Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 86




Tống Nhan đi trước, bàn thu ngân vẫn còn đang tính giá tiền của từng bộ quần áo, Vân Khuynh hạ giọng nói với Hoắc Thành Quân: "mẹ, mẹ có thật là định mua hết tất cả quần áo ở đây không? Như vậy có chút......không thỏa đáng? Quần áo trong cửa hàng có trên ngàn cái lận, nếu mẹ có tặng cũng tặng không hết đấy!

Còn nữa, nếu con không nhìn lầm, thì cái thẻ đen bội chi vô hạn của mẹ, nếu như họ thêm chút đỉnh vào giá đang bán để lấy chiết khấu riêng, thì mẹ hãy đề phòng tí!"

"Con đó, cái đầu lúc nào cũng xoay chuyển thật nhanh, đã bắt đầu biết giúp mẹ tiết kiệm tiền rồi đó," Hoắc Thành Quân mỉm cười, vẻ mặt gian xảo nói: "Khuynh Khuynh, con yên tâm, lúc nãy mẹ vừa nói muốn mua hết quần áo của của cửa hàng này, không chỉ đơn thuần muốn đánh vào mặt của Dương Liễu đâu, tiền được cà quét từ thẻ của mẹ, cuối cùng cũng sẽ trở về thẻ của mẹ thôi, quần áo cửa hàng trị giá bao nhiêu, mẹ điều biết rõ, mẹ làm vậy, muốn xem lợi nhuận trôi nổi trong cửa hàng có lớn không, có giống cái báo cáo mà trước đây mẹ đã xem không!"

Vân Khuynh như đã hiểu ra, kinh ngạc hỏi: "mẹ, mẹ đang nói, cái cửa hàng này là của mẹ luôn à?"

"Ừm!" Hoắc Thành Quân nói: "trung tâm mua sắm này có đến 60% cửa hàng thương hiệu cao cấp đều là của mẹ, được treo dưới rất nhiều tên gọi của công ty chi nhánh, lúc mẹ ở nước ngoài, chỉ điều khiển từ xa, thỉnh thoảng, cũng nhờ Nhất Hàng đến xem giúp tí."

Trong ánh mắt của Vân Khuynh hiện lên sự sùng bái rõ: "mẹ, mẹ thật lợi hại! Tuy rằng làm thời trang rất nhiều, nhưng rất mau lỗi thời cập nhật kiểu mới cũng rất nhanh, phải tìm được nhà thiết kế tốt, phải theo kịp thời thượng, phải có miệng lưỡi và thủ đoạn trong kinh doanh, phải tồn kho, quãng cáo, bồi dưỡng nhân viên phục vụ, hậu mãi vâng vâng, muốn làm tốt một thương hiệu không phải chuyện dễ, huống hồ chi đồng thời kinh doanh nhiều thương hiệu? Mẹ, con thật sự rất bái phục mẹ đó!"

Hoắc Thành Quân cười: "câu nói được nói ra từ miệng con, sao nghe hay thế?"

"Kỳ thực, cũng không khó khăn mấy, lúc mẹ còn trẻ đã cùng cha của Nhất Hàng gầy nên sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, gầy dựng nên Lục Gia, sau này bất hạnh thay ông ta đã ra đi trước một bước, Lục Thị đã bị lục lợi quần cướp đi từ tay hai mẹ con cô nhi quả phụ này, nhưng mẹ vẫn còn bản lĩnh, tuy rằng lúc mới bắt đầu vài năm có hơi túng thiếu, nhưng khi Nhất Hàng lớn tí, cũng đã khá lên rồi, sau khi nó kiếm rất nhiều tiền, đã đem một nửa số tiền chia cho mẹ, muốn mẹ sống tốt hơn tí.

Mẹ lại lấy những số tiền nó đưa đem đi đầu tư, sau khi gặt được lợi nhuận, bắt đầu sự nghiệp hành nghề thời trang, sau này làm lớn rồi, lại nhận thêm việc thu mua thương hiệu lớn, mẹ mang sự nghiệp của mình trở về Vinh Thành, cũng muốn ít nhiều giúp Nhất Hàng một tí, nhưng đứa con đó lại tâm cao khí ngạo, xem thường chút tiền nhỏ nhoi của mẹ!"

