[Truyện Ngắn] Nơi Cuối Cầu Vồng

Chương 7: Bị bán đứng




Tần Vũ đứng ở cửa nhìn Ôn Trạm đi mỗi lúc một xa mới tung ta tung tăng chạy đến bên mép giường của Cố Thư Noãn.

“Chị Noãn Noãn, sao em cảm thấy Ôn Trạm không giống loại người xấu xa như chị từng kể. Vô cùng tương phản luôn, em cảm thấy hình như anh ấy rất quan tâm chị thì phải?”

Cố Thư Noãn chỉ hận rèn sắt không thể thành thép, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tần Vũ, cậu đúng là cái đồ khôn nhà dại chợ mà[5]. Cậu có còn muốn kết thân với con bé lễ tân nữa không?”

[5] Nguyên văn 胳膊肘往外拐- Khuỷu tay chỉa ra ngoài: thông thường thì khuỷu tay đều hướng vào trong, câu nói này ý chỉ về việc xem trọng người ngoài hơn người trong nhà, giúp đỡ người ngoài mà đôi khi làm ảnh hưởng đến người trong nhà.

Lúc này Tần Vũ mới ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nhưng ngày hôm sau, lúc Cố Thư Noãn gọi cậu ta đến thì cậu ta lại không đến.

Cố Thư Noãn lại dùng chiêu cũ là lấy cô bé lễ tân ra để uy hiếp cậu ta, thế nhưng không ngờ cậu ta lại bày ra giọng điệu nghiêm nghị hiếm có, đáp: “Chị Noãn Noãn, em đã nghĩ thông rồi, hạnh phúc của chính mình phải tự mình tìm lấy.”

Cố Thư Noãn thở dài một hơi, đến nước này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cúp máy.

Mà ở đầu dây bên kia, sau khi Tần Vũ ngắt máy liền bày ra vẻ mặt ân cần nói với Ôn Trạm đang ngồi đối diện.

“Anh à, anh nói thật không? Cô bé lễ tân của công ty em là hàng xóm của anh thật hả?”

Ôn Trạm khẽ gật đầu nói: “Cho nên là có qua cũng phải có lại, có phải là cậu nên kể cho tôi nghe chút chuyện về Cố Thư Noãn hay không?”

Tần Vũ gật đầu mạnh như giã tỏi: “Đương nhiên là được rồi.”

……

Chỉ có Cố Thư Noãn đáng thương vẫn chưa hề hay biết mình đã bị người ta bán mất rồi[6].

[6] Nguyên văn là 挖墙角- đào góc tường: từ này thường được dùng trong chuyện tình cảm ý chỉ có người muốn đi đường tắt, đâm sau lưng hay vụng trộm muốn cướp đi người yêu của bạn bè. Trong trường hợp này mình xin dùng từ bị bán (đứng).

Tối hôm ấy cô đang ngủ trên giường thì mơ hồ cảm thấy có ai đó nằm xuống cạnh mình làm cô sợ đến giật cả mình. Đang định kêu lên thì người kia lại ôm lấy cô từ phía sau, cọ cọ vào người cô rồi dịu dàng nói: “Là anh đây.”

Là Ôn Trạm, tâm trạng căng thẳng của Cố Thư Noãn vừa nghe thấy thế thì liền thả lỏng, thế nhưng vẫn đẩy anh ra.

“Ôn Trạm, anh vừa vừa phải phải thôi. Từ lâu chúng ta đã không còn liên quan gì đến nhau rồi.”

Nhưng Ôn Trạm lại càng ôm chặt cô hơn: “Chuyện đó cũng chỉ có mình em xem là vậy. Em nói chia tay cũng chỉ là ý của mình em, từ trước đến nay anh có đồng ý đâu.”

Nói thế nào thì cũng từng yêu nhau sâu đậm, Cố Thư Noãn nghe được những lời này của anh thì thấy hơi mềm lòng. Nhưng mà sâu trong lòng cô vẫn có chướng ngại, chính nó đã ngăn cản cô thích và nhớ về Ôn Trạm.

