Cuối thu không khí trong lành, nhiệt độ ôn hòa dễ chịu, trên trời xanh từng cụm mấy trắng tiêu dao rong chơi.
Minh Tịnh một thân áo bào đen như mực thêu tơ vàng, chạy rất nhanh trong khu rừng thuộc Hoa quốc, tốc độ như bay.
Loại trạng thái này không biết hắn đã giữ vững được bao lâu? Theo lý thuyết chạy suốt một ngày một đêm, thể năng của hắn hẳn là tiêu hao không ít, nhưng vì cái gì giờ phút này thần thái hắn vẫn phấn chấn, khí định thần nhàn như cũ? Có chút đáng nghi a.
Nhấc chân, thả chậm tốc độ, Minh Tịnh sửa sang mái tóc dài bị gió thổi rối loạn cùng quần áo của mình, tiếp đó giương mắt, vẻ mặt bình tĩnh thong dong nhấc chân đi tới, một nụ cười nhạt khẽ hiện bên môi.
Đi vào đô thành Hoa quốc, một cảnh tượng vui sướng quang vinh hưng thịnh đập vào mắt hắn. Không hổ là quốc gia giàu có tương đương Kiều quốc, khí thế phong mạo đúng là hơn nước mình một bậc!
Minh Tịnh giương mắt nhìn chung quanh, đại khái vẫn nên đề phòng một chút, tiếp đó xoay người, đi đến một tửu lâu ở hướng tây bắc, đi đường lâu như vậy, cũng nên tìm chỗ nào nghỉ ngơi một chút! Hơn nữa, trước mắt hắn còn không biết vị trí cụ thể của Tống Ngâm Tuyết, cho nên cũng cần tìm nơi đặt chân, thông tri người của Tinh sát đến tìm hiểu rõ ràng một phen!
Nhấc chân bước vào tửu lâu, điếm tiểu nhị nhiệt tình vọt đến trước mặt,“Hắc, khách quan! Mời vào bên trong ~~”
“Ừm, chuẩn bị một gian phòng thượng đẳng, lại mang tới chút rượu và món ăn!” Gật đầu đáp lại lời mời của điếm tiểu nhị, Minh Tịnh ưu nhã đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, mở miệng phân phó.
“Được rồi! Khách quan ngài chờ một chút, tiểu nhân đi chuẩn bị ngay ~~” hất khăn lau màu trắng trong tay lên trên vai, điếm tiểu nhị cao giọng đáp, gật đầu, xoay người mà đi.
Điếm tiểu nhị đi rồi, Minh Tịnh thản nhiên rót chén trà ình, chậm rãi uống .
Lúc này, ngoài cửa đi vào một mỹ nam lãnh khốc mang bội kiếm, đi đến cách Minh Tịnh không xa, móc từ trong lòng ra một cái khăn trắng sạch sẽ , nghiêm túc xoa xoa trên ghế, sau đó chậm rãi ngồi lên.
Minh Tịnh thấy hành vi của mỹ nam lãnh khốc này có chút quái dị buồn cười, trong lòng ngạc nhiên nghĩ: người này, hắn là ai?
Tướng mạo có thể nói là bất phàm, phỏng chừng trên đời này cũng không có mấy người có thể so sánh với hắn; trong âm thầm mơ hồ phát ra sát khí, nói rõ hắn là một cao thủ võ lâm!
Nam tử có ngoại hình bắt mắt, võ công lại cao như thế, rốt cuộc hắn là ai? Tại sao lại ngồi ở chỗ này? Minh Tịnh không khỏi nhíu mày suy nghĩ.
Chỉ chốc lát sau điếm tiểu nhị liền dâng đủ món ăn lên rồi, tiếp đó hắn cao giọng mời Minh Tịnh dùng. Nghe vậy gật đầu ra hiệu, ưu nhã cầm lấy chiếc đũa, minh Tịnh vừa ăn, vừa không ngừng đánh giá trong lòng.
Mà cùng lúc đó, khi Minh Tịnh định giá mỹ nam lãnh khốc, thì mỹ nam lãnh khốc Tịch Mặc Lương, đã âm thầm lặng lẽ đánh giá hắn.
Sớm từ lúc bắt vào cửa, hắn liền phát hiện bên này có một cỗ khí tức cường đại mơ hồ chuyển động, cố ý cầm kiếm ngồi cách hắn không xa, muốn mượn cơ hội xem rốt cuộc là tình huống nào, cũng không nghĩ tới tựa hồ mục đích của người nọ cũng giống mình, thậm chí muốn ngồi đó mà tìm tòi lẫn nhau!
Chưa nói tớichuyện biết anh hùng trọng anh hùng, có lẽ là anh hùng hành xử giống nhau, lúc này hai người: Minh Tịnh, Tịch Mặc Lương, trong lòng đều muốn tìm tòi nghiên cứu cường giả, cúi đầu suy tư.
Minh Tịnh biểu lộ thong dong, chậm rãi ăn cơm, mà Tịch Mặc Lương một bên, thì khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, động tác tiêu sái lưu loát uống rượu.