Vân Khuynh càng kinh ngạc, những sản nghiệp của Hoắc Thành Quân cộng lại không thể ít hơn tổng số tài sản của Vân Thị được, thậm chí còn nhiều hơn nữa là khác, mà Hoắc Nhất Hàng lại xem thường ư? Chứng minh rằng việc làm ăn của anh ta là rất lớn đây, sở hữu thực lực rất cường thịnh......rốt cuộc cô ấy đã lấy một người chồng bản lĩnh đến đâu?!

"Mẹ, bây giờ con cảm thấy, dường như mình đã ôm trọn cái đùi to của hai mẹ con rồi!" Vân Khuynh hào hứng nói: "nói không chừng, sau này con sẽ hào phóng rộng rãi lên, chỉ cần miệng thốt ra lời là có thể mua hết cả cái cửa hàng rồi?"

"Gì mà nói không chừng à, đó là điều đương nhiên rồi! Khuynh Khuynh, con trước giờ luôn thoải mái rộng rãi mà, chắc chắn, sau này cũng sẽ càng hào phóng thôi!"

Hai người vui vẻ cười òa lên......

Buổi tối, khi Hoắc Nhất Hàng về, theo thói quen sẽ ghé chỗ Vân Khuynh trước, nhìn thấy vài túi đồ để trên ghế sofa, mẹ của anh ta thì đang thiết kế cho Vân Khuynh một hình tượng mới.

Mái tóc của Vân Khuynh đã được uốn, hoa tai bằng trân châu nhỏ được đổi thành dây bông tai sắc vàng, trên người mặc bộ váy ngắn, phối cái áo khoác màu trắng, giữa eo gài một chiếc thắt lưng màu vàng kim nhỏ, gương mặt cũng đã trang điểm thật tinh khôi, bản thân cô chọn màu son đỏ cổ điển quyến rũ, trong vô giác bộc lộ ra một bức phong tình động lòng người

Nét đẹp lúc trước của Vân Khuynh thanh tao nhẹ nhàng như hoa cúc, giờ đây lại như cây bông hồng yêu mị lôi cuốn, chỉ cần một ánh nhìn, cũng có thể nhóm lên ngọn lửa tình trong mắt cánh đàn ông.

"Nhất Hàng, con đã về rồi à, nhìn xem, hôm nay Khuynh Khuynh có đẹp không?" Hoắc Thành Quân như đang cống nạp báo vật với Hoắc Nhất Hàng: "đây là thành quả mẹ đã sửa soạn hết vài tiếng đó!"

"Dạ đẹp!" Hoắc Nhất Hàng nói: "mẹ, mẹ hãy về bên chỗ con nghỉ ngơi đi!"

Ánh nhìn của anh ta vẫn luôn hướng trực diện vào Vân Khuynh, không chớp mắt.

Vân Khuynh vủa anh ta đương nhiên là đẹp rồi, đẹp đến nổi, anh ta muốn lập tức nuốt lấy cô ta!

"Đứa con hư này, qua được sông rồi muốn phá hủy cầu à?" Hoắc Thành Quân có chút bất mãn: "mẹ không dễ dàng gì giúp Khuynh Khuynh sửa soạn đẹp đến nổi nghiêng nước nghiên thành, vậy mà con muốn giành với mẹ ư?"

"Mẹ à! Nghiêng nước nghiêng thành vô dụng thôi, nghiêng về con là đủ rồi," Hoắc Thành Quân quay đầu qua, nhếch mép cười nói: "nhưng mà, mẹ ở nơi đây sáng chói quá! Tránh về tí đi thì sao nè?"

Sáng chói quá à?

Hoắc Thành Quân ngây người ra, vẻ hiểu ý: "đứa con hư này, chê mẹ đứng đây làm cây đèn giao thông cản trở đúng không? Mẹ không đi đâu hết."

"Vậy mẹ muốn có cháu bồng không?" Hoắc Nhất Hàng sử dụng tuyệt chiêu.

