Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 187




Cố Du đợi trong bệnh viện suốt hai tiếng đồng hồ, Giang Mạc Thần mới được coi là xong việc.

Với thân phận này của anh, trực tiếp lấy số khám bác sĩ chuyên gia, chi phí xây tòa nhà tiếp nhận bệnh nhân nội trú của bệnh viện đều được tài trợ bởi Giang gia, đối với người có cống hiến, ưu đãi một chút cũng là điều nghiễm nhiên.

Chỉ là, Cố Du không hiểu, anh rõ ràng chỉ là đấm vào cửa kính một cái, trầy da một chút, chảy một chút máu, nhưng lại vừa phải chụp Xquang vừa phải vào phòng phẫu thuật, cuối cùng, làm xong rồi, tay lại khoa trương tới mức băng bó thành một cái bánh chưng thật lớn, còn treo ở ngay cổ.

“Bác sĩ nói, tổn thương đến xương cốt, nếu như không chăm sóc kĩ, cái tay này sẽ phế mất.” Một câu này của Giang Mạc Thần, đã giải thích cả quá trình điều trị.

“Cá con, đây là lần thứ hai tôi vì em mà bị thương, em có gì muốn nói không?” Đây là câu nói thứ hai, giọng nói rõ ràng có chút ủy khuất.

Cố Du nhìn cánh tay đang bị treo loạng choạng, khẽ nhíu mày, nghiêm túc nói lời xin lỗi: “Rất xin lỗi, tôi cũng” không biết anh bị thương nghiêm trọng như thế, hay là, tiền thuốc men gì đó để tôi trả?

Đây hoàn toàn là logic bình thường, sắc mặt Giang Mạc Thần liền xám xịt.

“Em cho rằng, chỉ là tiền thuốc men thôi sao?”

“Vậy thì còn gì?” Trong lòng Cố Du căng thẳng, tên lưu manh này, không phải lại muốn nhân cơ hội này lừa cô chứ?

Lần trước đầu chảy máu, đã làm thế với cô, lần này tay chảy máu, lại muốn làm gì cô đây?

Trái tim của Cố Du, bắt đầu lo sợ ~

Quả nhiên, Giang Mạc Thần hơi trầm tư chút, liền nói: “Em nên biết, tôi là con trai duy nhất của Giang gia, gánh nặng của Giang thị đều đặt trên người tôi.”—— Đều là nói nhảm, cho đến nay Giang Mạc Thần đểu rất ít lo chuyện công ty.

“Đầu của tôi bị thương, đến giờ khi xem những bảng báo cáo đó còn bị chóng mặt.”

“Bây giờ tay của tôi bị thương, mấu chốt là bị thương ở tay phải, càng không thể làm việc.”

“Mặc dù tiền với tôi mà nói, chỉ là một dãy số, nhưng dãy số của mỗi một ngày đó của Giang thị chúng tôi, Cố thị tụi em có lẽ phải cần một năm mới kiếm về được, làm trễ nãi công việc của tôi một ngày, tương đương với việc Cố thị tụi em tổn thất hết một năm thu nhập, vết thương này của tôi.....”.

Nói đến đây, Giang Mạc Thần nhìn qua vết thương trên tay mình, nhếch miệng thành một đường cong lớn: “Bị thương ở gân cốt một trăm ngày, cá con, em nói thử xem, tôi nên bắt Cố thị bồi thường bao nhiêu cho tôi đây?”

Cố Du liền hoảng.

Một ngày của anh bằng một năm của Cố thị, một trăm ngày chẳng phải cần một trăm năm sao? Còn muốn Cố thị sống không?

Đây là uy hiếp, uy hiếp trắng trợn!

“Giang Mạc Thần, nợ không phải tính thế này!” Cố Du có chút không phục: “Là tự anh dùng tay làm bể kính xe, tôi lại không có kêu anh đấm vào.”

- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------

“Cho nên em liền cảm thấy yên tâm thoải mái sao?” Giang Mạc Thần nói: “Chẳng lẽ không phải em chọc tôi nổi nóng trước? Sao em lại không có lương tâm vậy?”

“Tôi......” Cố Du cuối cùng không còn cách nào dũng cảm phản bác Giang Mạc Thần.

Chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Vậy anh muốn thế nào?”

“Tôi đói rồi, đi ăn với tôi.” Giang Mạc Thần vừa dứt lời, đi lên phía trước.

A? Ăn cơm?

Cố Du có chút hồ đồ, đơn giản như thế sao?

Hay là, anh ta còn chưa nói ra yêu cầu của anh ta?

Hai mươi phút sau.

Nhà hàng sân vườn được trang trí theo phong cách cổ kính.

Bàn ăn đặt dưới gốc cây, hai bên trồng đầy cây trúc và hoa, xung quanh là dòng nước, từng con cá chép bơi lượn trong nước.

Tiếng nhạc du dương vang lên, ngồi dùng cơm với không gian thế này, quả thật tràn đầy tình cảm và sự lãng mạn.

Nhưng mà.

Người đàn ông rõ ràng rất đẹp trai, trên mặt và trên quần áo lại dính đầy hạt cơm và nước đồ ăn là ai đây?

Sau khi lên món, Giang Mạc Thần vẫn luôn dùng tay trái vật lộn với đồ ăn, nhưng không biết tay trái của anh ta không quen cầm đũa muỗng hay là sao, anh ta ăn ba miếng, nhất định có hai miếng không vào được trong miệng, chỉ chốc lát sau, chẳng phải sẽ trở nên rất chật vật sao?

Chống đỡ thêm năm phút, Giang Mạc Thần lần thứ N Làm rớt đồ ăn lên bàn, nước đồ ăn văng lên áo của chính mình, Cố Du cuối cùng nhịn không được nói: “Cái đó...... tay anh không tiện, tôi đút anh ăn nha?”

Giang Mạc Thần lập tức buông đũa xuống: “Ừm, vậy em đút đi!”

Diễn lâu như thế mới chịu lên tiếng giúp anh, cô gái nhỏ này, nhịn giỏi thật!

Ngón tay chỉ về phía dĩa thức ăn trên bàn: “Tôi muốn ăn cái này.”

Cố Du gắp đồ ăn tới, đưa tới miệng Giang Mạc Thần. Bởi vì giữa hai người cách nhau một cái bàn ăn, cô nhất định phải đứng lên, cẩn thận một chút, mới có thể đút anh ăn.

Giang Mạc Thần không khách sáo bỏ đồ ăn vào trong miệng, nhai nuốt, rất nhanh lại chỉ hướng về hướng dĩa đồ ăn tiếp theo: “Cái đó.”

Cố Du nhận lệnh gắp cho anh.

Đến phần cơm.

Tô cơm lại đặt ở trước mặt anh, Cố Du căn bản với không tới.

“Cái đó...... anh không thể cầm muỗng tự ăn sao?” Tay trái anh ta cầm đũa gắp thức ăn không tiện, cầm muỗng ăn cơm hẳn là không có khó khăn gì.

Ai ngờ, Giang Mạc Thần quả quyết nói: “Không thể!”

“Em ngốc sao? Không biết ngồi kế bên tôi à?”

Đây mới là ý đồ thật sự của anh ta, muốn Cố Du ngồi kế bên cùng anh ta ăn cơm.

Lúc vừa mới tới, cô lập tức chọn cái ghế đối diện ngồi xuống, giống như sợ gần anh một chút thôi, thì sẽ bị anh làm gì đó vậy......

Cố Du rất muốn đập đũa lên mặt bàn, cô tốt bụng đút cho anh ta ăn cơm, anh ta còn đưa ra nhiều yêu cầu thế này?

Thế nhưng ngẫm lại, chuyện này dù sao cũng đã bắt đầu làm, chi bằng làm tốt hơn chút nhỉ.

- ----- Nhóm dịch: Boss – App: Inovel ------