Trong lúc lơ đãng, ánh mắt giao nhau, chỉ có tìm tòi nghiên cứu, không có địch ý, cũng không có va chạm, hai người đều lễ phép gật đầu, sau đó chuyển mắt đi.
Bởi vì nhận thấy đối phương bất phàm, cho nên không cần trao đổi, cũng có thể biết bên kia muốn biểu đạt ý tứ gì! Hai người Minh Tịnh cùng Tịch Mặc Lương, trong lần gặp đầu tiên, cũng không có biểu hiện ra địch ý như gặp phải Vô Song….
Có lẽ nguyên nhân là bởi vì Tống Ngâm Tuyết không ở bên người, tóm lại hai người trước mắt nhìn còn có thể sống chung hòa bình, không biết sau này trong hành trình cầu ái, có thể xuất hiện xung đột người chết ta sống hay không, quả là khiến người ta có chút mỏi mắt mong chờ. . . . . .
Nén nhịn sự hiếu kỳ trong lòng, Minh Tịnh chậm rãi ăn cơm, dời sự chú ý từ trên người Tịch Mặc Lương đi, giờ phút này hắn đang nghĩ làm sao để tìm được Tống Ngâm Tuyết?
Mà một bên, Tịch Mặc Lương thu hồi tầm mắt, cũng không chú ý đến Minh Tịnh nữa, mà tự uống rượu, âm thầm suy nghĩ đến sự rối rắm trong nội tâm!
Chính bản thân hắn cũng không biết tại sao hắn lại muốn tìm được nữ nhân kia như vậy?
Hắn cùng với nàng, bất quá là bèo nước gặp nhau! Hắn vì hoàn thành nhiệm vụ mà bắt nàng làm tù binh, mà nàng muốn đạt được mục đích, cố ý giả bộ như bị hắn bắt làm tù binh! Hết thảy đều tự nhiên như vậy, một kẻ muốn đánh, một kẻ muốn đỡ, đến kỳ hạn giao hàng đã thanh toán sạch sẽ rồi, căn bản từ nay về sau không còn chút quan hệ nào! Chính là vì cái gì, mình lại chấp nhất muốn tìm được nàng như vậy?
Một phụ nhân đã gả cho người khác, bất quá là đẹp một chút, tiêu sái một chút, tà nịnh một chút, phóng túng một chút, có cái gì khiến hắn không bỏ xuống được? Quả thực nghĩ mãi mà không thông!
Buồn bực uống rượu, một ngụm tiếp một ngụm, Tịch Mặc Lương vì sự ảo não trong nội tâm mình mà tức giận! Từ ngày ấy hắn lạc mất bọn họ, đã liên tiếp vài ngày, tâm tình hắn đều như vậy.
Tịch Mặc Lương hắn, trong cuộc đời thống hận nhất là bị người ta lừa gạt! Nữ nhân đáng chết này, lừa gạt hắn không nói đi, trên đường đi còn nhiều lần trêu chọc mình, thậm chí còn nhìn tấm thân xử nam hắn gìn giữ nhiều năm! Đáng chết! Thật đáng chết!
Tịch Mặc Lương hắn, từ nhỏ đến lớn luôn thích sạch sẽ, kiếm không dính máu, quần áo không nhiễm bụi, luôn cẩn trọng với hành vi của mình, nhưng dưới tình huống kia, lại để cho nàng một phụ nhân đã kết hôn nữ giả nam trang nhìn sạch bách? Lại mắt cũng không nháy, tim không đập loạn, mặt không đổi sắc, một điểm xấu hổ cũng không có!
Tịch Mặc Lương trong cơn tức giận, giờ phút này tựa hồ đã sớm quên, tình huống lúc đó, là chính bản thân hắn không ngại cởi áo nới dây lưng trước mặt một nam tử, chuyện này còn có thể trách ai? Hơn nữa nếu như hắn đủ cẩn thận mà nói, hắn hẳn là rõ ràng có thể thấy được, ngay lúc đó mặt của Tống Ngâm Tuyết ửng hồng! Thứ nhất là bởiv ì xấu hổ, thứ hai là vì mừng thầm cười trộm. . . . . .
Những chi tiết này, Tịch Mặc Lương cũng không phát hiện, bởi vì hắn khi đ , chỉ lo tẩy đi bụi bặm trên người, làm gì có thời gian rảnh rỗi đi để ý biểu lộ một tên tù binh?
Ngẫm nghĩ một hồi đều quy về làm sao tìm được nữ nhân chết tiệt kia! Cũng không tính đến sau khi tìm được thì muốn làm gì, chỉ khăng khăng muốn làm như vậy!
Lúc này, đang lúc hai người đều suy tư về tên đầu sỏ Tống Ngâm Tuyết, trên cái bàn phía trước, đột nhiên có mấy người cao giọng đàm luận:“Ai, biết không? Tư Đồ Phong chết rồi!”
“Đúng! Đúng! Chết rồi! Chết rồi! Có người nói với ta, nói Tư Đồ Phong kia chết thật đúng là thảm! Toàn thân từ cao xuống thấp thối rữa không có một khối thịt lành lặn, nhưng trên mặt lại hoàn hảo không tổn hao gì, cứ như là cố ý cho người ta biết hắn là ai vậy!”
