Tống Ngâm Tuyết ướt đẫm, gắt gao bị Vô Song ôm chặt, khi nàng ngẩng đầu muốn biểu đạt sự bất mãn của mình thì nụ hôn nóng bỏng của Vô Song không hề báo trước hạ xuống, thật sâu bắt được hai phiến môi đỏ mọng kiều nhuyễn hôn mút, gặm cắn.”Ưm. . . . . .”
Thân thể bị giam cầm không thể nhúc nhích. Cũng không thể dùng nội lực, đành phải thừa nhận nụ hôn cực kỳ mang tính xâm lược bá đạo của Vô Song, Tống Ngâm Tuyết biết, hắn đây là đang hướng nàng tuyên cáo sự bất mãn của mình.
Tại sao phải bất mãn? Tống Ngâm Tuyết hiểu được, Vô Song sở dĩ kéo nàng vào bể, nguyên nhân cơ bản chỉ vì một câu cố ý khiêu khích của Tịch Mặc Lương lúc ban ngày, cho nên hiện nay, hắn mới tức giận như vậy, muốn biểu đạt tâm tư như vậy. Vô Song, ta có thể lý giải sự tức giận này là xúât phát từ ghen tuông thật tình không. . . . Mở mắt ra nhìn nam tử tuấn mỹ như tiên trước mắt, trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết, có một giọng nói nho nhỏ thầm thì. Trên môi, trằn trọc dây dưa, ẩm ướt nong nóng, cứ như một con sâu đục khoét dụ dỗ lòng nàng. Tống Ngâm Tuyết dựa vào trong ngực Vô Song, nhiệt độ thân thể nóng rực lên.
“Ngâm Tuyết. . . .” Thanh âm thấp mị vang lên bên tai nàng. Theo sau câu nói kia, đôi tay không an phận của Vô Song, bắt đầu chậm rãi chạy sau lưng bóng hình xinh đẹp, khiến nàng mềm nhũn.
“. . .”
Thân thể tựa hồ chậm rãi có chút cảm giác khác thường, trong lòng không ngờ tới việc này, Tống Ngâm Tuyết cố gắng hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Muốn bình tĩnh nỗi xúc động trong lòng mình, chính là Vô Song đang chìm trong dục vọng sao có thể để nàng như nguyện, sau khi mỉm cười, hắn tăng thêm lực đạo trong động tác.
Chỉ thấy hắn hôn từ môi Tống Ngâm Tuyết rồi chuyển khắp mặt, một đường xuống phía dưới. Chậm rãi đi tới cái cổ bé xíu xiu trắng như tuyết của nàng, ở đó nhẹ nhàng gặm cắn, thẳng khiến nàng hơi run rẩy một hồi. Thấy vậy, Vô Song xấu xa mỉm cười, đôi tay thon dài trắng noãn như có ma lực, không ngừng uyển chuyển chạy trên thân thể, đốt lên từng ngọn lửa.
“Ngâm Tuyết. . .” Không ngừng lặp đi lặp lại kêu to tên Tống Ngâm Tuyết, bàn tay Vô Song chậm rãi từ đằng sau chuyển hướng tới trước, không chút do dự dọc theo đường cong ẩm ướt chậm rãi đi lên. Cuối cùng dừng lại trước hai bầu ngực rất tròn đứng thẳng của nàng.“Ngâm Tuyết, đem lòng nàng, giao cho ta a. . . . . .” Cắn nhẹ bên tai, nhẹ nhàng thổi khí, ngay lúc Tống Ngâm Tuyết nghe vậy trợn tròn mắt, Vô Song rất nhanh mà chuẩn xác phong bế miệng của nàng, bàn tay to cũng lập tức chụp lên khỏa rất tròn khát vọng đã lâu này, ở không ngừng xoa nắn, vuốt ve.
“A a~. .”
Không tự kìm hãm được, há miệng khẽ hừ một tiếng, hai gò má Tống Ngâm Tuyết ửng hồng, thân thể nóng hổi khác thường, dù đang ngâm mình trong nước, cũng hoàn toàn không cảm thấy lạnh.