"Cháu à? Cháu thì muốn! Mẹ đi, mẹ sẽ đi ngay!" thái độ của Hoắc Thành Quân thay đổi ngay lập tức, đứng dậy bỏ đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: "mẹ đi hầm canh tẩm bổ cho hai đứa......"

"Mẹ" Vân Khuynh vội muốn hô hoán Hoắc Thành Quân, lại bị Hoắc Nhất Hàng ôm chặt lại.

Hoắc Nhất Hàng còn xông ra hô lớn với Hoắc Thành Quân: "mẹ, hầm thời gian lâu tí nhé! Còn nữa, đừng cười khoa trương quá, sẽ sinh nếp nhăn đó......"

Ba phút sau.

"Khuynh Khuynh, em rất thơm!" Hoắc Nhất Hàng ôm chằm Vân Khuynh ngồi trên ghế sofa, tiếng nói nhỏ nhẹ có chút khàn: "Khuynh Khuynh, tóc em thơm lắm, mặt cũng thơm, cổ cũng rất thơm......" nói đến đâu, anh ta liền hôn đến đó.

Vừa nhột vừa kích thích Vân Khuynh không nhịn được bèn rút cổ lại.

"Anh đừng....."

"Là mẹ đã xịt nước hoa cho em đó, mẹ đã dẫn em đi khắp các tủ đựng nước hoa để chọn mùi, mẹ nói ngửi thơm tho mới biết phụ nữ, như là dùng ít nước hoa có thể khiến phụ nữ thêm sức hấp dẫn, em không hiểu cái này cho lắm, nhưng mà, em không thích mẹ giới thiệu những mùi hơi nồng, em tự chọn mùi thơm dịu ngọt, mùi thơm này em ngửi thấy bản thân rất thư thái thoải mái, nếu anh không thích......"

"Thích lắm!" Hoắc Nhất Hàng nói: "anh rất thích em sài loại nước hoa này, rất hợp với em, rất mới mẻ, nghe mùi khiến người ta có cảm giác rất sảng khoái, sau này em cứ sài loại nước hoa này đi!"

Anh ta thu hồi cánh tay, nói với Vân Khuynh: "Khuynh Khuynh, sau khi mẹ đến rồi, chúng ta vẫn chưa được yêu trọn vẹn đấy, bây giờ trước tiên em cho anh ăn bữa nhỏ, đợi tí, sau bữa cơm tối, chúng ta sẽ cùng nhau ăn bữa thịnh soạn, có được không?"

Khuôn mặt Vân Khuynh đỏ ửng lên: "anh......anh suốt ngày chỉ nghĩ đến những việc đó, không biết xấu hổ gì cả?"

"Xấu hổ gì chứ, bây giờ anh có bằng lái chính thức rồi nhé!" Hoắc Nhất Hàng nói theo lý lẽ: "bây giờ em là vợ của anh, anh và vợ của mình tăng cường giao tiếp tí, bồi dưỡng tí tình cảm, có gì không được chứ?"

"Nhưng mà, anh không thể biểu hiện một cách lộ liễu như vậy chứ? Đặc biệt ở trước mặt mẹ lại thẳng thắn nói như thế, anh không xấu hổ, em xấu hổ, có được không?" Vân Khuynh biết bản thân nói không lại Hoắc Nhất Hàng, vểnh môi lên, dáng vẻ hơi ủy khuất.

Nhưng lại không biết cái mùi vị khổ sở tội nghiệp thêm chút mê mụi ấy, lại càng khiến sự chiếm hữu dục vọng của người đàn ông mãnh liệt hơn.

"Được thôi, Khuynh Khuynh của anh da mặt mỏng, anh luôn luôn hiểu mà," Hoắc Nhất Hàng ôm lấy Vân Khuynh, giang tay về phía trước, mở nút áo của cô ta ra: "nhưng hôm nay em ăn diện như bữa ăn thịnh soạn vậy, chẳng phải đang ám thị với anh rằng có thể ăn thịt được rồi ư?"

Hoắc Nhất Hàng nói xong, bỗng nhiên bật người lên, sau đó đè lên người Vân Khuynh nằm trên ghế sofa, ánh mắt long lanh nhìn chằm cô ta, vô cùng ấm nồng nói: "Khuynh Khuynh, anh không nhịn được nữa rồi, chúng ta làm một lần tại đây đi, có được không?"