“A? Không thể nào, tàn nhẫn như vậy? Ai, ngươi nói có phải là Tuyết công tử kia hạ độc thủ hay không a? Nghe nói một thời gian trước Tư Đồ Phong còn đuổi giết hắn mà, không thể tưởng tượng được cuối cùng lại rơi vào trong lòng bàn tay người khác!”
“Ai, việc này ai có thể nói chính xác a? Trên giang hồ chuyện đánh đánh giết giết nhiều lắm, hôm nay không phải ngươi giết ta, chính là ngày mai ta giết ngươi, không thể nói chính xác đâu! người xấu tội ác ngập trời, giết người không ghê tay như Tư Đồ Phong, không chừng không cần Tuyết công tử ra tay, đã có người thu thập hắn!”
“A? Sao lại nói vậy?”
“Hử? Các ngươi không biết sao? Tư Đồ Phong đáng giận kia, vì đoạt phương thuốc Ngưng linh tán gia truyền của Hàn phủ Kiều quốc, lại không từ thủ đoạn ra tay giết cả nhà người ta! Về sau bị Tuyết công tử ngăn chặn, sát tâm nổi lên, hắn chẳng những đem toàn bộ tội ác này đổ lên đầu Tuyết công tử, còn phái người đuổi giết hắn, các ngươi nói kẻ ác như thế, có phải là chết chưa hết tội!”
“Đúng! Chết chưa hết tội! Không thể tưởng tượng được Tư Đồ Phong là kẻ dụng tâm hiểm ác như vậy, quả nhiên là chết đi mới tốt!”
“Ừ! Đúng vậy! Đúng vậy!”
Mấy người hào hứng bàn về chuyện Tư Đồ Phong cùng Tuyết công tử, bầu không khí sôi nổi. Nghe vậy, Minh Tịnh cùng Tịch Mặc Lương đều không do dựng đứng lỗ tai lắng nghe.
Chỉ thấy một người trong đó ra vẻ thần bí“Khụ” một tiếng, tiếp đó hạ giọng khoe khoang với đồng bạn: “Ai, các ngươi biết Tuyết công tử hắn hiện tại đang ở đâu sao?”
“Không biết!” Mọi người nhất tề lắc đầu.
“Hắc hắc, biết ngay là bọn ngươi không biết! Để ta tới nói cho các ngươi biết a! Nghe kỹ đây –” người nọ kiêu ngạo rêu rao nói.
Nghe vậy, mọi người ồn ào, “Nói đi! Lại đoán mò! Tuyết công tử xuất quỷ nhập thần, làm sao ngươi có thể biết được hành tung của hắn hả?”
“Thật mà! Thật mà! Ta thật sự biết rõ tung tích của Tuyết công tử ! Lúc ấy bên cạnh hắn còn có một nam tử rất tuấn mỹ đi theo!”Nóng lòng giải thích sự trong sạch của mình, người nọ lớn tiếng mở miệng diễn giải.
Thấy vậy, Minh Tịnh cùng Tịch Mặc Lương nhất tề khẽ giật mình, người trước cho rằng nam tử tuấn mỹ đi theo kia có thể chính là sát thủ đệ nhất thiên hạ Tịch Mặc Lương, người sau thì tinh tường biết rõ, người nọ nhất định là y độc công tử Vân Vô Song mà mình vừa nhìn đã thấy cực kỳ khó chịu!
Cẩn thận, nắm chặt tay chăm chú nghe, chỉ thấy lúc mọi người nghị luận ồn ào, người nọ gấp gáp lớn tiếng nói: “Các ngươi tin tưởng ta a, ta thật sự từng gặp qua bọn họ tại phụ cận Vân Thủy hiên!”
“Thôi đi! Có điên mới tin ngươi!” Lắc đầu, mọi người đều không tin! Bởi vì trong lòng bọn họ, Tuyết công tử căn bản không có khả năng đơn giản như vậy mà bị người ta nhìn thấy! Hơn nữa coi như là bị thấy, vậy hắn làm sao biết đó nhất định là Tuyết công tử ? Cho nên tổng hợp lại, người nọ chỉ khoác lác mà thôi!
Trêu chọc chế ngạo cười nói, người nọ thấy không ai tin mình, nổi giận im lặng, buồn bực không nói thêm câu nào. Nhưng mà người nói vô tâm, người nghe hữu ý! Lúc này Minh Tịnh cùng Tịch Mặc Lương, đôi mắt đều âm thầm chớp động, trong lòng yên lặng nhớ kỹ ba chữ: “Vân Thủy hiên. . . . . .”
Không biết tại sao, đối với một tin tức mà người bên ngoài đều không tin là sự thật, mà hai người Minh, Tịch lại tin tưởng đến thần kỳ! Không phải bởi vì bọn họ cùng đường, tin tưởng lung tung, chỉ là bởi vì trên người bọn hắn, có một thứ gọi là trực giác, trong tối tăm, dẫn dắt bọn họ. . . . . .