Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 307




63307.

Tống Tây Hoa xuống giường, thì cửa bị “Bùng” cái rớt ra, đi vào trong.

Ánh mắt Tống Nhan nhìn vào khoảng trống trên la phông, nước mắt từ khóe mắt tuôn ta, những cảm xúc trong lòng cứ đan xen vào nhau, vô cùng phức tạp....

Cùng không biết bao lâu trôi qua, cô mới thu lại những sự mềm yếu của mình, xuống giường, vào trong phòng tắm tắm rửa, đương nhiên, trong cả quá trình, cô còn cô ý thức đóng cửa lại.

Đợi cô ăn mặc chỉnh tề, đang chuẩn bị rời phòng bệnh, Tống Tây Hoa lại về, trong tay cầm đồ ăn.

Mắt của Tống Nhan có chút kinh ngạc, cô cho rằng, Tống Tây Hoa tức giận bỏ đi.

Dù gì, 5 năm trước, bất kể cô đối với anh như thế nào, anh chỉ cho cô, là cái lưng lạnh lẽo.

Nghĩ tới đó, mắt Tống Nhan trợn to nhìn Tống Tây Hoa: “Ngài Tây Hoa, chúng ta bàn chuyện ly hôn nhé!”

Sắc mặt Tống Tây Hoa trầm tư một hồi, nhưng không phẫn nộ, mà lại đem đồ ăn bày lên bàn, nói: “Tôi biết cô nhất định không muốn ăn cơm, nên ở đây ăn cũng được, cô ăn trước đi!”

“Tôi không ăn cơm.” Tống Nhan lạnh lùng nói: “Giấy kết hôn tôi đã tìm được trong ngăn kéo.” Vừa nói, cô cầm giấy kết hôn của hai người trong tay: “Giờ chúng ta bàn thủ tục ly hôn, Tống Tây Hoa, chúng ta đều là người trưởng thành, 5 năm trước anh dùng trăm phương ngàn kế để bỏ tôi và con, giờ tôi và con cũng không cần anh nữa, anh hà cớ gì lại bám lấy? Cứ chia tay vui vẻ đi.”

“Cô ăn gì đó trước đi! Không ăn no thì lấy sức đâu lý luận với tôi.” Tống Tây Hoa chỉ nói vậy.

Dường như bảo Tống Nhan ăn mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt.

“Tôi nói rồi tôi không ăn! Anh nghe hiểu tiếng người không?” Tống Nhan phát điên lên, âm lượng cũng nâng lên vài tông.

“Không ăn?” Tống Tây Hoa bất lực uy hiếp: “Nếu cô lại không ăn, vậy chúng ta tiếp tục, làm tới khi cô phải ăn cơm mới thôi.”

Nói xong đôi tay trực tiếp đè lên người của Tống Nhan, tư thế muốn hôn cô.

Tống Nhan sợ hãi nhanh chóng hất tay anh ra, đẩy anh ra, giọng nói bực bội phát ra hai chữ: “Tôi ăn.”

Thấy cô trả lời, Tống Tây Hoa cười, chỉ lên giường: “Ngồi yên!”

“Ăn xong có thể bàn chuyện ly hôn đúng không?” Tống Nhan hỏi lại.

“Ăn xong rồi nói.” Ngữ khí Tống Tây Hoa rất bình tĩnh, giống như bất kể Tống Nhan nói gì, anh cũng tỏ vẻ như không tức giận.

Vừa nói, anh bưng chén lên, làm bộ dạng muốn đút cho cô, Tống Nhan quả nhiên từ chối: “Không cần, tôi có tay, tôi tự ăn.” Nói xong đưa tay lấy cái chén.

Nhưng lúc cô đưa tay ra, Tống Tây Hoa cũng không đổi sắc thái lùi tay lại, đôi mặt yên lặng nhìn cô, hai mắt nhìn nhau khá lâu, Tống Nhan thất bại, ngoan ngoãn mở miệng để anh đút cho ăn.

Ăn xong, Tống Nhan đưa tay ra trước mặt của Tống Tây Hoa nói: “Cho tôi!”

“Điện thoại của tôi!” Thấy anh không hiểu, cô giải thích, cô nhớ là lúc cô ngủ, điện thoại luôn reng.

Tống Tây Hoa bỏ chén xuống, từ trong túi mình lấy ra chiếc điện thoại anh đã tắt máy từ lâu vì lo ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của cô.

Tống Nhan nhìn điện thoại, quả nhiên là đã tắt máy, trong lòng cô cứ có cảm giác bất an, nhắm vào Tống Tây Hoa chửi: “Ai cho phép anh tắt điện thoại của tôi.” Do Tiểu Hy có thể có vấn đề bất kỳ lúc nào, nên điện thoại cô phải mở máy 24/24.

Hét xong, cô lập tức mở máy, vừa mở máy toàn là cuộc gọi từ bệnh viện cách đây nửa tiếng trước. Vừa nghĩ tới Tiểu Hy, cô lập tức gọi điện thoại lại.

Điện thoại tít tít vài tiếng, y tá trưởng đã bắt máy, sắc mặt không được tốt lắm, trách móc Tống Nhan: “Cô Tống, sao điện thoại cô cứ tắt máy hoài vậy! Cô mau đến bệnh viện, Tiểu Hy đang ở phòng cấp cứu do bị thương!”

“Cô nói gì?” Toàn thân Tống Nhan tê cứng, sắc mặt trắng bệch, sợ đến từng tế bào trên cơ thể đều run lên, cô hất chăn ra, đẩy Tống Tây Hoa đang ngơ ngác thì chạy ra cửa, chỉ tiếc chưa chạy được hai bước đã bị ngã xuống sàn, nhưng tay vẫn nắm chặt điện thoại, để bên tai.

“Cô Tống, Tiểu Hy hôm nay và hôm qua đều đòi gặp cô, nói là phải đi tìm cô, chúng tôi không cho, nó nhân lúc chúng tôi không chú ý trốn ra ngoài, đợi lúc chúng tôi tìm thấy nó, nó đã bị thương, toàn thân là máu, giờ bác sĩ đang dốc hết sức cấp cứu cho nó, cô mau đến bệnh viện đi!” Biết là đột nhiên nói với người nhà bệnh nhân tin này, cô nhất định không chịu nổi, y tá trưởng chỉ còn cách nói lại đầu đuôi cho cô nghe một lần.

Tống Tây Hoa hoàn thần lại, lập tức chạy qua, cúi người ôm lấy cô, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Nghe tiếng của Tống Tây Hoa, Tống Nhan hoàn thần lại, hai tay cầm cà vạt của anh, mắt đầy thù hận đến nổi cả gân đỏ, nhìn dáng vẻ của Tống Nhan, lòng Tống Tây Hoa đột nhiên sợ hãi, anh ý thức được, đây đã không còn là Tống Nhan của 5 năm trước, cô đối với anh, không chỉ là oán, mà là hận thấu xương!

Nhưng, tại sao?

“Tống Tây Hoa, tôi nói anh biết, nếu con trai tôi có chuyện gì, tôi chết cũng không tha cho anh!” Tống Nhan cắn răng nói với anh từng chữ: “Anh lập tức ngay bây giờ, nhanh, đưa tôi đến bệnh viện.”