Chẳng biết từ lúc nào, xiêm y đã cởi đến thắt lưng, nửa người trên trắng noãn hoàn mỹ đã hoàn toàn thể hiện ra, Vô Song mở to đôi mắt ngập tràn sắc dục kia, lập tức nghiêng thân đè lên. Liên tiếp triền miên cẩn thận hôn, dọc theo thân thể đi xuống. Không muốn trông nom, cái gì cũng không muốn trông nom, mặc dù biết nàng không phải xử nữ, mặc dù hiểu được nàng hôm nay còn chưa hoàn toàn yêu hắn, nhưng mà hiện tại, hắn cái gì cũng không muốn trông nom, chỉ muốn hung hăng đem nàng đặt ở dưới thân, hảo hảo triền miên yêu thương một phen.
Trong ao, hai bóng hình mập mờ, tất nhiên là một cảnh xuân động tình khiến người ta đỏ mặt chân run. Vô Song nghiêng eo, hai tay nâng tấm lưng tuyệt đẹp của Tống Ngâm Tuyết, khiến cho đầu nàng không khỏi ngẩng về phía sau, bộ ngực cao ngất cũng ưỡn về phiá trước, khiến đường cong nữ tính mê người hoàn mỹ của nàng thể hiện hết trước mắt, khiêu khích Vô Song phát ra một tiếng kêu rên. Cúi đầu, ngậm lấy một quả hồng non mềm trên khỏa rất tròn kia, nhẹ nhàng ngậm trong miệng khẽ cắn, liếm láp. Hai tay không khỏi động tình đi tới, từ vòng eo, xuống dưới bụng , thẳng khiến mũi Tống Ngâm Tuyết không khỏi khẽ hừ nhẹ. Ý thức được mình ý loạn tình mê, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi mở mắt ra. Nàng vô cùng chăm chú nhìn Vô Song, trong nội tâm, trầm tư suy nghĩ.
Nữ nhân, luôn để ý người đàn ông đầu tiên của mình, đối với điểm này, cho dù Tống Ngâm Tuyết thân là người hiện đại, cũng không cách nào lảng tránh.
Hôm nay, nàng một thân một mình phiêu bạt đến thế giới lạ lẫm này, bên người không có một ai có thể tin tưởng, mò mẫm tìm hiểu hết thảy, toàn bộ nhờ vào chính bản thân mình từng bước một cẩn thận mà đi tới, cho nên trước mắt, cho dù lòng nàng có rung động, nhưng nàng vẫn không thể không lo lắng chút nào giao thân thể của mình ra,
Sự trong sạch Nhữ Dương quận chúa giữ gìn nhiều năm như vậy, trái tim Tống Ngâm Tuyết nàng phong bế nhiều năm như vậy, có thể vào thời khắc này, trước mặt một nam tử như vậy, mà vẽ nên kết cục hay không?
Đôi mắt sáng như sao, chậm rãi đóng lại, khi mở ra thì không còn mê ly như trước, Tống Ngâm Tuyết nhìn Vô Song đè trên người mình, trầm giọng mà nói;”Vô Song, người ngươi yêu thích, rốt cuộc là Nhữ Dương quận chúa ánh mắt lạnh lùng, ẩn nhẫn chính mình năm đó, hay là Tống Ngâm Tuyết không còn thân phận hiển hách, tính cách quái đản phóng túng hôm nay. . . .”
Lời nói trầm thấp, nghi hoặc vang lên, hoàn toàn phá hư phong cảnh, nghe vậy, thân thể Vô Song nao nao, tiếp đó giương mắt, do dự nhìn về phía Tống Ngâm Tuyết, ” Lời này của Quận chúa, rốt cuộc là có ý gì.?”
“Không có ý gì, chỉ là tùy tiện hỏi thôi.” Thấy Vô Song cũng không trực tiếp trả lời mình, Tống Ngâm Tuyết không biết tại sao lại cảm thấy bực bội, đẩy hắn ra, đứng dậy ra khỏi ao, khoác thêm áo đi ra ngoài. Dưới áo choàng, thân thể ẩm ướt bị gió lạnh thổi qua, không khỏi hơi lạnh. Tuy trên người còn giữ hương vị ám muội vừa rồi, nhưng trong nội tâm, cũng đã không còn sự nóng rực mới nãy, có chăng, cũng chỉ là những suy nghĩ sâu xa. Vân Vô Song, nam tử này trong Nhữ Dương Vương phủ, không giống với những người khác, ban đầu lúc gặp hắn, Nhữ Dương quận chúa hoàn toàn không ôm bất cứ cái mục đích gì, chỉ đơn thuần muốn lừa gạt giữ hắn bên người, nghe mùi thuốc nhàn nhạt trên người hắn, nhờ đó mà khiến suy nghĩ của mình trầm tĩnh, an ổn lại.
