Nâng Mông Đến Gặp

Chương 20




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tán cây xanh um tươi tốt rọi xuống bóng râm, ánh nắng sặc sỡ len lỏi qua từng cành lá, có cơn gió khẽ ghé khiến vầng sáng nho nhỏ thoáng sinh động nhảy nhót, nhảy vào đáy mắt Hà Tử Vi.

Cây cổ thụ cao lớn này nằm ngay vị trí trung tâm của rừng tình nhân trường học, giờ phút này Hà Tử Vi đang đứng dưới tán cây. Thời mới lên đại học cậu đã từng tưởng tượng vô số lần về việc sau này sẽ dẫn người yêu đến rừng tình nhân làm chút chuyện phù hợp với địa danh, nhưng trong những giấc mơ đẹp đẽ ấy, chẳng có cái nào là ngồi chung một chỗ với Đường Chu, luyện tiếng Anh dưới gốc cây nhân duyên cả.

Thực ra cũng không phải là hoàn toàn vô căn cứ, vì suy cho cùng có rất ít người đến rừng tình nhân vào buổi trưa, không khí trong lành chứa hàm lượng oxi cao, chính là chỗ luyện speaking lý tưởng. Thành thật mà nói, lúc Đường Chu rủ cậu tới đây dạy phát âm tiếng Anh, Hà Tử Vi rất kinh ngạc. Nghe tiếng Anh hai lúa văng vẳng bên tai, cậu vẫn còn cảm giác mình đang ở trong một vở kịch hoang đường hết sức chân thực.

Nói là tiếng Anh hai lúa thì cũng hơi cường điệu hóa chút xíu, bởi lẽ Đường Chu chỉ phát âm chưa đủ chuẩn mà thôi, kỹ năng đọc hiểu cũng có tí trúc trắc, thế nhưng không hề pha trộn với giọng nói quê hương. Cơ mà so với thể loại thi CET-6 được 620 điểm như Hà Tử Vi, ôn tập toàn dựa vào xem phim Mỹ không phụ đề, thì quả thật có thể được coi là hai lúa.

Tiếng anh đại học CET-6 (College English Test-6) là một cuộc thi do chính quyền Trung Quốc tự thống nhất ra đề và thu lệ phí, dùng để đánh giá trình độ ngoại ngữ của các thí sinh trên toàn quốc, hàng năm được tổ chức hai lần. Từ tháng 1 năm 2005 trở về sau, điểm tối đa là 710 điểm.

Đường Chu đang đọc lấy đọc để chợt dừng lại, hình tượng lên trời xuống đất bị rạn nứt, hơi xấu hổ khi phải phơi bày khuyết điểm trước mặt người kia, bất đắc dĩ mở miệng: “Ê nè nè, cậu đừng có cười chứ.”

Hà Tử Vi cúi đầu run run bả vai, cố nín cười đến mức nói không nên lời.

“Thế có tiếp tục nữa hay không?” Đường Chu hơi thẹn quá hoá giận, chờ cả buổi mà vẫn thấy cậu tủm tỉm thì cũng phì cười luôn, “Cậu mà cứ như vậy tớ sẽ hôn cậu đó.”

” Đừng, đừng, tớ không cười nữa —— Phụt!” Hà Tử Vi cố gắng kiềm chế một chút, mặt banh ra hết sức nghiêm túc, nhưng mấy giây sau vẫn thất bại trong gang tấc. Đường Chu bóp lấy cái cầm ép người kia ngẩng mặt lên, chỉ thấy đôi mắt của Hà Tử Vi ướt nhẹp, cười chảy nước mắt luôn rồi.

“Thầy Hà Tử Vi, hiện tại đang là giờ học, thầy có chút đạo đức nghề nghiệp nào không hả?” Đường Chu sáp đến hôn cái bẹp lên mặt người kia, âm thanh đè thấp uy hiếp: “Hay là, thầy đặc biệt mong em hôn thầy?”

“Tớ hổng có.” Mặt Hà Tử Vi đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng có thể trông thấy, Đường Chu cảm giác người này xấu hổ đáng yêu muốn chết, thừa dịp xung quanh vắng vẻ bèn ở nơi công cộng ôm người hun hít dưới tàng cây hồi lâu.