Trước đó anh ta sớm đã muốn làm như vậy rồi, vì lo lắng Vân Khuynh có tính bảo thủ không chấp nhận được, nên mới nhịn đến giờ, vày giờ đây, anh ta không nhịn được nữa rồi.

Cùng với người mình yêu thương làm việc ấy, chả phải là một việc rất tự nhiên và thoải mái sao? Đâu phải chỉ hạn chế trong cái phòng ngủ nhỏ ấy mới được đâu?

"Á? Ở đây sao?" Vân Khuynh trợn to mắt, thực ra, cô ta đã chấp nhận cùng với Hoắc Nhất Hàng về chuyện đó rồi, nhưng chuyện này không phải nên giấu làm trong phòng ngủ thôi sao? Làm ở sofa phòng khách, cũng hơi quá......

"Không được, không thể ở đây được, em đã nhập dấu vân tay và khuôn mặt của mẹ vào cửa rồi, nhỡ mẹ đột nhiên đi vào thì......" cảnh đó, tưởng tượng thôi, cô ta cũng cảm thấy hoang mang xấu hổ, lắc đầu liên tục.

Thế mà, không đợi cô ta được nói lời cự tuyệt gì, Hoắc Nhất Hàng đã dùng nụ hôn che lại miệng của cô ta.

"Anh nói có thể, là có thể, Khuynh Khuynh, đừng lo, mẹ không xông vào đâu!"

Hoắc Nhất Hàng thở mạnh, vội vã nói hết câu, vừa hôn lấy Vân Khuynh, vừa cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra ném qua một bên, lại tiếp tục động tay cởi quần áo của Vân Khuynh.

Không biết có phải là Hoắc Thành Quân là người từng trải, hiểu sâu ý nghĩ của thanh niên là gì, đồ phối hợp trên người Vân Khuynh, xem có vẻ phức tạp, nhưng khi cởi, lại không có tí khó khăn gì.

Thắt lưng? Là kiểu móc khóa thôi, ấn một cái, tự động bung ra.

Còn cái áo khoác lông trắng kia căn bản là không có nút, trực tiếp cởi ra là xong.

Cái đầm bên trong thì phía thân trên có hai cái nút áo, chỉ cần mở cái nút ra thì có thể thuận tiện cho Hoắc Nhất Hàng thò tay vào vồ lấy chỗ mềm thơm yêu thích của anh ta......

Bên hông chiếc đầm có may dây kéo giấu, tìm ra được đầu khóa dây kéo, chỉ cần kéo nhẹ xuống là cả cái đầm tuột xuống hết.

Đến phần quần trong và áo trong, thì hoàn toàn không có vấn đề gì nữa rồi......

Không tới năm phút, Hoắc Nhất Hàng đã cởi sạch quần áo trên người của anh ta và cô ta.

Vân Khuynh không kịp phản kháng gì, đã bị rơi vào sự công kích nhẹ nhàng của anh ta rồi......

Hoắc Nhất Hàng ở sự việc này, thì nên nhẹ nhàng như tia nắng ấm áp trời mùa đông, khiến người khác dễ dàng buông lỏng, dần dần, sẽ trở nên nóng bỏng gay gắt của tiết trời mùa hạ, nóng đến nỗi có thể nấu tan một con người!

Lần này cũng không ngoại lệ.

Chờ Vân Khuynh phút chót buông lỏng người tí, có tí hưởng thụ, anh ta sẽ gia tăng sức và tốc độ.

Nhưng không ngờ rằng, điện thoại của Vân Khuynh lúc này lại reo lên.

Điện thoại được đặt trên ghế sofa, Hoắc Nhất Hàng nghiêng đầu nhìn thấy màn hình hiện lên hai chữ "Tây Hoa", cau mày nhăn nhó, lập tức vểnh môi nở nụ cười tà mị, một bên tiếp tục hành động, một bên cầm lấy điện thoại, đưa đến gần bên tai của Vân Khuynh: "Khuynh Khuynh, là cuộc gọi của Tống Tây Hoa, anh đã bắt máy, anh và cô ta nói chuyện đi......"