Theo cảm thụ riêng của bản thân, Tống Ngâm Tuyết biết, Nhữ Dương quận chúa có một loại cảm tình không bình thường với Vân Vô Song. Tuy nàng không thể xác nhận loại cảm tình này có phải là gọi là yêu không, nhưng nàng có thể xác định, đây tuyệt đối là một loại cảm giác tốt đẹp không tầm thường, thậm chí là so với không tầm thường còn đặc biệt hơn một tí.
Cảm tình Nhữ Dương dành cho Vô Song, Tống Ngâm Tuyết biết. Chính là hôm nay nàng là một người hoàn toàn khác, có tư tưởng cùng quyết định của bản thân.
Tuy nàng kế thừa tình cảm của Nhữ Dương quận chúa, căm hận Tống Vũ Thiên, yêu thương Tống Vũ Huyền. Chính là đối với nàng hôm nay, tình cảm nàng lại phải cho chính nàng quyết định, không muốn bị bất cứ kẻ nào thao túng. Nàng thừa nhận, cho dù không có tình cảm của Nhữ Dương quận chúa, nàng vẫn có hảo cảm với Vô Song mà hảo cảm kia vào ba tháng trước, vào một khắc chuyện nàng giả vờ nhảy vực bị hắn phát giác, đã phóng đại lên không biết bao lần.
Vô Song rất tốt, thủy chung luôn nhẹ nhàng, diềm đạm, ưu nhã tựa như khí chất của hắn. Ai biết được một người nhìn có vẻ lạnh nhạt như vậy. Lại là người thanh tỉnh nhất bên cạnh nàng, là người thấu hiểu nàng nhất, mà ngay cả Các chủ “Tinh sát” Minh Tịnh tính toán phúc hắc như vậy đều không phát giác ra, mà Vân Vô Song hắn, lại thật sự làm được. Bằng điểm này, Vân Vô Song liền hoàn toàn xứng đáng với nàng. Tống Ngâm Tuyết có thể mở rộng cửa lòng, thiệt tình tiếp nhận tấm lòng của hắn, hành vi của hắn, hết thảy những gì thuộc về hắn. Từ lúc ở cùng nhau cho tới nay, hắn đều dịu dàng làm cho người ta cảm thấy nhu tình, khiến người ta nhịn không được muốn thật tình nương tựa vào hắn! Chính là, chính là. . . . Chính là nàng thật sự có thể thật tình yêu thương sao? Thật sự có thể sao. . . . Sợ hãi, nàng rất sợ! Loại sợ hãi này, là lo lắng một khi mình thật tình trả giá, thứ nhận được lại là nỗi thương tổn khiến nàng không chịu nổi.
Tống Ngâm Tuyết nàng, cho tới bây giờ đều là người ích kỷ gian trá, luôn cẩn thận bảo vệ tốt chính mình, cũng không đem yếu ớt cùng nhược điểm của mình biểu hiện ra trước mặt người khác, cho dù đến một khắc cuối cùng , nàng cũng sẽ liều mạng bảo trì sự kiêu ngạo, tôn nghiêm của nàng, quyết không cho phép bất cứ kẻ nào tùy ý chà đạp, tùy ý thương tổn. Tựa như tình cảm, nếu như không thực sự nắm chắc, nàng tuyệt đối sẽ không đơn giản mở rộng cửa lòng. Đem một mặt trực diện bí mật nhất của mình giao phó cho người khác. Trái tim, có tường thành dày đặc, muốn công hãm, thật sự vô cùng khó khăn. Tống Ngâm Tuyết lúc này, giương mắt nhìn về phía trước, trầm tư suy nghĩ.
Vân Vô Song, nam tử không chê vào đâu được này, nàng thật sự có thể mở rộng của lòng cho hắn sao?
Nàng tra không được lai lịch của hắn, đối với hết thảy quá khứ của hắn, cơ hồ là hoàn toàn không biết gì cả. Cho nên, dưới loại thần bí mờ mịt không biết gì này, nàng do dự, không biết rốt cuộc có nên giao trái tim mình ra hay không?