Hà Tử Vi đẩy mạnh thân thể đang đè lên mình, sử dụng tuyệt chiêu sút vỡ bi mới vùng ra nổi. Đường Chu né đòn đánh lén phía dưới, vô cùng đứng đắn mở miệng: “Bắt đầu thôi, nên học tập.” Hà Tử Vi thật sự bị độ mặt dày của người này chọc tức đến đỏ hết tai.

“Phát âm chủ yếu phụ thuộc vào khẩu hình và vị trí lưỡi, khẩu hình của cậu không có vấn đề gì đáng lo ngại, cái chính là vị trí lưỡi, đặc biệt khi đọc chữ “I”, bắt buộc phải đè lên giữa hàm trên. Đối với cậu mà nói thì độ khó bật âm bằng xoang mũi hơi lớn, chắc hẳn trước kia đã xem nhẹ nó. Chữ “th” này phát âm cần chút kỹ xảo nhỏ…” Hà Tử Vi cố gắng xua đuổi mấy ý nghĩ tạp nham trong đầu, dạy vô cùng nghiêm túc chuyên tâm, “Liên quan tới vấn đề nối âm và luyện đọc, phụ âm trước nguyên âm sau, nhất định phải liên…”

Lúc Đường Chu mới bắt đầu tập phát âm thì vẫn hơi khó khăn, nhưng luyện mấy lần đã lưu loát hơn trước. Hà Tử Vi áp dụng hình thức đọc một với một, sau mấy lần đã có hiệu quả rõ ràng, tổi thiểu cũng nắm vững kha khá phần ngữ điệu và nhấn âm rồi, kế tiếp còn phải uốn nắn âm tiết cho cẩn thận.

Hai người hết gây gổ chửi lộn lại trèo lên giường, rất ít khi chân chính ngồi học chung với nhau trên danh nghĩa. Đường Chu hiếm lắm mới nhờ cậu giúp đỡ một lần, Hà Tử Vi thật sự cảm thấy mình bị hỏng chỗ nào rồi, dạy cực kì nghiêm túc kĩ lưỡng, mà Đường Chu nhờ áp dụng phương pháp học cấp tốc đầy công kích của Hà Tử Vi cũng nhanh chóng tiến bộ. Thầy Hà vô cùng hài lòng, quả thực muốn phát cho hắn một tấm giấy khen học sinh xuất sắc nhất.

Bài học sắp sửa kết thúc, Hà Tử Vi nhìn tài liệu luyện tập mà Đường Chu chuẩn bị một chút, rốt cuộc vẫn không nhịn được tò mò: “Cậu tính phỏng vấn hả?” Từ sau lần đầu tiên đi thực tập thì Hà Tử Vi không muốn đến nhà máy nữa, cậu bèn nộp hồ sơ lúc trường tuyển dụng bộ phận kĩ thuật doanh nghiệp nhà nước, đã sớm kí thỏa thuận ba bên, đoán sơ sơ tương lai sẽ ngồi phòng làm việc vẽ vời từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều. Dựa vào những gì cậu biết về Đường Chu, người này ắt hẳn đã tính toán xong xuôi về việc thi kĩ sư sau này rồi.

“Ừm. Tự nộp sơ yếu lý lịch.” Đường Chu mỉm cười nhìn cậu, “Xin vào công ty đa quốc gia, nếu thành công sẽ quay về cám ơn cậu.”

“Được, tớ chờ.” Phúc lợi của công ty đa quốc gia tốt hơn doanh nghiệp nhà nước một chút, việc Đường Chu thay đổi lựa chọn cũng nằm trong dự liệu, Hà Tử Vi ngượng ngùng cười lên: “Trước kia nhà trường đăng tin tuyển dụng không thấy cậu kí, còn tưởng rằng cậu đang do dự, bây giờ định bụng về quê hả?”

Đường Chu dừng một chút, suy tư trong chốc lát, cả buổi mới đáp: “Phải xem tình huống trước đã, kết thúc chuyện trước mắt lại nói.”

Loại phản ứng này càng giống ngầm thừa nhận trong mắt Hà Tử Vi hơn, lòng cậu vừa thở phào nhẹ nhõm thầm nghĩ quả nhiên là thế, vừa không sao tránh khỏi có chút mất mát.