Trong màn đêm, Ôn Trạm phát hiện Cố Thư Noãn đang có ý định đẩy mình ra nên kề môi đến sát bên tai cô.

“Noãn Noãn, anh không muốn chia tay với em. Trước kia đã vậy, bây giờ cũng vậy, tương lai vẫn như vậy. Còn chuyện em nhìn thấy anh đưa cô gái khác về ký túc xá.”

“Thật ra là vì lúc ấy anh không biết em đang chờ anh ở thư viện. Ngày hôm đó anh thật sự bận việc trong phòng thí nghiệm, tin nhắn em gửi sang anh chưa kịp nhìn thấy đã bị cô gái kia lén xóa mất rồi.”

“Chờ đến khi anh xong công việc thì trời đã đổ mưa, thế nên anh mới tiện đường đưa cô ta về ký túc xá. Anh không ngờ em lại vì chuyện này mà tức giận.”

Khúc mắc trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng được anh nói rõ, nhất thời Cố Thư Noãn cũng không biết nên phản ứng thế nào. Có lẽ cô nên vỡ òa lên sau đó sà vào lòng Ôn Trạm, khóc thút thít nói xin lỗi anh vì đã hiểu lầm anh bấy lâu nay.

Cố Thư Noãn ngây ngốc hơn cả nửa ngày rồi mới lơ đãng lên tiếng: “À.”

Ôn Trạm lại cọ cọ vào cổ cô, mái tóc ngắn của anh chạm vào da làm cô cảm thấy nhồn nhột, thân thể cũng bất giác trở nên cứng đờ.

“Khoảng thời gian ấy anh bận bịu lo tốt nghiệp, sau đó đột nhiên em lại đề nghị chia tay với anh rồi biến đi đâu mất tăm. Nào là tốt nghiệp, công việc rồi đến chuyện chia tay,quá nhiều áp lực ập đến dường như khiến anh nghẹt thở với nó. Anh cũng đã từng nghĩ đến việc sẽ buông tay em, nhưng đến cùng anh vẫn không làm được nên đã chọn làm việc ngay tại thành phố em đang sinh sống.”

“Hôm qua anh đã đi tìm cô gái kia, cô ấy cũng đã kể lại hết sự thật làm cho anh thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra không phải vì em không thích anh nên mới chia tay.”

Cố Thư Noãn khẽ hừ một tiếng, phản bác: “Còn không phải là giống nhau à? Dù sao cũng là chia tay với anh mà.”

“Không giống! Nếu như em không thích anh thì cho dù anh có cố gắng bao nhiêu em cũng sẽ không quay đầu lại. Nhưng mà, nếu là một sự hiểu lầm chỉ cần hóa giải khúc mắc thì hai chúng ta sẽ có thể lại ở bên nhau.”

Mũi Cố Thư Noãn có chút cay cay, mắt cũng trở nên mông lung vì hơi nước.

Cô vẫn thích anh, vẫn thích anh đến chết đi sống lại, thậm chí trong mỗi giấc mơ của cô đều xuất hiện hình bóng của anh. Lúc này đây cô cũng cảm thấy may thay, hóa ra tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm, hóa ra anh không hề chán ghét cô.

Thế nhưng sự kiêu ngạo của cô lúc này lại tinh nghịch dâng lên, rõ ràng đã bị người ta làm cảm động đến mức rối tinh rối mù thế nhưng vẫn cố bày ra vẻ mặt ung dung, không chút để tâm.

“Ai nói nhất định tôi sẽ quen lại với anh?”

Ôn Trạm khẽ cười, cẳng chân anh nhẹ nhàng chạm vào chân đang bị thương của Cố Thư Noãn, uy hiếp: “Yêu lại đi, bằng không anh sẽ đập gãy chân kia của em luôn.”

Cố Thư Noãn: “......”

Sự cảm động vừa mới xuất hiện lúc này đều tan thành mây khói, Cố Thư Noãn dùng hết sức bình sinh đẩy Ôn Trạm xuống đất.

“Anh cút đi!!”