“Ngâm Tuyết, đem lòng của nàng, giao cho ta đi. . .” Bên tai, tựa hồ lại vang lên lời nỉ non vừa rồi của Vô Song, Tống Ngâm Tuyết hết sức lo lắng, vươn tay gắt gao giữ áo choàng trên người, đi từ từ trên hành lang.
“Các chủ, “ Thân ảnh Dực Tu xuất hiện bên cạnh, hắn hơi xoay người, chắp tay hành lễ với Tống Ngâm Tuyết.
Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết khẽ gật đầu, tiếp đó đảo mắt hỏi hắn: “Làm sao vậy Dực Tu?”
“Hồi Các chủ, mật hàm của Tam hoàng tử tới!” Vươn tay lấy tờ giấy trong tay áo ra ngoài. Sau khi Tống Ngâm Tuyết nhận lấy, nhẹ nhàng mở ra, tiếp đó giơ ngón tay lên khẽ cắn. Một giọt máu tươi liền lập tức tuôn ra trên đầu ngón tay. Sau đó đem giọt máu chậm rãi nhỏ lên trên tờ giấy trắng như tuyết kia. Cơ hồ trong nháy mắt, máu nhiễm lên giấy trắng, sau đó nhanh chóng lan ra, chỉ chốc lát sau. Trên tờ giấy trắng, một chữ “Chờ” màu hồng liền thình lình hiện ra thẳng tắp đập vào mắt Tống Ngâm Tuyết .
“Ca ca hắn bảo chúng ta hãy chờ đợi thời cơ. . . .”
Chậm rãi, đem tờ giấy xé thành từng mảnh nhỏ, cuối cùng bàn tay thon dài nhẹ nhàng giương lên. Hoàn toàn theo gió phiêu tán trong không trung. Nhìn trang giấy đảo mắt đã biến mất không thấy, Tống Ngâm Tuyết cúi đầu xuống, nhàn nhạt nhìn Dực Tu nói: “Ca ca đã bảo chúng ta chờ đợi thời cơ. Chúng ta tạm thời đi một bước tính một bước, không vội chút lợi ích nhất thời!”
“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.” Cúi đầu xuống, cung kính lĩnh mệnh. Thấy vậy, Tống Ngâm Tuyết chậm rãi xoay người, đi thẳng về phía trước.
“Các chủ.”
Tiến lên một bước, Dực Tu lên tiếng chặn cước bộ Tống Ngâm Tuyết. Thấy nàng dừng lại, Dực Tu đuổi theo, đứng phía sau nàng mở miệng nói: “Trong lòng Các chủ có chuyện sao?”
“Rõ ràng như vậy sao?” Quay đầu, vui vẻ hỏi, hai mắt Tống Ngâm Tuyết nhìn thẳng Dực Tu, vẻ mặt trêu đùa.
“Vâng!” Nặng nề, mạnh mẽ gật đầu một cái. Dực Tu nói trắng ra. Mà Tống Ngâm Tuyết nghe vậy, không khỏi đùa giỡn cười nói: “Ha ha, xem ra thật đúng là một chữ tình khiến người ta thương tâm!”
“Quận chúa buồn rầu vì Vô Song công tử?” Lên tiếng hỏi, Dực Tu bước thẳng lên trước.
Thấy vậy, lông mày Tống Ngâm Tuyết khẽ nhếch, mỉm cười nói: “Vừa rồi không phải ngươi đã nhìn thấy hết sao?Vì sao còn phải hỏi nhiều? “
“Thuộc hạ đáng chết. Thuộc hạ không phải cố ý, thật sự là mật hàm đến tay, nên muốn. . . . . .”
“Không cần giải thích, Dực Tu, ta không có ý trách ngươi.” Nhàn nhạt đưa tay cắt ngang, Tống Ngâm Tuyết xoay người, chậm rãi thu nụ cười lại, vẻ mặt bình tĩnh.“Các chủ, trong lòng Dực Tu có mấy câu đại diện cho Thất Sát, không biết có nên nói hay không?”
“Ngươi nói đi.”
“Các chủ, trước kia bất luận có việc gì phiền lòng , cũng chỉ giấu trong đáy lòng, cũng không biểu lộ trước mặt người khác . Chính là lần này, vì Vô Song công tử, vẻ mặt người u sầu, suy nghĩ sâu xa. Hành động này thật sự không giống do người làm ra.”
