kinh ngạc, hắn không hiểu tại sao Tống Ngâm Tuyết lại bình tĩnh như vậy, thậm chí bình tĩnh đến mức kỳ lạ.
Vô Song công tử không thấy, rất rõ ràng, là hắn tự mình bỏ đi!
Bởi vì hết thảy trong phòng vẫn hoàn hảo chỉnh tề, căn bản không giống từng phát sinh đánh nhau! Hơn nữa Vô Song công tử y độc không tồi, nếu quả thật bị người khác cưỡng chế mang đi, đêm qua trong phòng cũng không yên tĩnh như vậy, hôm nay cũng sẽ không chỉnh tề như thế!
Hắn đi? Chính hắn bỏ đi? Vì cái gì!
Nhận thức đến sự thật này, thân thể Dực Tu chấn động mạnh, trong lòng vô cùng phức tạp, hắn làm sao có thể đi mất, mang theo phương thuốc Các chủ mới đoạt lại, mang theo sự tin tưởng của Các chủ đối với hắn!
Dực Tu rất rõ, kể từ ngày đó mình nói với Các chủ mấy lời kia, quan hệ giữa bọn họ đã thân mật như thế nào!
Vốn tưởng rằng Vô Song công tử là vị phu quân đáng giá cho Các chủ phó thác cả đời, chính là vì cái gì, kết quả lại trở thành như vậy? Vân Vô Song, sao ngươi có thể làm như vậy! Làm sao ngươi có thể như vậy!
Trái tim, gắt gao co rút đau nhức, mang theo phẫn nộ, mang theo hối hận!
Người bọn họ giao cả tánh mạng, cả linh hồn và lòng tin, làm sao có thể để kẻ như vậy tùy ý khi dễ, lừa gạt! Bàn tay Dực Tu, gắt gao nắm lại, nhìn bóng hình trước mắt, vô cùng tiếc hận.
“Các chủ, ta đi tìm hắn về!” Phẫn nộ, Dực Tu nói. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết không nói gì cả, mà chỉ đảo mắt nhìn về phía hắn. Nàng biết lúc này Dực Tu suy nghĩ cái gì? Phản bội! Lừa gạt! Hoặc là đùa bỡn!
Chính là, nàng cũng không cho rằng như vậy! Bởi vì nàng từng nói với chính mình, nàng sẽ tin tưởng hắn! Một mực tin tưởng hắn!
“Dực Tu, ngươi biết không? Có đôi khi những thứ mắt mình nhìn thấy cũng không nhất định là sự thật! Cho nên giờ phút này, ngươi không cần xúc động như vậy.”
Lạnh nhạt mà nói, cười tươi như nắng sớm, vẻ thanh tú linh động chấn động linh hồn Dực Tu, thấy vậy hắn chắp tay, nhếch miệng, cuối cùng không hề nói cái gì nữa.
Tống Ngâm Tuyết nhìn tình cảnh lúc này, khóe miệng mỉm cười iương mắt nhìn về phía bầu trời, lúc này trên bầu trời, trước mắt nàng không khỏi hiển hiện hai thân ảnh một nam một nữ, nam tuấn lãng bất phàm, nữ dịu dàng xinh đẹp.
“Dực Tu, ngươi đi chuẩn bị một chút, chúng ta đi thôi.” Hai mắt, nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm vào hai thân ảnh quen thuộc trên bầu trời, Tống Ngâm Tuyết thẳng tắp mở miệng nói.
Nghe vậy, Dực Tu nao nao, không khỏi hỏi lại: “Các chủ, chúng ta đây là đi chỗ nào?”
“Đi tìm Vô Song!”
“A?” Vẻ mặt không giải thích được, trợn mắt, kinh ngạc nhìn nàng, Dực Tu khó hiểu. Hắn không có nghe lầm chứ? Các chủ nói đi tìm Vân Vô Song? Chính là không phải rõ ràng nàng mới vừa bảo hắn không cần phải đi đấy sao? Tại sao thoáng cái lại. . . . . . Dực Tu khó hiểu, nhưng Tống Ngâm Tuyết cũng không nói cho hắn biết. Nàng chỉ chậm rãi quay mặt lại, vẻ mặt bí hiểm nói: “Ngươi có biết phải đi đâu tìm hắn không?”
“Thuộc hạ không biết!” Lắc đầu, Dực Tu mờ mịt.
Thấy vậy, mỉm cười, thanh tịnh như hoa bách hợp trong gió, một tay Tống Ngâm Tuyết nhấc lên, đôi môi xinh đẹp phát ra một tiếng huýt gió, tiếp đó chỉ thấy trên bầu trời, một cái gì đó màu sắc rực rỡ bay thẳng xuống, lượn vòng giương cánh trước mặt Tống Ngâm Tuyết.
“Thải nhi, đi tìm Vô Song!”
Cười cười vươn tay, để cho Thải tước *đậu vào trong lòng bàn tay, Thaỉ Tước từ trên ngón tay Tống Ngâm Tuyết giương cánh mà bay lên, cất tiếng hót, vòng vo vài vòng trên không trung, bay thẳng về một hướng.
