- Em thích anh!
- Anh Biết
- Thế anh có thích em không???
- Không rõ
- Mình chơi một trò chơi nhé!
- Trò gì?
- Trò chơi 7 ngày
- Luật chơi thế nào?
- Trong 7 ngày em sẽ là bạn gái của anh và nếu sau 7 ngày anh vẫn không thích em thì coi như em thua.
- Thế thua thì sao?
- Vĩnh viễn biến mất!
Ngày thứ 1:
-Sáng nay anh sang chở em đi học nhé!
-Tại sao?
-Vì trò chơi đã bắt đầu. Nửa tiếng nữa sẽ sang.
-Tối nay mình đi ăn kem nha!
- Tại sao?
-Vì trò chơi đã bắt đầu.
“7h30″
11pm
-Ngủ ngon…xxx.
-Sao không nhắn lại?
-Tại sao?
-Vì trò chơi đã bắt đầu.
-Ừh thì ngủ ngon!
Em: hôm nay bọn mình đã bắt đầu hẹn hò, mặc dù em biết anh không hề hứng thú với những việc ấy hoặc thậm chí là cảm thấy em rất phiền phức nhưng việc anh đồng ý bắt đầu trò chơi “vớ vẩn” này của em thì cũng đã khiến em rất vui rồi.
Anh: chả hiểu tại sao lại tham gia cái trò “ngu ngốc” của con bé ấy. Cũng may là chỉ 7 ngày.
Ngày thứ 2:
-Em đang đứng trước nhà anh.
-Làm gì?
-Mở cửa rồi sẽ biết.
-Điên àh? Sáng sớm sang đây làm gì?
- Mang thức ăn sáng cho anh.
- Ai nhờ thế?
- Không ai cả.
- Cứ để đấy!
- Anh ăn cho nóng nhé, kẻo nguội lại không ngon.
- Rồi! Thế giờ đi đâu đấy?
- Đi học
- Đi bằng gì?
- Bằng chân
- Đợi đấy, chở đi cho, đúng là phiền phức
- Hì hì….
11pm
-Ngủ ngon….xxx
-G9
Em: hôm nay chắc anh bực mình lắm vì em sang phá giấc ngủ của anh. Lúc anh ra mở cửa mà mặt mày cau có kinh khủng. Nhưng hôm nay lại vui hơn hôm qua vì anh đã chủ động chở em đi học và đã reply tin nhắn ngủ ngon của em mà không cần em phải nhắc. Vui!
Anh: con bé ấy “hâm” thật, mà kể ra cũng chu đáo phết. Mà con gái đứa nào chả như đứa nào nhỉ? Àh, mà hôm nay mới phát hiện con bé ấy cười trông cũng xinh xinh
Ngày thứ 3:
-Em đang đứng trước nhà anh.
-Ừh
- Mua gì đấy?
- Ăn đi rồi biết.
- Đã ăn chưa?
- Ai? Àh….chưa!
- Ăn cùng đi
- Hì hì…
- Đừng cười như thế nữa, trông ngớ ngẩn lắm!
-Tối nay lại ăn kem nhé!
-Sao ăn mãi thế?
-Em thích
-Ừh, thế thì đi ăn một mình đi, bận rồi!
-Oh!
11pm
-Ngủ ngon….xxx
-Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau
11:15pm
-Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau
11:30pm
-Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau
00:00
- Alo
- Anh có bị làm sao không? Sao em gọi cho anh mãi mà không được?Có làm sao không hả anh? Có…..
- Này, có thôi ngay đi không? Sao lại cứ rối rít cả lên thế hả?
- Vì em lo cho anh
- Điên àh? Có gì mà phải lo, đừng có vớ vẩn như thế nữa, trước giờ chả cần ai lo cả.
- Em xin lỗi!