“Ngươi muốn nói cái gì, Dực Tu?” Nghe lời mà Dực Tu nói…, Tống Ngâm Tuyết khẽ xoay người lại. Thẳng tắp nhìn hắn, vẻ mặt đầy thâm ý.
Thấy vậy, tay Dực Tu nắm thật chặt, do dự mà mở miệng nói: “Các chủ, Thất Sát cho rằng Vô Song công tử là một người đáng để Các chủ thật tình yêu thương.”
“Thiệt tình yêu thương sao? Chính là. . . . Ta không tin tưởng hắn. . .” Cúi mắt xuống, giống như thì thầm tự hỏi, nghe vậy. Dực Tu chắp tay;”” Xin hỏi các chủ, người tin tưởng chúng tôi chứ?”
“Đương nhiên.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ta hiểu rõ các ngươi, biết tâm ý của các ngươi, các ngươi vĩnh viễn sẽ không phản bội ta. Dực Tu, ngươi cũng biết, con người của ta rất sợ bị thương, cho nên, ta chưa bao giờ đánh trận chiến nào mà không nắm chắc.” Nhàn nhạt nói, Tống Ngâm Tuyết quay lưng đi. Lúc này, thấy bộ dáng nàng như vậy, hai đấm Dực Tu không khỏi nắm chặt, tâm tình đau buồn nhìn nàng, nói thật nhỏ: “Các chủ, người tin tưởng Thất Sát, là vì Thất Sát theo Các chủ lâu như vậy. Nhờ thời gian mà hiểu và ăn ý với nhau hơn. Cũng như vậy, các chủ không tin tưởng Vô Song công tử, là vì không rõ lai lịch của hắn lắm. Chung quy luôn cảm thấy có một loại cảm giác đề phòng. Chính là Các chủ xin thứ cho Dực Tu lắm miệng. Nếu như Các chủ một mực giữ lấy cảm giác đề phòng này, đến cuối cùng căn bản sẽ không thấy rõ tâm ý thực sự của Vô Song công tử nữa.”
“Các chủ, Vô Song thực sự là người như thế nào? Dực Tu cũng không dám tự tiện kết luận, chính là lấy cách nhìn bây giờ. Dực Tu cảm thấy Các chủ cần phải cho hắn một cơ hội, dù sao người dưới tình huống các chủ ngụy trang cẩn mật như vậy ở Nhữ Dương Vương phủ, còn có thể rõ ràng nhìn ra bộ mặt thật của Các chủ, cho thấy tình cảm hắn dành cho Các chủ tuyệt đối không nhỏ, người thường không thể sánh bằng. Cho nên Dực Tu đại diện Thất Sát, nói vài lời vì Vô Song công tử.”
“Dực Tu, ngươi. . .” Nghe lời hắn, Tống Ngâm Tuyết không khỏi suy nghĩ, biểu lộ khó có thể tin nhìn hắn. Cho tới bây giờ hắn luôn nghiêm túc lạnh lùng, không hỏi bất cứ việc gì khác, hôm nay rõ ràng lần đầu tiên lại nói chuyện vì Vô Song, chuyện này quả thực làm cho nàng giật mình không nhỏ. Dực Tu thấy Tống Ngâm Tuyết giật mình nhìn hắn như vậy, liền xấu hổ ngượng ngùng. Nhưng hắn nhịn lại, tiếp tục mở miệng nói: “Các chủ, nếu như người không thử thật tình tiếp nhận một người. Vậy cuối cùng người sẽ không thể thấy rõ gương mặt thật của hắn! Chính là nếu như người tiếp nhận. Mặc kệ kết quả không như người muốn, nhưng tối thiểu nhất từ nay về sau, người sẽ không còn tiếc nuối. Không phải sao?”
“Sẽ không còn tiếc nuối. . . .” Trầm giọng lặp lại những lời này, Tống Ngâm Tuyết giương mắt nhìn chằm chằm hắn. Trong lúc đó nàng phát hiện, Dực Tu lúc này, hình như đã trưởng thành hơn chút so với dĩ vãng.
“Dực Tu, ngươi có vẻ. . . .” Chậm rãi nhìn hắn nghiêm túc mà chuyên chú, tựa hồ là xem kỹ một lần nữa. Thấy vậy, Dực Tu mỉm cười, trong nụ cười kia bao hàm quá nhiều tình cảm, nhiều đến chính hắn cũng nhận không ra.