“Chúng ta đi!” Ra hiệu một cái, nàng nhảy lên, thân thể xuất trần rất nhanh liền phóng đi. Sau lưng, Dực Tu trố mắt, thấy vậy, cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức cất bước theo sát nàng.
Trên bầu trờicó một chấm màu sắc, bay thẳng đến giao giới của hai nước Hoa Kiều, mà trên đường, hai cái thân ảnh rất nhanh, chạy theo chấm màu sắc đó, một bước không rời.
Lúc này, khi Tống Ngâm Tuyết cùng Dực Tu chuyên chú đi theo Thải tước, tại khu rừng phía trước, một nam tử thon dài tuấn mỹ, ưu nhã tựa trên cây ven đường, vẻ mặt thong dong cười nhạt.
“Là ngươi. . . . . .” Thân thể mạnh mẽ dừng lại, cước bộ vì kinh ngạc cũng không khỏi ngừng lại theo, nhìn nam tử vẻ mặt đạm nhã thong dong trước mặt , Tống Ngâm Tuyết nheo mắt lại, biểu lộ kín như bưng.
“Là ngươi? Minh Tịnh. . . . . .” Ẩn giấu nội tức, rất nhanh liền điều chỉnh tốt trạng thái của mình, ngước mắt nhìn, lời nói tà nịnh trêu chọc như lúc trước, “Ha, Minh Tịnh, không thể tưởng tượng được lại trùng hợp như vậy a? Trên đời này còn nhiều đường, thế mà chúng ta = lại gặp gỡ tại đây. . . . . .”
Ngữ khí nghiền ngẫm, ẩn hàm thâm ý, nghe vậy, Minh Tịnh nhẹ giương mắt, cước bộ từng bước tiến về phía nàng, “Đúng vậy a, quận chúa! Thật là trùng hợp. . . . . .”
Trong lời nói lạnh nhạt, lại cố ý thêm bốn chữ “Thật là trùng hợp” này, nhìn Tống Ngâm Tuyết vẫn tà nịnh như trước, trong nội tâm Minh Tịnh có một loại cảm giác mà chính hắn cũng không thể nói rõ.
Bạch y xuất trần, thanh tú bức người, toàn thân để lộ ra một loại phong tư tuấn nhã! Tuy Tống Ngâm Tuyết hôm nay, một thân nam trang đi khắp thiên hạ, nhưng bộ dáng nàng so với ba tháng trước, có thêm mấy phần động lòng người, mấy phần kiều mị, khiến người ta không thể dời mắt.
“Đã lâu không gặp, quận chúa. . . . . .” Không biết vì cái gì, trong nội tâm lại mừng rỡ như vậy, xúc động nhịn không được muốn tới gần nàng. Trong lòng sớm đã tưởng tượng tình cảnh gặp lại vô số lần, sớm đã hạ quyết định chính mình nên dùng cái dạng biểu lộ gì đi đối mặt nàng, tuy nhiên kết quả đều thay đổi!
Cố nén tình cảm không tự kìm hãm được, cùng niềm vui sướng tràn đầy, tựa hồ muốn tràn ra ngoài trong lòng, Minh Tịnh chậm rãi đi đến trước mặt Tống Ngâm Tuyết, thẳng tắp đứng lại, hai mắt chăm chú, nóng rực nhìn xuống nàng, một khắc cũng không dời. Có lẽ đến bản thân Minh Tịnh cũng không biết, biểu lộ của hắn giờ phút này, sâu đậm ra sao, quyến luyến thế nào! Tựa như gặp lại người yêu đã lâu không thấy, say mê, sâu sắc, mà thâm tình.
Liều mạng khắc chế trái tim kinh hoảng không thôi của chính mình, tận lực tìm lại sự bình tĩnh lúc trước đến đối mặt nàng, chính là có một số việc, rõ ràng nghĩ thì dễ dàng, đến khi chính thức làm, hết thảy đều rối loạn.
Tựa hồ rốt cuộc không cách nào thong dong bình tĩnh như trước nữa, sau khi suy nghỉ rõ ràng về hết thảy những chuyện đã xảy ra, lòng của hắn, đã không thể lạnh lùng phong bế như lúc trước, thay vào đó là, khát vọng cùng mê mẩn thật sâu.
Trái tim, nứt ra một khe hở lớn, tình yêu bất tri bất giác lặng lẽ chui vào! Một câu“Đã lâu không gặp, quận chúa. . . . . .” nói ra, bao hàm tất cả dày vò cùng giãy dụa của Minh Tịnh ba tháng này.
Cố gắng khắc chế chính mình không tới gần nàng, nhưng mà làm thế nào cũng khắc chế không được!
Mâu thuẫn, giãy dụa, thẳng đến một khắc trông thấy Tống Ngâm Tuyết lần nữa, Minh Tịnh rốt cục cũng thừa nhận, thì ra hắn yêu nàng! Từ lúc rất sớm rất sớm trước kia, cũng đã yêu nàng thật sâu! Yêu trầm mê, yêu điên cuồng, thậm chí yêu đến không thể tự kềm chế. . . . . .