Em: hôm nay em bị trộn lẫn giữa niềm vui và nỗ buồn. Em vui vì sáng nay anh không còn cảm thấy
sự xuất hiện của em là phiền phức nữa và đã bắt đầu để ý đến em. Dù anh bảo là e cười rất ngớ ngẩn nhưng điều đó còn khiến em vui hơn tất cả mọi lời khen. Đến tối thì anh từ chối đi ăn kem cùng em, hơi buồn một tẹo nhưng điều khiến em buồn nhất chính là những lời nói của anh khi em gọi cho anh.
Thật sự em đã rất lo lắng khi gọi mãi cho anh mà chẳng được, em sợ anh gặp phải chuyện gì đấy. Anh chắc không biết rằng khi nghe giọng nói của anh em đã nhẹ nhõm như thế nào nhưng có lẽ điều đó khiến khó chịu lắm. Ừh, mà có lẽ em phiền phức thật.
Anh: điện thoại hết pin thôi mà sao cứ làm ầm ĩ lên thế nhỉ??? Mà lúc nãy….hình như….con bé khóc thì phải….mình làm con bé ấy khóc àh??? Mà mình đã làm gì cho con bé ấy khóc thế nhỉ???Nếu như lúc nãy chỉ cần bảo với nó là điện thoại hết pin thì nó đã không khóc thế kia.
Ngày thứ 4
-Em đang đứng trước nhà anh.
- Vào đi!
- Anh ăn đi!
- Ừh!
- Chở đi học nhé!
- Hôm nay em muốn thả bộ đến trường.
- Ờ….
-Có muốn ăn kem không?
-Không anh ạh, hôm nay em mệt và không muốn ra khỏi nhà
-Ừh
11pm
-Ngủ ngon….xxx
-Ừh, em cũng ngủ ngon nhé!
Em: hôm nay em thoáng thấy trong người có chút mệt mỏi. Không phải em ốm mà là cảm giác mệt mỏi của con tim. Tối qua em đã buồn và khóc rất nhiều và sáng nay,khi gặp anh em cũng chẳng biết nên cư xử thế nào. Em ngốc anh nhỉ? chúng ta chỉ đang chơi một trò chơi thôi mà đúng không anh? Mà trò chơi thì làm sao lại có nước mắt hả anh?
Anh: mắt cô bé hôm nay hơi đỏ và sưng thì phải. Mà hôm nay cô bé ấy lạ, chẳng ríu rít như mọi ngày mà cứ sao sao ấy. Hình như mình quen với hình ảnh một cô bé hay nói hay cười mất rồi thì phải. Có chút lo rồi đấy!
Ngày thứ 5:
-Sang chở đi ăn sáng rồi đi học nhé! …..
Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau” (19 lần trong suốt một ngày)
-Ngủ ngon em nhé!…..
Em: cả ngày hôm nay em đã off máy điện thoại, em suy nghĩ mãi về hành động này của mình, vì em
chỉ có 7 ngày, 7 ngày để khiến anh thích em nhưng em lại lãng phí một ngày như thế này có đáng không. Và cuối cùng em vẫn làm vì em nghĩ chúng ta cần một dấu “lặng” anh àh. Lặng để đủ dũng cảm đi tiếp hoặc là sẽ bỏ cuộc. Lục lọi lại những tin nhắn trong mấy ngày qua, em chợt phát hiện, mỗi một ngày, tin nhắn ngọt ngào hơn một chút và ngày hôm qua, lần đầu tiên anh gọi em bằng “em” thay cho cách nói chuyện trống không mọi khi. Một nụ cười giữa những giọt nước mắt.
Anh: hôm nay cô bé bị gì thế nhỉ? Cả ngày nay chẳng thấy mặt mũi đâu cả. Hôm qua bảo ốm không biết hôm nay đã đỡ chưa nữa? Sao lại không mở cả máy điện thoại thế kia? Hay là chạy sang nhà cô bé nhỉ? Tự nhiên có một cảm giác là lạ. Ừh, thì lạ, đã quen rồi hình ảnh cô bé với nụ cười rất xinh cùng gói thức ăn trước nhà mỗi sáng, đã quen với tin nhắn ngủ ngon mỗi đêm…..hình nhừ…..có chút…..nhớ.