“Các chủ, cho tới nay, đều chỉ có một mình người gian khổ ẩn nhẫn, không ai thương tiếc, không ai đau lòng. Bây giờ, thật vất vả có người xứng đáng để các chủ thương yêu, thuộc hạ hi vọng Các chủ có thể bước một bước đầu tiên này, có lẽ từ nay về sau. Hạnh phúc sẽ không còn cách xa Các chủ nữa. . . .”
Lời mà Cánh tu nói vô cùng cảm động, từ có thể thấy được hắn thực sự đau lòng vì Tống Ngâm Tuyết. Lúc này, Tống Ngâm Tuyết không nói gì thêm. Chỉ xoay người, giương mắt nhìn trời xanh, thật lâu mới nói một câu: “Ta biết rồi. . . .”
Thân ảnh, chậm rãi đi thẳng về phía trước, sau lưng, Dực Tu nhắm mắt lại, trong nội tâm rung động. Chủ tử Ám các Thất Sát, nữ tử bảy người bọn họ kính trọng nhất, đau lòng nhất, nàng cứu tánh mạng của bọn hắn, là toàn bộ động lực để bảy người bọn hắn sống trên thế giới này.
Bọn họ đã từng, từng trơ mắt nhìn nàng thống khổ, nhìn nàng ẩn nhẫn bên dòng nước xoáy, một mình không có ai dựa vào. Cố gắng liều mạng giãy dụa sắm vai kẻ bị thế nhân thóa mạ, bị vạn chúng ghét bỏ, không oán không hối hận, chỉ vì một ngày kia có thể đạt tới mục đích của mình. Bảo vệ người mình một lòng muốn bảo vệ.
Chủ tử của bọn hắn, kiên cường, dũng cảm, quật cường, kiêu ngạo. Nàng luôn tươi cười ngạo nghễ sống cuộc đời của mình, cho dù tất cả mọi người không hiểu nhưng trong nội tâm nàng lại vĩnh viễn giữ vững sự kiên trì của bản thân!
Nếu như có thể, bất luận kẻ nào trong Thất Sát bọn họ, đều nguyện ý đi xoa dịu tổn thương trong lòng nàng, nguyện ý trở thành nam tử khiến nàng tâm động. Nhưng bọn họ biết, bọn họ không xứng! Không phải bởi vì thân phận, chỉ là bọn hắn không có phần may mắn này.
Đối với Vô Song công tử, bọn họ thiệt tình hi vọng Các chủ có thể tiếp nhận hắn. Bởi vì cuộc đời trước đây của nàng, thật sự đã quá khổ rồi. Cho nên bọn họ hi vọng cuối cùng có một ngày có người có thể mang đến hạnh phúc cho nàng. . . . Nhìn chằm chằm vào phương hướng thân ảnh kia biến mất, Dực Tu nhắm mắt lại, cố nén sự thương tiếc trong lòng, hắn xoay người, lùi vào trong bóng tối. Mà Tống Ngâm Tuyết phía trước, nàng chậm rãi dừng bước lại. Bên tai không khỏi vọng lại những lời Dực Tu vừa nói: thuộc hạ hi vọng Các chủ có thể bước lên một bước đầu tiên này, có lẽ từ nay về sau. Hạnh phúc sẽ không cách xa Các chủ nữa. . . . Hạnh phúc? Hạnh phúc thuộc về Tống Ngâm Tuyết nàng? Thật sự là Vô Song sao? Có thật là chỉ cần mình bước ra một bước đầu tiên này, hạnh phúc cũng sẽ không cách mình quá mức xa xôi nữa không?
Không suy nghĩ, cũng chưa từng nghĩ tới, cuối cùng giương mắt. Nhìn một mảnh lá xanh trên cây kia, xanh mướt, tràn đầy nhựa sống.
“Thật sự sẽ có hạnh phúc sao? Có lẽ a. . .”
Trầm giọng nói, cúi đầu xuống, khẽ thở dài. Tiếp đó nàng xoay người. Đi đến hướng gian phòng vừa rồi, tựa hồ giờ phút này trong nội tâm Tống Ngâm Tuyết, thực sự đã có một quyết định nho nhỏ.