Thời điểm chuông điện thoại của Hà Tử Vi vang lên, Đường Chu đang thu xếp hành lí trong phòng ngủ, mấy hôm nay người kia đang chỉnh sửa phần mềm thiết kế độc lập lúc trước và hạng mục nhỏ từng tham gia khi đi thực tập, rõ ràng vô cùng cùng xem trọng đợt phỏng vấn lần này. Thời gian trôi qua nhanh chóng như vậy, chỉ hơn một tháng nữa là tốt nghiệp rồi, mọi người đều chuẩn bị đường ai nấy đi, cảm giác khoảng cách trong lòng mỗi người đều vạch ra một chân trời mới.

Hà Tử Vi cầm điện thoại chạy xuống cửa sổ cuối hành lang, lúc chập tối hôm nay trời nổi gió khá lớn, thổi tóc mái thưa hơi dài trên trán của cậu bồng bềnh tung bay, Hà Tử Vi nhắm chặt mắt nhận điện thoại: “Mẹ.”

Quả nhiên âm thanh kia vẫn ân cần dịu dàng như xưa, nào là lo lắng tình trạng cơ thể gần đây của cậu, nào là có đủ tiền xài hay không, cuối cùng vẫn không quên một câu “Bao giờ định tìm bạn gái”, cái kiểu trò chuyện liên miên bất tận này đã kéo dài suốt hai ba năm gì rồi.

“Mẹ, con mới hai mươi hai.” Đèn trong hành lang đã cháy hết, ban nãy đi ra quên chưa đóng cửa phòng lại, trong khe hở hé lộ một góc ánh đèn, hắt xuống mặt đất chút tia sáng mờ nhạt, hoàn toàn khác biệt với bóng tối xung quanh. Trong nháy mắt ấy, Hà Tử Vi chợt muốn nói hết tất cả, con đã ngủ với con trai rồi, người khác không được đâu, con thích cậu ấy. Nhưng cuối cùng cậu cũng chả nói gì, hai thằng sinh viên không nên phát triển ra loại tương lai viễn vông nào cả, huống chi cậu và Đường Chu cơ bản không có bắt đầu.

Sau khi cúp điện thoại, Hà Tử Vi đứng ngoài cửa phòng một lát, ánh sáng ấm áp phủ lên người cậu, lại như xuyên thấu cậu mà rọi xuống nơi khác. Lúc đẩy cửa bước vào phòng ngủ thì ba người đang cười cười nói nói, Đường Chu đã thu xếp xong, thanh niên cũng không mang theo nhiều đồ, chỉ vỏn vẹn một chiếc ba lô màu đen đặt dưới chân giường.

“Sáng mai đi à?” Hà Tử Vi lịch sự hỏi thăm một câu.

“Năm giờ sáng.” Đường Chu cười tít mắt với cậu, “Sẽ đem quà về cho mấy đứa, nhớ chờ anh đây trở lại.”

Bạn cùng phòng ồn ào vây quanh Đường Chu, Hà Tử Vi cũng cười theo. Chờ Đường Chu trở lại, mối quan hệ rối rắm này có thể kết thúc được rồi.

Hà Tử Vi thừa nhận mình hèn nhát, chẳng dám nói cho bất cứ ai về việc cậu thích con trai, thậm chí còn chẳng dám nói cho chính bản thân Đường Chu.

Bỗng dưng cậu cảm thấy rất mệt mỏi, cũng chưa từng khát vọng được trải qua cuộc sống bình thường giống như bây giờ đến vậy.


Góc đa cấp:

Chẹp, chả là nâng mông xuất bản rồi các thím ạ, chuyện của một tháng trước mà giờ J – thông tấn xã con rùa bò – ane mới chịu cập nhật. Thôi thì phổ biến một chút cho những ai có hứng thú vào order ủng hộ tác giả ha.

Nâng mông đến gặp – Thể loại light novel, kiểu chữ phồn thể, do nhà xuất bản xã hội Trường Hồng (Đài Loan) phát hành. Có giá là 180 Tân Đài tệ = Khoảng 136k đồng chưa tính ship. Truyện có minh họa xịn sò và dày những 272 trang nên táng là đáng đồng tiền bát gạo. Không đề cập đến phí ship thì giá như vậy là khá đẹp, chỉ 136k để get một quyển light novel đẳng cấp thôi ạ. Mua cũng được không mua cũng chả sao, cơ mà vẫn khuyến khích mua ngay cho tươi nhé, đam mẽo trao tay niềm vui đong đầy mà=))

#Đây_không_phải_pr_trá_hình

#Đây_là_pr_có_hình 👇







———-