Ngày thứ 6:
-Em đang đứng trước nhà anh.
- Làm sao thế? Sao cả ngày qua gọi mãi mà chẳng được? Có thế nào cũng phải nói một tiếng chứ hả.
- Hì hì…..
- Sao lại cười ngớ ngẩn thế kia?
- Hôm qua là một ngày “Lặng” anh àh!
- Ngày lặng???
- Ừh, người ta thường có những ngày “Lặng” như thế khi yêu nhau.
- Để làm gì?
- Để nhận ra sự quan trọng của nhau.
- …..
- Thôi anh ăn sáng đi!
- Ừh, thế hôm nay có lại muốn thả bộ đến trường nữa không?
- Hì hì….
- Đồ ngốc!
- Em ôm anh được không?
- Ờ…..
- Thế anh có cảm nhận được gì không?
- Không rõ….
- Chắc là chưa đủ
- Sao?
- Àh, không sao cả. Hết ngày mai trò chơi sẽ kết thúc.
- Ờ…..
11pm
-Ngủ ngon anh nhé….xxx
-Ừh, em cũng ngủ ngon nhé…x”
Em: hôm nay em đã cảm nhận được rằng tình cảm anh dành cho em đang thay đổi, mỗi ngày nhiều
hơn một chút thì phải nhưng mà liệu tình cảm đó đủ chưa anh? Đủ để anh thích em và đủ để chúng ta thành một đôi không anh? Ngày mai nữa thôi là trò chơi sẽ kết thúc. Kết quả sẽ là gì hả anh??? Em có phải biến mất không???
Anh: lúc cô bé ấy ôm mình tự dưng lại có một cảm giác là lạ, tựa hồ như có luồng điện chạy ngang, có chút ấm áp. Tự dưng bây giờ lại thèm cái cảm giác ấy, lại thấy chút nhớ. Chuông điện thoại báo có tin nhắn, hộp thư đã chật kín, có nên xóa hết tin nhắn của cô bé hay không nhỉ? Àh, không, cứ để đấy. Hình như mình thích cô bé rồi thì phải. Mà có thật là thích không hay cũng chỉ là cảm xúc thoáng
qua???Mơ hồ quá!
Ngày thứ 7:
- Hôm nay em có một kế hoạch thú vị cho cả 2 chúng ta
- Gì thế?
- Sang đón em sẽ rõ.
-Tinh vi
- Sao? Kế hoạch thế nào?
- Hì hì
- Đi xem phim nhé!
- Xem phim???
- Ừh!
- Tại sao lại xem phim?
- Vì đây là ngày cuối cùng của trò chơi.
- Ờ…
- Ăn tối nhé!
- Ăn tối???
- Ở đâu?
- Nhà em
- Nhà em?
- Ừh, em sẽ nấu cho anh một bữa ra trò
- Thế có ăn được không đấy?
- Hì hì…. không chết đâu mà sợ
- Có ngon không?
- Tạm được
- Thế là không ngon àh?
- Vớ vẩn, đã bảo là tạm được mà.
- Ờ….Anh có thể…..
- Có thể gì chứ?
- Cầm tay em một lần được không?
- Ờ ….
- Có cảm nhận được gì hay không?
- Không rõ
- Có thể trả lời khác đi được không?
- Không biết nữa
- Có thể ôm em một lần được không?
- Ờ…
- Có cảm nhận được gì hay không?
- Uhm….
- Lại là không rõ đúng không?
- Ờ…
- Thôi trể rồi, anh về đi.
- Ờ….
-Trò chơi kết thúc rồi đấy.
-Ừh
-Thế anh đã thích em chưa?
- Hôm nay mệt nhiều rồi, đi ngủ đi, mai anh sang chở đi học
- Nhưng trò chơi đã kết thúc rồi mà
-Đã bảo đi ngủ đi mà, sao bướng thế?
-Hì hì ….
-Ngủ ngon anh nhé ….xxxx
- Ngủ ngon love….x
__The End__